Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là Đào Ngọc Minh bạn tôi vừa mới quen, còn đây là Lí Hào Quân, hai người mau mau làm quen với nhau đi."

Chào!

Cả hai lịch sự chào nhau lấy lệ, câu chuyện chào hỏi nhàm chán trên các bữa tiệc hai người cũng chỉ qua loa vài câu, chỉ là ánh mắt không mấy tế nhị đánh giá người đối diện mình.

Không tệ!

Cả hai ăn ý có cùng suy nghĩ.

"Trăm nghe không bằng mắt thấy viện trưởng Lí, hôm nay gặp anh coi như phúc phần của Đào mổ này."Đào Ngọc Minh khiêm tốn mở lời.

"Không phải không phải, Lí Hào Quân này cũng chỉ là một người nhỏ bé sao có thể sánh bằng với Đào tổng đây. Nặng lời rồi!"

Bầu không khí của hai người làm Nhược Tiểu Phi cảm thấy hơi sợ. Tia chớt đùng đùng đánh giữa trời quang, có khi lại không may chúng phải cô thì tội.

"Hai người biết nhau từ trước rồi sao?" Nhược Tiểu Phi thắc mắc.

"Giao hảo không tệ, lại có nhiều điểm chung , cũng từng hợp tác đôi lần. Và mắt nhìn người lại rất giống." Lí Hào Quân ấm áp nhìn Đào Ngọc Minh.

"Hahahaha vậy tốt quá rồi, các anh cứ ở lại nói chuyện với nhau đi, tôi có việc đi trước."

"Không được!" Cả hai đồng thanh, vốn dĩ đến đây là để tìm cô, cô lại đẩy các anh lại đây còn chuồng trước chẳng phải quá đáng lắm sao?

"Tôi còn có chuyện muốn nói với em, chúng ta ra ngoài nói chuyện." Lí Hào Quân hùng hồn kéo Nhược Tiểu Phi trước ánh mắt của bao nhiêu người dưới sự bất lực của Đào Ngọc Minh.

"Buông ra, để tôi tự đi là được rồi mọi người còn đang nhìn chúng ta kìa. Buông tay."

  Tàn nhẫn ném thân thể thiếu nữ vào chiếc xe đậu trước cửa bữa tiệc, có lẽ vì điều vừa mới xảy ra này làm Lí Hào Quân như hiểu ra được một điều...

     "Người con gái này nếu như không thể thuộc về chính mình thì đừng ai mơ mộng rằng sẽ có được."

      Cả hai người đi đến một cánh rừng hoang vắng không bóng người, tiếng ríu rít của côn trùng làm Nhược Tiểu Phi sợ hãi.

     "Phì! Em đang sợ sao?" Lí Hào Quân cười.

    "Anh!...Anh không được cười, tôi sợ thì có gì vui để anh cười chứ?"

     Tiếng cười của anh làm cô muốn phát điên lên, bộ dáng cô sợ buồn cười lắm sao. Thô bỉ!

     "Haha haha! Tôi không cố ý chăm biếm em đâu mà là... haha haha,..." lửa giận trong lòng cô chưa nguôi anh ta lại làm cô tức điên lên thêm, tâm trạng ức chế chỉ biết chỉ thẳng vào anh chẳng nói nên lời.

     Anh khá lắm! Lí Hào Quân cẩu nam nhân.

     "Thôi thôi thôi, xin lỗi tôi không cười em nữa chỉ là .... haha haha... em đó, suốt ngày làm bộ tự tin, ngông cuồng chẳng sợ điều gì, vậy mà hôm nay tôi cũng có phúc phần chiêm ngưỡng bộ mặt còn lại của em. Thú vị, quả nhiên thú vị bất ngờ. Haha hahah."

     Uất ức trong lòng cô như muốn bùng phát, Lí Hào Quân xấu xa bị ổi. Nhìn thấy nước mắt cô tràn mi anh lại cảm thấy có lỗi, hình như anh hơi có chút quá đáng rồi đúng không?

     "Ôi ôi ôi, em đừng khóc, tôi chỉ muốn đùa với em một chút. Ngoan, tôi không đưa em bỏ trong rừng sâu một mình đâu, chúng ta sắp tới biệt thự của tôi, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm."

      Xoa xoa cái đầu cún con của cô bé dễ mít ướt, không ngờ cảm giác tốt đến mức Lí Hào Quân dầy vò đến lúc hài lòng mới thả tay nghiêm túc lái xe.
  
     "Tha cho anh lần này!"

     Buồn chán nhìn ra ngoài khung cảnh tối đen bên ngoài cửa sổ. Nhược Tiểu Phi không hiểu tại sao mình lại thích không khí nơi này đến nổi không rời mắt.

     Có lẽ mọi thứ từ khi cô tới thế giới này có quá nhiều biến động, đôi lúc cô cũng nên thay đổi không khí của chính mình một chút.

     Thốt lên "A!" làm Lý Hào Quân đang lái xe cũng phải lo lắng ngoái nhìn.

     Cô quên phải gọi điện cho cha, hôm nay nếu như cả nhà náo nhào đi tìm cô hẳn phải rắc rối biết bao nhiêu.

     Giọng nói bên kia điên thoại vang lên bên tai hai người, Nhược Tiểu Phi ra hiệu anh im lặng không chút động tĩnh tránh làm phiền hai cha con đàm chuyện.
     Qua loa báo tin hôm nay mình ngủ ở nhà bạn cho cha không nghi ngờ rồi tắt máy.

     "Cha em không lo lắng chứ?"

     "Không có, không quan tâm lại tốt hơn."

     Câu nói của Nhược Tiểu Phi làm Lý Hào Quân bất giác im miệng.

     Lúc trước nghe nói hai cha con Nhược gia không ngày nào là không sống gió, cha con bất hoà chỉ thiếu tương tàn, thật là nghịch cảnh của một gia tộc.

     "Nè! Đang nghĩ gì đó, hôm nay bổn tiểu thư không vui cùng anh uống rượu, được chứ?"

     "Không say không về."

     "Được, không say không về!"

     Đến căn biệt thự xoa hoa trong khu rừng, hai người bước xuống xe trước ánh mắt đắc chí của Lý Hào Quân?

     "Sao nào? Đẹp không?"

     "Đẹp." Cô nào dám phủ nhận trước căn biệt thự rộng lớn này, chỉ là cô hơi sợ, giữa nơi đồng không hiu cô và anh ta không xảy chuyện gì chứ.

     "Em yên tâm, ma không xuất hiện ở đây đâu, nhưng tôi khẳng định đã từng có người nhìn thấy. Hé hé hé hé..."

     Lời nói của Lý Hào Quân rùng rợn làm Nhược Tiểu Phi tá hoả mặt cắt không còn giọt máu.

     Không muốn!
   
     Gặp cái thứ đáng sợ đó cô lại càng không muốn.

     "Tôi muốn đi về!" Tay chân cuốn cuồn bước ra khỏi cửa đi về phía hướng xe bỏ lại Lý Hào Quân chuẩn bị dở trò.

     "Em không đi được đâu, nơi đây bị bao vay bởi cái đó không có lối ra. Miễn cưỡng sáng mai tôi đưa em về."

     "Tôi không tin, ai biết anh đang diễn trò dở gì, tôi muốn về."

     "Được được được, tôi không lừa gạt em nữa, ngày mai tôi nhất định đưa em về, hôm nay nghỉ ngơi tại đây được không? Hửm?"

     Giọng nói thâm trầm của Lý Hào Quân làm cô nhất thời mềm lòng, không hiểu tại sao ngực trái lại đập mạnh khó hiểu đến như vậy. Cô bị bệnh tim rồi sao?

      Muốn từ chối nhưng không ngờ miệng còn nhanh hơn ,"được" một tiếng rõ to cô lại bị anh ta lôi kéo đến hầm rượu.

     Không nghĩ tới anh ta sưu tập rượu nhiền đến vậy, đầy ấp được tỉ mỉ xếp trên giá kệ.

    Rượu được được cho vào ly thủy tinh sạch sẽ được chuyền qua cho cô , cả hai cũng không khách khí một hơi uống cạn ly rượu nhanh không chớp mắt, ly này lại đến ly khác.

     Một chai, hai chai, ba chai... rất nhiều chai nằm lăn lóc trên sàn bên cạnh đôi nam nữ say muốn gục ngã tại đây.

      Nhược Tiểu Phi mơ màng xoa huyệt thái dương đau nhức. Cô luôn tin tưởng tửu lượng từ trước đếm nay của mình không tệ nhưng lại quên mất đây là thật thể của Nhược Tiểu Phi lúc trước, cơ thể cô cứ mơ màng, đôi lúc lại xảy ra ảo ảnh, những người thân lúc trước cứ hiện ra đứng trước mặt cô, chào thân thiện như trước kia.

     Ở góc phòng đằng kia một thân ảnh cao ráo, trên người mặc chiếc sơmi sờn cũ, là Tô Chính Lâm sao?

     Anh ta làm gì ở đây?

     Anh ta lẽ ra phải nên ở với Nhũ Như kia chứ.

     Nhược Tiểu Phi loạng choạng đứng dậy đi đến nhìn rõ thân ảnh của tên bội bạc phản bội mình.

     Mắt cô dù không nhìn rõ do say nhưng bóng lưng này sao lại giống anh ta lúc ngày đầu gặp cô như thế chứ.

     Bóng lưng làm cô say mê từ cái nhìn đầu tiên!

     Cô như nhận ra điều gì, tay tàn nhẫn vung bao nhiêu uất ức đánh thẳng vào mặt Tô Chính Lâm.

     "Tô Chính Lâm! Anh là đồ tồi..."

     ———-
     #bữa giờ bán sen đá k có rãnh viết chap được. Cho mình xin lỗi ạ ;((.
     Lịch chap thì mình sẽ thông báo sau. Xin cảm ơn tất cả mọi người. <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net