chap 10 : Tâm Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu Phương đóng tập văn kiện lại, mệt mỏi dựa vào chiếc ghế da, ngón tay mảnh khảnh xoa lấy ấn đường. Cả đêm qua, cô túc trực tại bệnh viện, đến trưa hôm sau mới đến công ty xử lý vài việc quan trọng. Một đêm không ngủ đối với cô không đáng nói, chỉ là việc Uyên Linh  vẫn đang hôn mê khiến cô thêm bận tâm. Hình ảnh Uyên Linh với khuôn mặt trắng bệch, khắp người đầy máu nằm trên sàn cứ như thước phim lượn đi lượn lại trong đầu cô, trái tim chai sạn nhiều năm qua lần nữa biết đau, nỗi đau ấy đến bây giờ vẫn còn âm ỉ.

Có lẽ, Thu Phương không lường trước được Nguyễn Hoàng Nam  lại mất hết nhân tính. Đứa bé kia nói như thế nào cũng là cốt nhục của hắn. Đàn ông Nguyễn gia ai cũng bạc tình bạc nghĩa như nhau.

Đêm qua, tình trạng của Uyên Linh vô cùng nguy hiểm, cơ thể bị đa chấn thương, mất máu quá nhiều, nếu cô về trễ một chút, nàng nhất định không có cơ hội sống sót. Càng nghĩ trong mắt Thu Phương càng lạnh, trong đáy mắt lóe lên một tia sát ý. Cô thật sự muốn đem tên súc sinh kia hành hạ đến chết. Nhưng như vậy cũng quá dễ dàng cho hắn, sẽ có một ngày không xa cô khiến hắn phải nếm trải những đau đớn mà hôm nay Uyên Linh  phải chịu.

Lúc này, chuông điện thoại reo lên, Thu Phương nghe máy, nghe xong đôi mắt vốn âm u liền sáng lên. Cô bỏ điện thoại vào túi xách, lập tức rời khỏi văn phòng.

Đến bệnh viện, Thu Phương nghe bác sĩ nói tình trạng của Uyên Linh tạm thời ổn định, nhưng sức khỏe vẫn còn yếu, đầu bị chấn động cần ở lại bệnh viện theo dõi. Hơn hết từ lúc tỉnh lại dù bác sĩ có hỏi cái gì Uyên Linh cũng không trả lời, gương mặt cứ đờ đẫn ra, rất có thể bị sang chấn tâm lý sau tai nạn. Thu Phương nghiêm túc lắng nghe, sau cùng bác sĩ dặn dò vài thứ, cô nắm rõ hết mới vào phòng xem tình hình của nàng.

Uyên Linh tựa lưng trên giường bệnh, mặc trên người bộ đồng phục có phần rộng, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vô định vào một khoảng không nào đó.

Thu Phương nhìn đến gương mặt nhợt nhạt của Uyên Linh, bên thái dương trái dán kín mảnh băng gạc và ở quanh cổ xuất hiện một mảnh thâm tím do dấu tay để lại, lòng cô phút chốc thắt lại. Thu Phương hít sâu một hơi, ngồi xuống một khoảng trống trên giường.

Uyên Linh lúc này mới nhìn đến Thu Phương, nàng nhìn cô thật lâu, thật lâu, nhìn đến hốc mắt đỏ ửng, nước mắt cuộn thành từng viên bi nối đuôi nhau không một tiếng động chảy xuống.

Thu Phương đều muốn bỏng rát bởi nước mắt của Uyên Linh. Cô không biết làm gì ngoài việc cúi xuống, đem người kia cẩn thận ôm vào lòng, cô rất sợ bản thân đụng đến những vết thương khác trên cơ thể gầy yếu này, đặc vết mổ phía bụng dưới vẫn đang rỉ máu, vết mổ đem đứa bé chưa kịp thấy ánh sáng đã phải chết từ trong bụng mẹ.

"Chị xin lỗi. Xin lỗi đã không bảo vệ được mẹ con em."

"..."

"Đừng sợ! Sau này chị sẽ không để ai làm hại đến em nữa."

"..."

"Đừng lo lắng gì cả, có chị ở đây rồi."

Thu Phương khẽ nói, từng câu từng chữ đều xuất phát từ tâm. Năm xưa cô không đủ năng lực để bảo vệ cho mẹ mình nhưng hôm nay cô sẽ dùng hết tất cả để bảo vệ cô gái này. Cô sẽ xem Uyên Linh như em gái ruột mà đối xử, sẽ bù đắp tất cả tổn thương mà em ấy phải chịu đựng.

Uyên Linh không đáp, chỉ yên lặng tựa vào lồng ngực Thu Phương, vòng tay ôm lấy vòng eo của cô, ngửi thấy mùi hương trên người cô, cảm nhận nhịp thở của cô. Từ lúc tỉnh lại nàng chỉ trông mong được thấy người này, không ngờ đến sẽ được chị ấy ôm vào lòng, vết thương trong tim như được khâu lại một phần. Có lẽ, Thu Phương chính là liều thuốc tốt nhất cho nàng lúc này. Uyên Lịn quấn chặt lấy vòng eo kia, an tâm nhắm mắt lại để mặc mệt mỏi ru nàng vào giấc ngủ êm.

Thu Phương cảm nhận vòng tay trên eo mình từ siết chặt đến buông lỏng, nghe thấy hơi thở đều đặn có nhịp của Uyên Linh, biết nàng đã ngủ cô mới buông nàng ra, đem người đỡ xuống, hai cánh tay đều bỏ vào trong chăn. Lúc này, lo lắng trong lòng mới buông xuống một ít. Thu Phương ngồi yên nhìn Uyên Linh một lúc, sau đó đứng dậy tắt đèn rồi mới rời đi.

***

Thu Phương trở lại Nguyễn gia thấy ông Nguyễn ngồi ở phòng khách hút thuốc. Cô khẽ ngồi xuống phía đối diện, nhìn người đàn ông với mái tóc muối tiêu và nét chân chim hằn lên khóe mắt, trong lòng không có lấy một tia thương xót. Cha con hai người ngoài mặt thân thiết nhưng trong thâm tâm từ sớm không khác nào bức tường bị nứt chỉ đợi đến ngày đổ vỡ.

Ông Nguyễn búng tàn thuốc vào cái gạc, ngẩng mặt hỏi: "Con bé đó như thế nào rồi?"

"Bác sĩ nói tình hình tạm ổn định."
Đứa bé?"

"Không giữ được."

Ông Nguyễn nghe xong sắc mặt cũng không có nhiều biểu cảm. Đứa bé này đối với nhà họ Nguyễn cũng không quá quan trọng. Nguyễn Hoàng Nam sau này sẽ cưới một cô gái môn đăng hộ đối, đứa bé ấy sinh ra mới là cháu đích tôn nhà họ Nguyễn, hưởng tất cả vinh quang chứ không phải là một đứa bé không danh không phận như đứa bé xấu số kia. Ông Nguyễn rít một hơi thuốc, ánh mắt không một chút vướng bận, nói.

"Xử lý tốt chuyện này."

"Vâng." Nói rồi, Thu Phương lấy trong túi xách ra một tờ giấy đưa cho ông Nguyễn:"Ba...đây là kết quả xét nghiệm máu của Nam."

Đêm hôm qua, Nguyễn Hoàng Nam  cũng được đưa đến bệnh viện trong tình trạng không tỉnh táo. Đây chính là kết quả mà bác sĩ đã đưa cho cô.

Ông Nguyễn cầm lên xem, nhìn đến bốn từ "Dương tính ma túy" sắc mặt liền tối sầm, tức giận vứt tờ giấy xuống bàn.

"Tên súc sinh."

Thu Phương trong lòng cười lạnh, mặt không biểu cảm nói: "Không còn gì nữa con đi lên phòng."

Ông Nguyễn nhìn bóng lưng của Thu Phương, trong mắt có chút phức tạp, sau đó lại lắc đầu thở dài.

***

Thu Phương tắm rửa xong, ăn tối rồi đem theo vài bộ đồ trở lại bệnh viện lúc chín giờ. Đến nơi, cô nghe điều dưỡng nói, buổi tối Uyên Linh có ăn cháo nhưng chỉ một ít đã không ăn nữa. Trạng thái tinh thần vẫn như lúc chiều, không mở miệng nói chuyện với ai. Thu Phương chợt nhớ lại Uyên Linh cũng không có nói chuyện với cô trong lòng thêm lo lắng. Đợi điều dưỡng đi rồi, cô tự mình đẩy cửa vào.

Bên trong chỉ có ánh đèn ngủ chập chờn, Thu Phương bỏ cái cà mèn giữ nhiệt xuống bàn, đi đến giường nhìn Uyên Linh, nàng ngủ với hàng mày cau chặt, ánh đèn vàng phản chiếu một tầng mồ hôi trên trán, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, bàn tay rơi ở bên ngoài siết chặt lấy góc chăn. Đây rõ ràng là ngủ không an, mơ thấy ác mộng. Thu Phương không muốn thấy Uyên Linh bị giày vò, cô khẽ lây cánh tay của nàng, nhẹ nhàng gọi tên.

Uyên Linh được kéo khỏi cơn ác mộng, nàng từ từ mở mắt ra, khuôn mặt người kia hiện lên từ mơ hồ đến rõ ràng, vẻ vui mừng không thể che giấu trong đôi mắt u tối, với tay nắm lấy ngón út của Thu Phương, rất sợ cô lại đi mất.

Thu Phương ngồi xuống giường, đưa tay còn lại vén những lọn tóc mai bị mồ hôi dính ướt, trong mắt dịu dàng nhìn Uyên Linh, trấn an.

"Chị sẽ không đi. Đêm nay, chị ở lại với em, có được không?"

Uyên Linh sắc mặt buông lỏng một chút, gật gật đầu. Lúc tỉnh lại lần nữa nàng không thấy Thu Phương trong lòng rất sợ, nàng sợ chị ấy sẽ không quay lại tìm nàng. Nàng biết đứa bé đã không giữ được, từ lúc ngã xuống cầu thang nàng đã cảm nhận được điều đó. Bây giờ, nàng với Nguyễn gia đã không còn can hệ gì. Nàng làm sao không lo Thu Phương sẽ không còn quan tâm nàng như trước.

Uyên Linh nghĩ thế hốc mắt lại nóng lên, nàng vốn không phải là một người ưa khóc. Lúc nhỏ, nàng không giống những đứa trẻ khác, khi bọn chúng khóc sẽ có cha mẹ dỗ dành, hoặc muốn đòi cái gì đó bọn chúng cũng sẽ đem nước mắt làm vũ khí lợi hại để vòi vĩnh họ. Nhưng nàng biết nước mắt của nàng là vô dụng, bởi vì không ai vì nàng khóc mà dỗ dành, cũng không ai vì nàng khóc mà mua quà cho nàng. Thế nên, nàng ghét phải khóc, thế mà trước mặt Thu Phương nàng lại không cách nào kiềm chế được điều đó.

Thu Phương nhìn Uyên Linh cố gắng kiềm chế bằng cách cắn chặt môi ngăn không cho tiếng nấc phát ra. Cô nhìn ra được Uyên Linh là một cô bé mạnh mẽ. Nhưng những người mạnh mẽ không phải không khóc mà là cố nén nó lại, cố ngăn nó lại, đem đau khổ, tổn thương tự mình gặm nhấm.

Chính cô cũng vậy, từ khi mẹ cô qua đời, cô đã không khóc nữa. Cô cũng như những người đấy cho rằng nước mắt không thể giải quyết được vấn đề, nước mắt chỉ cho thấy bản thân yếu mềm, nhưng sâu thẳm trong lòng cô hiểu rõ, cô không dám khóc là vì không có người cho cô tin tưởng dựa vào, không có người có thể bao bọc lúc cô yếu đuối, mà không phải là cười nhạo hay khinh thường. Cho nên, Uyên Linh bởi vì tin tưởng mới thể hiện mặt mềm yếu trước mặt cô. Trái tim Thu Phương như bị một cây kim đâm vào, cô cúi xuống lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng nói.

"Cứ thoải mái khóc, trước mặt chị không cần phải kìm nén."

Uyên Linh nghe xong nước mắt rơi như mưa, từng tiếng nghẹn ngào nấc lên, mặc cho vết mổ có đau thì nàng vẫn muốn khóc. Tất cả tủi nhục và đau đớn tích tụ từ những năm tháng qua cứ theo nước mắt chảy ra. Trên đời này, ngoài bà ngoại ra chỉ có Thu Phương là quan tâm nàng. Nhưng nàng sợ sự quan tâm này sẽ không còn được bao lâu nữa.

Tiếng khóc của Uyên Linh cứ thế yếu dần cho đến khi tắt hẳn, nàng chăm chú nhìn Thu Phương, đem lo lắng trong lòng biến thành lời nói, ngập ngừng hỏi.

"Đứa bé mất rồi...chị sẽ không bỏ mặc em phải không?"

Thu Phương nhìn đôi mắt long lanh của Uyên Linh, chóp mũi cũng vì khóc mà đỏ ửng. Cô đưa tay áo lau những vệt nước mắt còn sót lại trên gương mặt nàng, không phải trấn an mà là thật tâm nói.

"Đứa bé chỉ là cầu nối để chúng ta quen biết nhau. Chị quan tâm em là vì thích con người em, thích tính cách của em chứ không phải vì em mang cốt nhục nhà họ Nguyễn. Đừng suy nghĩ lung tung, có được không?"

Uyên Linh chăm chú nhìn Thu Phương, trái tim đập nhanh, hỏi lại:"Chị thích em?"

Thu Phương mỉm cười, trong mắt đầy chân thành: "Em là một cô gái tốt làm sao mà chị không thích em cho được."

Uyên Linh hơi cụp mắt xuống, nàng không nên tham lam, chỉ cần có chị ấy bên cạnh là đủ rồi.

Thu Phương mơ hồ nhìn thấy sự thất vọng thoáng qua trên mặt Uyên Linh. Cô sợ bản thân nói cái gì khiến Uyên Linh suy nghĩ lung tung, nhưng , nghĩ lại cũng không có nói cái gì không đúng.

Uyên Linh biết Thu Phương nhìn ra cái gì, không cho cô có thời gian nghĩ thêm, nàng liền lên tiếng: "Sau này em sẽ không suy nghĩ lung tung nữa!"

Thu Phương tạm thời buông xuống nghi vấn, nghe Uyên Linh nói vậy trong lòng mới yên tâm.

"Chị nói dì Năm nấu cháo cho em, ăn một chút nhé?"

Thấy Uyên Linh gật đầu cô liền đứng dậy bật đèn phòng, quay qua đem cái bàn ăn di động kéo đến giường, sau đó lấy cháo trong cà mèn đặt trên bàn cùng bên cạnh là cái muỗng trắng tinh.

Uyên Linh thu hết hành động của Thu Phương  vào trong mắt, trong lòng vô cùng ấm áp. Thu Phương là thiên kim nhà giàu, chỉ có việc người khác phục vụ chị ấy nhưng từ khi bước vào Nguyễn gia, mọi thứ của nàng đều một tay chị ấy lo liệu.

Bây giờ nàng đã có đáp án cho câu hỏi trước kia. Thu Phương là người như thế nào? Cuộc sống này rất khắc nghiệt, chúng ta cần phải biết bảo vệ chính mình. Câu trả lời mà Thu Phương nói với nàng đã nói lên con người chị ấy. Đối mặt với những người gây bất lợi hoặc tổn hại – Thu Phương sẽ biến thành người đủ quyết tuyệt và tàn nhẫn. Nhưng đối với người dùng tâm đối đãi thì chị ấy sẽ dùng tâm để đáp lại. Giống như một con tắc kè, thay đổi bản thân theo hoàn cảnh vừa để săn mồi vừa để bảo vệ chính mình. Nhưng dù là lớp vỏ bọc gì thì trái tim chị ấy vẫn là ấm áp.

Uyên Linh lúc này mới múc một muỗng cháo vẫn còn ấm bỏ vào miệng, tay nghề của dì Năm luôn không làm nàng thất vọng, nhưng ăn được vài muỗng nàng liền không muốn ăn, một phần vì cơ thể mang thương tích, nhưng phần lớn lòng nàng vẫn chưa nguôi ngoai được nỗi đau mất con. Đứa bé đã theo nàng gần bảy tháng, cùng chung một nhịp thở với nàng, cùng chung một sợi rốn. Chỉ còn vài tháng nữa thôi nó sẽ chào đời nhưng chính Nguyễn Hoàng Nam đã tước đoạt đi quyền được sống của nó. Hắn là tên cầm thú, là kẻ sát nhân.

Bàn tay Uyên Linh cầm muỗng cháo càng siết chặt, lúc nãy nàng còn mơ thấy đứa bé kia, cả người nó tím tái, đôi mắt to tròn ngây ngô đầy lệ, tiếng khóc của nó tràn đầy tức tưởi và oán than. Nàng biết nó đang trách nàng, trách nàng vì không bảo vệ được nó. Uyên Linh bất lực buông muỗng cháo xuống, cả người đột nhiên run rẩy.

Thu Phương nhận thấy sự bất thường của Uyên Linh, cô đứng dậy, đưa tay vịn bả vai Uyên Linh, lo lắng hỏi.

"Em sao vậy?"

Uyên Linh ngẩng mặt nhìn Thu Phương, trong mắt vừa bất lực vừa khổ sở: "Đứa bé...sao rồi?"

Thu Phương xoa xoa lấy bả vai Uyên Linh, từ tốn đáp:"Chị đã cho người chôn cất nó đàng hoàng rồi. Đợi em khỏe lại chị sẽ đưa em đến thăm."

Uyên Linh nắm chặt góc áo, gương mặt nhợt nhạt không giấu được tan thương:"Nó còn chưa có tên."

Thu Phương không đành lòng liền đem Uyên Limh ôm vào lòng, bàn tay khẽ vỗ lấy lưng nàng, chậm rãi nói.

"Chị đã đặt tên cho nó, gọi là Trần Minh Huy . Là con của một mình em không liên quan gì đến nhà họ Nguyễn."

Uyên Linh đưa tay quấn lấy vòng eo của Thu Phương , vô cùng ỷ lại dựa vào cô, nhắm mắt lại nói:"Cảm ơn chị!"

Uyên Linh biết Thu Phương chu đáo, mỗi việc mà chị ấy làm nàng đều khắc ghi trong lòng. Một cô gái tốt đẹp như vậy làm sao không khiến nàng động tâm đây! Nhưng nàng sợ bản thân luân hãm càng sâu, đến một ngày nào đó mọi thứ mà nàng gìn giữ sẽ bị chính lòng chiếm hữu của nàng phá vỡ.

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC