Em đã nhìn thấy... một thiên thần!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên fic: Em đã nhìn thấy... một thiên thần!

Author: In G (Inu Gà)

Thể loại: Tình cảm

Tình trạng: đang hoàn thành

Khuyến cáo: Bạn nào có ác cảm với thiên thần, có khái niệm thiên thần là sến và không thích thú với thể loại cũng như nội dung thì không nên xem tiếp.

Đôi lời từ tác giả: Có 10 cái like hoặc 10 lời cm mới post chap tiếp

Một câu chuyện... hư hư, ảo ảo...

Một ngày kia... em nhìn thấy một thiên thần...

Anh nắm lấy tay em... và ban cho em tình yêu trong sáng...

Ở nơi phương trời xa ấy, em có vui không người?

Thiên đường em sống giờ có mưa?

Lại một ngày nữa trôi qua…

Em vẫn đang ở bên anh, ôm lấy anh, nắm lấy tay anh và vút nhẹ những giọt nước mắt của anh nhưng đối với anh chỉ là khoảng không. Đã hai ngày rồi, từ lúc em đi anh như trở thành một con người khác… đau khổ, tuyệt vọng, rơi vào bóng tối của cuộc sống. Anh chỉ biết cười, anh cười nhưng một kẻ điên loạn, nụ cười tùy tiện, vô hồn khiến ai cũng đau xót. Em bị nụ cười của anh dọa đến nỗi khóc không ra nước mắt. Em muốn hìn thấy nụ cười của anh ngày trước, ấm áp và hồn nhiên... em chỉ muốn một lần nhìn thấy nụ cười đó thôi, dù là lần cuối em cũng mạn nguyện lắm. Anh biết không? Em ước bản thân mình được như thế này mãi, được là một cơn gió thổi ngang qua tóc anh, một hơi ấm trong hơi thở anh hay chỉ là khoảng không bao bọc lấy anh cũng làm em hạnh phúc lắm rồi. Chỉ còn một ngày nữa em được ở bên anh mà thôi. Ngày mai là ngày cuối cùng em còn vương vấn nơi trần gian này cho nên em phải tận hưởng ngày cuối này thật tốt.

Sáng nay anh dậy trễ hơn hôm qua 15 phút. Đôi mắt anh thâm quần vì cả đêm không ngủ. Anh lại cầm tấm hình em lên ngắm, ngón tay di trên tấm hình bằng nổi nhớ nhung. Hôm nay anh lại không ăn sáng, anh thay đồ và lên xe đi mất.

Em từng nói với anh chưa nhỉ? Dáng anh chạy xe môtô đẹp lắm, đẹp đến nổi em chỉ muốn ôm lấy anh cùng anh tận hưởng tốc độ. Anh đẹp trai lắm, phong độ lắm, anh có thấy mấy bạn nữ cứ chăm chú nhìn anh không? Lại một nụ cười đáng sợ, anh mỉm cười bước đi dưới ánh nắng, bước đi cô độc và trống trãi.

“Anh nắm tay em đi trong sân trường, đôi mắt ấm áp mỉm cười với em:

_Hôm nay em phải ăn sáng cùng anh!

Em nũng nịu:

_Thôi mà! Em không muốn ăn chút nào.

Anh nghiêm nghị:

_Không được bỏ ăn sáng! Nếu em không nghe lời anh sẽ trừng phạt em.

Em giãy nảy:

_Anh lúc nào cũng thế này, thế kia, em muốn cãi lại cũng không được.

Anh xoa đầu em bật cười:

_Cho nên em phải ngoan ngoãn nghe lời anh, hiểu chưa?”

Anh muốn biết chốn thiên đường nơi ấy

Em có nghe tiếng anh đang gọi tên?

Anh vẫn bước đi trong từng cơn gió

Tựa như em đã đến bên đời anh.

Anh đang đi trên con đường mà mình thường cùng nhau đến lớp. Quá nhiều kí ức về em làm anh không thể quên được. Anh phải làm sao đây khi ở đâu anh cũng thấy hình ảnh của em? Em cười, em khóc, em giận hờn, em lo lắng, em cười tinh ranh... quá nhiều. Em đâu rồi? Em có ở bên anh không? Anh muốn thấy em một lần nữa, dù chỉ một lần thôi anh cũng mãn nguyện lắm rồi. Tại sao em cứ trốn anh như thế? Em thấy không, anh đang cười, cười vì mình là tên ngốc đã đánh mất em. Anh cười vì anh đã cạn kiệt nước mắt rồi. Anh không tin... anh không thể tin em không còn nữa, anh không thể tin anh đã mất em... vĩnh viễn mất em. Làm sao anh có thể sống trên thế giới không có em đây? Thế giới này chỉ còn lại màu đen, màu đen của bộ quần áo em mặc ngày em đi. Anh nhớ em, nhớ em nhiều lắm. Phải làm sao để có thể mang em trở về đây? Làm sao đây?

Em nhìn thấy không? Đó là nơi anh gặp em lần đầu, dưới gốc cây sakê đó...

“_Ái... này cậu kia! Đi đứng kiểu gì thế? Mắt để làm cảnh hả? Không thấy tôi phải mang tài liệu cho thầy hả?

Anh bật cười khinh bỉ:

_Cậu nói gì cơ? Phải xin lỗi tôi đi chứ!

_Tức cười! Chính cậu đụng tôi trước còn gì?Nhặt tài liệu lên và xin lỗi tôi đi nhanh lên.

Anh trợn mắt nổi giận:

_Cậu có biết tôi là ai không hả? Có muốn tôi bóp chết cậu không?

_Cậu tưởng cậu cậy quyền cậy thế muốn làm gì thì làm hả? Hứ, cậu vốn chỉ là một thằng nhóc ngang ngược và lỗ mãn thôi!

Em định quay người bỏ đi, anh vội giữ em lại. Anh rất tức giận, lần đầu tiên trong đời anh có một người con gái dám nói anh như thế, nếu không phải anh có chuyện gấp thì anh đã đánh em rồi. Cũng may lúc đó điện thoại réo anh, anh đành nuốt cục tức xuống bụng quay đi. Trước khi anh đi em còn nói:

_Đồ con trai!!!”

Anh lặng lẽ nhìn gốc cây đó, em có đang ngắm nhìn nó như anh không? Tại sao đôi chân cứ đưa anh đến những nơi có em nhỉ? Anh mệt mỏi lắm rồi, em đang ờ đâu?

Dù anh có hét lên thế nào thì em có nghe thấy?

Anh nhớ em... nhớ em... đêm từng đêm dài.

Dù anh có khóc lên thế nào thì em có nghe thấy?

Bao nổi buồn hắt hiu trong lòng anh.

Thiên đường ấy, giờ đây có mưa lại rơi?

Tôi đang đi giữa sân trường, ánh nắng rọi qua những tán cây. Anh đứng cách tôi hai mét, anh đang nhìn ngắm gốc cây sakê ấy, anh thẩn thờ như thế rất lâu. Lòng tôi đau nhói, giá như tôi được sống lại lần nữa dù chết phải xuống địa ngục tôi cũng cam lòng. Tôi đau xót nhìn anh, hôm nay là ngày cuối rồi, nếu có thể, em mong kiếp sau chúng mình lại được bên nhau.

“Vù... vù...”

Bỗng xung quanh tôi phát lên ra một ánh sáng rất lạ, ánh sáng nuốt chửng mọi thứ xung quanh tôi khiến tôi không thể mở mắt. Tôi cảm nhận được những cọng lông vũ rơi xuống chạm nhẹ vào da tôi. Ánh sáng từ từ dịu xuống, tôi hé mắt, một chàng trai mặc bộ đồ chiến binh màu trắng đang đứng trước mặt tôi. Trên lưng chàng trai là một bộ cánh khổng lồ trắng muốt bởi muôn ngàn cọng lông vũ tinh khiết nhất kết lại. Chàng trai có đôi cánh trắng nở một nụ cười rất trong sáng, đẹp hơn cả những vệt nắng đầu thu, đôi mắt tròn nheo lại thành hình trăng khuyết, đôi môi đỏ mọng tạo nên một đường cong tuyệt mĩ, làn da mịn màng như những sợi lông vũ xung quanh tôi và cả chiếc mũi nhỏ thanh tú, mọi thứ tạo nên một gương mặt có nụ cười đẹp nhất, trong sáng nhất, thanh khiết nhất thế gian này. Anh đưa tay gọi mời tôi đi theo anh. Nụ cười đó dường như điều khiển cánh tay tôi đưa lên rồi chợt khựng lại. Tôi muốn ở bên Yoo Young, tôi không muốn rời đi thế này... không muốn. Tôi lắc đầu lùi lại vài bước. Chàng trai có đôi cánh trắng đến gần nắm lấy tay tôi, đôi mắt vững vàng dịu dàng nói:

_Tôi sẽ cho em một cuộc sống mới.

_Tôi sẽ lại được nhìn thấy Yoo Young chứ?

Tôi quay lại nhìn anh đang lặng người bên gốc cây đang quay người bước đi. Chàng trai có đôi cánh trắng gật đầu rồi vỗ cánh đưa tôi bay vào không trung. Một vùng sáng khác lại xuất hiện, ánh sáng chói lòa ấy làm tôi nhắm mắt lại rồi ngất đi.Tên fic: Em đã nhìn thấy... một thiên thần!

Author: In G (Inu Gà)

Thể loại: Tình cảm

Tình trạng: đang hoàn thành

Khuyến cáo: Bạn nào có ác cảm với thiên thần, có khái niệm thiên thần là sến và không thích thú với thể loại cũng như nội dung thì không nên xem tiếp.

Đôi lời từ tác giả: Có 10 cái like hoặc 10 lời cm mới post chap tiếp

Một câu chuyện... hư hư, ảo ảo...

Một ngày kia... em nhìn thấy một thiên thần...

Anh nắm lấy tay em... và ban cho em tình yêu trong sáng...

Ở nơi phương trời xa ấy, em có vui không người?

Thiên đường em sống giờ có mưa?

Lại một ngày nữa trôi qua…

Em vẫn đang ở bên anh, ôm lấy anh, nắm lấy tay anh và vút nhẹ những giọt nước mắt của anh nhưng đối với anh chỉ là khoảng không. Đã hai ngày rồi, từ lúc em đi anh như trở thành một con người khác… đau khổ, tuyệt vọng, rơi vào bóng tối của cuộc sống. Anh chỉ biết cười, anh cười nhưng một kẻ điên loạn, nụ cười tùy tiện, vô hồn khiến ai cũng đau xót. Em bị nụ cười của anh dọa đến nỗi khóc không ra nước mắt. Em muốn hìn thấy nụ cười của anh ngày trước, ấm áp và hồn nhiên... em chỉ muốn một lần nhìn thấy nụ cười đó thôi, dù là lần cuối em cũng mạn nguyện lắm. Anh biết không? Em ước bản thân mình được như thế này mãi, được là một cơn gió thổi ngang qua tóc anh, một hơi ấm trong hơi thở anh hay chỉ là khoảng không bao bọc lấy anh cũng làm em hạnh phúc lắm rồi. Chỉ còn một ngày nữa em được ở bên anh mà thôi. Ngày mai là ngày cuối cùng em còn vương vấn nơi trần gian này cho nên em phải tận hưởng ngày cuối này thật tốt.

Sáng nay anh dậy trễ hơn hôm qua 15 phút. Đôi mắt anh thâm quần vì cả đêm không ngủ. Anh lại cầm tấm hình em lên ngắm, ngón tay di trên tấm hình bằng nổi nhớ nhung. Hôm nay anh lại không ăn sáng, anh thay đồ và lên xe đi mất.

Em từng nói với anh chưa nhỉ? Dáng anh chạy xe môtô đẹp lắm, đẹp đến nổi em chỉ muốn ôm lấy anh cùng anh tận hưởng tốc độ. Anh đẹp trai lắm, phong độ lắm, anh có thấy mấy bạn nữ cứ chăm chú nhìn anh không? Lại một nụ cười đáng sợ, anh mỉm cười bước đi dưới ánh nắng, bước đi cô độc và trống trãi.

“Anh nắm tay em đi trong sân trường, đôi mắt ấm áp mỉm cười với em:

_Hôm nay em phải ăn sáng cùng anh!

Em nũng nịu:

_Thôi mà! Em không muốn ăn chút nào.

Anh nghiêm nghị:

_Không được bỏ ăn sáng! Nếu em không nghe lời anh sẽ trừng phạt em.

Em giãy nảy:

_Anh lúc nào cũng thế này, thế kia, em muốn cãi lại cũng không được.

Anh xoa đầu em bật cười:

_Cho nên em phải ngoan ngoãn nghe lời anh, hiểu chưa?”

Anh muốn biết chốn thiên đường nơi ấy

Em có nghe tiếng anh đang gọi tên?

Anh vẫn bước đi trong từng cơn gió

Tựa như em đã đến bên đời anh.

Anh đang đi trên con đường mà mình thường cùng nhau đến lớp. Quá nhiều kí ức về em làm anh không thể quên được. Anh phải làm sao đây khi ở đâu anh cũng thấy hình ảnh của em? Em cười, em khóc, em giận hờn, em lo lắng, em cười tinh ranh... quá nhiều. Em đâu rồi? Em có ở bên anh không? Anh muốn thấy em một lần nữa, dù chỉ một lần thôi anh cũng mãn nguyện lắm rồi. Tại sao em cứ trốn anh như thế? Em thấy không, anh đang cười, cười vì mình là tên ngốc đã đánh mất em. Anh cười vì anh đã cạn kiệt nước mắt rồi. Anh không tin... anh không thể tin em không còn nữa, anh không thể tin anh đã mất em... vĩnh viễn mất em. Làm sao anh có thể sống trên thế giới không có em đây? Thế giới này chỉ còn lại màu đen, màu đen của bộ quần áo em mặc ngày em đi. Anh nhớ em, nhớ em nhiều lắm. Phải làm sao để có thể mang em trở về đây? Làm sao đây?

Em nhìn thấy không? Đó là nơi anh gặp em lần đầu, dưới gốc cây sakê đó...

“_Ái... này cậu kia! Đi đứng kiểu gì thế? Mắt để làm cảnh hả? Không thấy tôi phải mang tài liệu cho thầy hả?

Anh bật cười khinh bỉ:

_Cậu nói gì cơ? Phải xin lỗi tôi đi chứ!

_Tức cười! Chính cậu đụng tôi trước còn gì?Nhặt tài liệu lên và xin lỗi tôi đi nhanh lên.

Anh trợn mắt nổi giận:

_Cậu có biết tôi là ai không hả? Có muốn tôi bóp chết cậu không?

_Cậu tưởng cậu cậy quyền cậy thế muốn làm gì thì làm hả? Hứ, cậu vốn chỉ là một thằng nhóc ngang ngược và lỗ mãn thôi!

Em định quay người bỏ đi, anh vội giữ em lại. Anh rất tức giận, lần đầu tiên trong đời anh có một người con gái dám nói anh như thế, nếu không phải anh có chuyện gấp thì anh đã đánh em rồi. Cũng may lúc đó điện thoại réo anh, anh đành nuốt cục tức xuống bụng quay đi. Trước khi anh đi em còn nói:

_Đồ con trai!!!”

Anh lặng lẽ nhìn gốc cây đó, em có đang ngắm nhìn nó như anh không? Tại sao đôi chân cứ đưa anh đến những nơi có em nhỉ? Anh mệt mỏi lắm rồi, em đang ờ đâu?

Dù anh có hét lên thế nào thì em có nghe thấy?

Anh nhớ em... nhớ em... đêm từng đêm dài.

Dù anh có khóc lên thế nào thì em có nghe thấy?

Bao nổi buồn hắt hiu trong lòng anh.

Thiên đường ấy, giờ đây có mưa lại rơi?

Tôi đang đi giữa sân trường, ánh nắng rọi qua những tán cây. Anh đứng cách tôi hai mét, anh đang nhìn ngắm gốc cây sakê ấy, anh thẩn thờ như thế rất lâu. Lòng tôi đau nhói, giá như tôi được sống lại lần nữa dù chết phải xuống địa ngục tôi cũng cam lòng. Tôi đau xót nhìn anh, hôm nay là ngày cuối rồi, nếu có thể, em mong kiếp sau chúng mình lại được bên nhau.

“Vù... vù...”

Bỗng xung quanh tôi phát lên ra một ánh sáng rất lạ, ánh sáng nuốt chửng mọi thứ xung quanh tôi khiến tôi không thể mở mắt. Tôi cảm nhận được những cọng lông vũ rơi xuống chạm nhẹ vào da tôi. Ánh sáng từ từ dịu xuống, tôi hé mắt, một chàng trai mặc bộ đồ chiến binh màu trắng đang đứng trước mặt tôi. Trên lưng chàng trai là một bộ cánh khổng lồ trắng muốt bởi muôn ngàn cọng lông vũ tinh khiết nhất kết lại. Chàng trai có đôi cánh trắng nở một nụ cười rất trong sáng, đẹp hơn cả những vệt nắng đầu thu, đôi mắt tròn nheo lại thành hình trăng khuyết, đôi môi đỏ mọng tạo nên một đường cong tuyệt mĩ, làn da mịn màng như những sợi lông vũ xung quanh tôi và cả chiếc mũi nhỏ thanh tú, mọi thứ tạo nên một gương mặt có nụ cười đẹp nhất, trong sáng nhất, thanh khiết nhất thế gian này. Anh đưa tay gọi mời tôi đi theo anh. Nụ cười đó dường như điều khiển cánh tay tôi đưa lên rồi chợt khựng lại. Tôi muốn ở bên Yoo Young, tôi không muốn rời đi thế này... không muốn. Tôi lắc đầu lùi lại vài bước. Chàng trai có đôi cánh trắng đến gần nắm lấy tay tôi, đôi mắt vững vàng dịu dàng nói:

_Tôi sẽ cho em một cuộc sống mới.

_Tôi sẽ lại được nhìn thấy Yoo Young chứ?

Tôi quay lại nhìn anh đang lặng người bên gốc cây đang quay người bước đi. Chàng trai có đôi cánh trắng gật đầu rồi vỗ cánh đưa tôi bay vào không trung. Một vùng sáng khác lại xuất hiện, ánh sáng chói lòa ấy làm tôi nhắm mắt lại rồi ngất đi.

Hạt mưa rơi mãi thôi

Cơn mưa ngày nào

Anh sẽ phải quên người

Anh sẽ phải quên em mãi...

Tôi mở mắt ra, một khung cảnh rất lạ đập vào mắt tôi. Đây là đâu? Căn phòng rộng lớn và khang trang nhưng rất lạ lẫm đối với tôi. Tại sao tôi không nghĩ ra được lý do tôi ở đây nhỉ? Tôi đi một vòng quanh căn phòng, tôi đã có cuộc sống mới chưa nhỉ? Đây là cuộc sống mới của tôi sao? Tôi dừng lại trước gương, một cô gái rất xinh đẹp đang đứng trước mặt tôi. Cô gái có nước da trắng mịn, đôi mắt tròn long lanh, bờ môi căng mộng đang nhìn tôi. Mái tóc dài xõa xuống mượt mà, đuôi tóc hơi xoăn trông rất đáng yêu, đặc biệt hơn nữa, số đo ba vòng của cô ấy rất chuẩn, quả nhiên là một mĩ nhân. Tôi vui vẻ vẫy tay, cô gái cũng vẫy tay chào tôi. Tôi quay lại sau lưng, chẳng có ai cả, chẳng lẽ cô gái ấy là tôi?

Chợt cánh cửa phòng nhẹ nhàng bật mở, chàng trai có đôi cánh trắng xuất hiện với bộ đồng phục học sinh màu đỏ sẫm rất đẹp trai. Anh ấy ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện tôi, đôi cánh trắng thu vào, bằng một cách tao nhã, anh nở nụ cười đẹp đến muốn ngất đi:

_Không ngờ cuộc sống mới của em lại xinh đẹp đến thế.

Tôi quay một vòng trước gương:

_Phải phải! Cảm ơn anh nhiều lắm. Mà anh là ai vậy? Làm sao anh có thể cho tôi một cuộc sống mới như thế này?

_Tôi đã cầu xin bố tôi giúp em.

_Nói vậy chắc bố anh có rất nhiều phép thuật đúng không? Lúc nãy tôi thấy anh có cánh, nói vậy anh là người chim đúng không? Mà cánh trắng thì chắc là chim bồ câu rồi.

Anh chàng nhướng mày ngạc nhiên:

_Em nói... tôi là người chim?

Tôi gật đầu ngây thơ:

_Không phải sao?

Chàng trai thở dài lắc đầu:

_Thôi bỏ đi! Dù sao từ giờ tôi sẽ ở bên cạnh giúp cô sống thật tốt cuộc sống này.

Tôi mỉm cười:

_Vậy... sao tôi không nhớ tôi tên gì hết.

_Vì tôi buộc phải lấy đi kí ức của em.

_Tại sao?

_ Đó là quy tắt. Bây giờ em là Go Hyun Ah 16 tuổi, con gái của Go Dea Won chủ tịch tập đoàn AG. Mẹ cô mất năm cô 5 tuổi, sau đó 6 năm bố cô cưới Han So Ah, mẹ kệ cùa cô bây giờ, bà ấy 33 tuổi. Cô không có bạn trai, bạn trai của cô là Key, chính là tôi. Nhớ cho kĩ nhé!

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu:

_Được, tôi nhớ rồi. Mà Key nè, anh bao nhiêu tuổi rồi?

Key lúng túng:

_Tôi... hai trăm ba mươi ba tuổi rồi... mà... cô cứ coi là tôi 16 tuổi đi.

Tôi nhăn nhó:

_Người yêu của tôi là một ông cụ hơn hai trăm tuổi à?

Key bật cười xoa đâu tôi:

_Biết sao được? Ông cụ đó rất đẹp trai ấy chứ.

Key quay người bước ra khỏi phòng, trước khi khuất sau cánh cửa còn nói:

_Mau thay đồ chuẩn bị đi học đi cô bé!

Tôi nhún vai bước về phía tủ đồ. Tôi vừa mở tủ ra mém chút té xỉu, trước mặt tôi là cơ số váy, quần và áo rất rất đắt tiền. Tôi nhìn sang góc bên phải có vỏn vẹn một bộ đồng phục học sinh rất xinh xắn.

Hai mươi phút sau trôi qua, tôi đã chỉnh chu đồng phục và ngồi trước gương, phải cột tóc làm sao đây nhỉ? Búi lên? Cột cao? Thắt bím?

“Cạch!”

Key nhướng mày:

_Em đang làm gì thế?

_Tóc...

Key mỉm cười khẽ vút một nhúm tóc trên đỉnh đầu tôi, dùng một sợi ruy băng đỏ cột lại. Rồi xoa đầu tôi:

_Đi thôi!

Chiếc bông tai bên trái của Key lấp lánh, nó tỏa sáng dưới mái tóc đen của Key. Gương mặt đó có chút hào quang tỏa ra, ấm áp như những tia nắng mặt trời cuối thu, đẹp như tranh vẽ, tựa như một thiên sứ vừa giáng trần. Phải rồi, Key chính là thiên sứ, tôi đã hiểu, Key là một thiên thần.

Chiếc xe hơi đen bóng đổ kịt trước cổng trường, dưới bao ánh nhìn tò mò, vị thiên sứ bước xuống xe. Ánh nắng buổi sáng rọi xuống tô vẽ thêm vẻ đẹp trong sáng của chàng thiên sứ. Theo sau là một cô gái xinh đẹp, bước đi tao nhã và cuốn hút e dè núp sau bóng của vị thiên sứ. Quả là một cặp đẹp đôi, thật đáng ngưỡng mộ.

Tôi rụt rè theo sau Key, sao ai cũng quay lại nhìn chúng tôi không chớp mắt thế nhỉ? Hay là trên người tôi có chỗ nào không ổn? Tôi khều Key ái ngại:

_Sao ai cũng nhìn tụi mình hết vậy? Bộ trong tôi giống sinh vật lạ lắm hả?

Key bật cười, nắm lấy tay tôi kéo đi với vẻ rất tự tin:

_Mặc kệ họ, chúng ta cứ đến gặp cô chủ nhiệm mới là được.

Chúng tôi hướng vào sân trường, đâu đâu cũng có ánh mắt nhìn ngó. Hầu như ai cũng quay lại nhìn chúng tôi cả, chỉ trừ một người. Đó là một chàng trai, chàng trai đang đứng dưới gốc cây nhìn gì đó rất chăm chú, đôi môi nở một nụ cười rất quyến rũ. Dáng vẻ rất lạnh lùng nhưng lại cười rất tươi. Chàng trai đó thật kì lạ, tôi cảm giác rằng chàng trai đó trông rất quen...

_Này Hyun Ah!

Giọng Key làm tôi giật mình quay lại:

_Vâng?

_Em nhớ kĩ lời tôi nhé! Bất kể người con trai nào đến bắt chuyện với em, em phải nhìn thẳng cậu ta như thế này.

Key giữ vai tôi lại, cuối người xuống nhìn thẳng vào mắt tôi kiên quyết:

_Xin lỗi, tôi đã có bạn trai rồi! Em hiểu chưa?

Tôi cau mày suy nghĩ một lát rồi hít một hơi sâu, giữ chặt vai Key:

_Này bạn! Tôi đã có bạn trai rồi!

Key xoa đầu tôi:

_Tốt lắm!

_Vậy tiếp theo phải làm sao nữa?

_Sao?

_Thì chẳng phải tôi đã nói thế với anh còn gì, anh cũng xoa đầu tôi, vậy tôi phải làm gì tiếp theo?

_Em... em nói cũng phải. Nhưng mà, tôi là bạn trai của em, em không cần phải làm thế với tôi. Còn với mấy tên khác, nếu cứ bám theo em thì em chỉ cần im lặng, coi như không khí là được.

Tôi gật đầu ngoan ngoãn:

_Được.

_Em vào lớp trước đi, tôi đi báo cáo cô chủ nhiệm.

Tôi vui vẻ bước vào, lúc này mọi hoạt động trong lớp đều dừng lại, mọi ánh mắt đều nhìn về hướng tôi. Tôi nuốt nước miếng cuối đầu hướng về hai cái bàn trống duy nhất trong lớp. Key sẽ ngôi kia còn tôi ngồi đây. Tôi mỉm cười cất cặp vào hộc bàn ngồi xuống. Đột

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC