chap 13 : Nyc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uyên Linh đi làm ở quán cà phê đã gần một tháng, nàng làm theo ca, có hôm ca sáng, có hôm ca tối. Hôm nào làm ca tối về trễ, Thu Phương sẽ cho tài xế đến rước hoặc tự mình lái xe đến, sau đó còn đưa nàng đi ăn khuya. Nàng làm phục vụ nhưng lúc nào cũng có chiếc merc hoặc porsche xanh đợi khiến mọi người trong quán ít nhiều bàn tán.

Gần đây, còn có vài nhân viên nam muốn theo đuổi nàng, chuyện này làm mấy cô gái khác đã sớm không thích lại càng không ưa nàng. Nhưng Uyên Linh cũng không để tâm đến chuyện này, nàng luôn cố gắng hoàn thành tốt công việc của mình, lúc rảnh rỗi thì trao dồi tiếng anh và nghĩ về Thu Phương. Cái nhìn của người khác thì làm sao mà quản được, mắt của họ, miệng của họ, họ muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Nhưng cũng may cho Uyên Linh, quản lý ở nơi này rất công bằng, không nghĩ nàng là người mới mà thiên vị cho người cũ. Chị ta tên là Bảo Khanh– một tomboy chính hiệu, khá đẹp trai, tính tình thân thiện, vui tính, nhưng trong công việc lại nghiêm khắc có thừa, không bao giờ để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến hiệu suất. Bảo Khanh chính là tuýp người tràn đầy năng lượng vì khi vậy tiếp xúc với chị ta làm nàng cảm thấy thoải mái.

Hôm nay, Uyên Linh tan ca lúc 7 giờ, nàng thu dọn xong chuẩn bị về thì thấy Bảo Khanh đi đến nháy mắt, cười với nàng.

"Nhanh lên! Porsche đang chờ đấy!"

Uyên Linh cười đáp lại, không nói thêm gì liền chạy ra ngoài. Ở thành phố này, xe ô tô thường không thể đỗ được lâu mà hơn hết Uyên Linh không muốn Thu Phương đợi nàng.

Uyên Linh nhanh chóng ngồi vào trong xe, Thu Phương đợi Uyên Linh thắt dây an toàn xong mới lái đi. Uyên Linh quay sang nhìn sườn mặt của Thu Phương cũng đã cảm thấy hạnh phúc. Sau buổi sáng ngày hôm đó, Thu Phương không qua đêm bên ngoài nữa. Hôm nào chị ấy cũng tranh thủ về với nàng, điều đó làm Uyên Linh tạm không nghĩ đến những chuyện khiến nàng đau lòng.

"Ăn món tây nhé?"

Uyên Linh vui vẻ gật đầu. Chẳng bao lâu xe dừng trước nhà hàng tây mà Thu Phuonvw thường đưa nàng tới, lúc hai người từ sảnh đi vào vô tình gặp phải một cô gái. Uyên Linh không quen cô gái này nhưng cô gái này lại quen Thu Phương.

"Thật trùng hợp!" Cô gái nheo mắt nhìn Thu Phương đầy ẩn ý.

Uyên Linh quay sang nhìn Thu Phương chỉ thấy gương mặt chị ấy có một chút biến hóa. Uyên Linh lại nhìn sang cô gái, một cô gái đẹp, ăn mặc sang trọng như một quý cô thời thượng. Uyên Linh âm thầm đánh giá bỗng bị cô gái kia nhìn lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, Uyên Linh cảm nhận được ánh mắt dò xét xen lẫn chút xem thường từ cô ta, nhưng chỉ thoáng một giây, cô ta liền rời đi ánh mắt, nở một nụ cười quyến rũ với Thu Phương.

"Cùng ăn tối có được không?"

Thu Phương hơi cau mày, không cho cô gái một chút mặt mũi nào, ngắn gọn nói: "Không."

Nói rồi Thu Phương nắm tay Uyên Linh đi vào trong, cô gái nhìn theo, sắc mặt cũng không có mấy phần thất vọng, sau đó nối gót theo sau Thu Phương ngồi vào bàn ăn.

Thu Phương hơi cau mày:"Gia Linh, chị muốn gì đây?"

Cô gái tên Gia Linh thản nhiên đáp:"Tôi chỉ muốn ăn tối với em. Đừng tránh tôi nữa có được không? Tôi trở về Việt Nam chính là tìm em."

Gia Linh nói đến đây gương mặt không giấu được buồn bã, Thu Phương thở dài không nói thêm cái gì xem như đồng ý.

Vì có sự xuất hiện của Gia Linh bầu không khí bắt đầu không được tự nhiên. Thu Phương đơn giản giới thiệu Gia Linh là bạn từ nhỏ của chị ấy, càng không có nói thêm cái gì và cũng không hề có ý định để hai người làm quen với nhau.

Uyên Linh vốn không có tính tò mò, nhưng mỗi lần nhìn ánh mắt mà Gia Linh dành cho Thu Phương trong lòng nàng như vang lên hồi chuông báo động, dường như có cái gì đó không đúng giữa hai người này.

Uyên Linh nhập tâm suy nghĩ đến khi Thu Phương đem phần beefsteak đã cắt sẵn từng miếng nhỏ đưa đến trước mặt, nàng mới hồi thần. Mỗi lần ăn beefsteak đều như vậy, Thu Phương biết nàng không quen dùng dao nên lúc nào cũng sẽ chủ động cắt xong mới đưa cho nàng. Uyên Linh cũng như những lần trước cong môi cười với Thu Phương, trong mắt tình cảm cũng quên cả che giấu.

Gia Linh nhìn thấy cảnh này mày nhíu lại, quay sang Thu Phương đang ngồi bên cạnh, nhẹ giọng: "Em cũng cắt cho tôi đi."

Thu Phương chăm chú cắt phần beefsteak vừa lấy về từ chổ Uyên Linh, không nóng không lạnh đáp: "Không."

Gia Linh có chút xấu hổ vì bị Thu Phương cự tuyệt nhưng sắc mặt nhanh chóng hồi phục lại vẻ bình thường, cong môi cười ẩn ý.

"Em như vậy làm tôi rất đau lòng nha. Dù gì trước đây..."

Tiếng dao đặt xuống bàn cắt ngang câu nói của Gia Linh, đôi mắt dịu dàng của Thu Phương có chút lạnh nhìn Gia Linh.

"Đừng nhắc lại chuyện quá khứ."

Gia Linh nhìn thấy cảnh báo trong mắt Thu Phương, cô còn không hiểu tính cách của cô gái này nữa sao. Hai người dù gì cũng từng ở bên nhau khá lâu. Mặt Gia Linh không chút biến sắc, ánh mắt hứng thú liếc qua Uyên Linh không mang một tia thiện ý.

"Bây giờ không nói. Sau này từ từ ôn cũng không muộn."

Sau một màn này, Uyên Linh càng chắc chắn cô gái tên Gia Linh này và Thu Phương trước kia có quan hệ không bình thường. Hai người con gái có quan hệ không bình thường vậy là gì? Hơn hết, nàng và Gia Linh mới lần đầu gặp cớ gì lại đối với nàng có ánh mắt địch ý? Uyên Linh chợt nghĩ đến một khía cạnh, nghĩ xong trái tim càng đập nhanh hơn. Nếu như điều nàng nghĩ là đúng, vậy thì nàng sẽ không cần phải lo lắng nhiều thứ nữa, nàng cũng có thể có cơ hội cho mình phải không?

Uyên Linh không chắc chắn Thu Phương cũng giống như nàng, nàng nhìn hai người trong im lặng dùng bữa, bộ dạng tư thế đều toát ra sự tao nhã, quý phái như nhau. Uyên Linh bỗng cảm thấy chạnh lòng, dù không biết thân thế của Gia Linh nhưng nhìn qua có thể thấy được chị ta và Thu Phương là hai người cùng tầng cấp. Nàng hiện tại cần phải cố gắng thật nhiều để bắt kịp Thu Phương, nhưng trong thời gian đó, Thu Phương sẽ đạt đến một vị trí khác chứ không phải ngồi yên đợi nàng.

Khi bạn yêu một người tài giỏi thì bạn cũng muốn bản thân tài giỏi giống như họ. Có thể không xuất sắc bằng nhưng ít ra sự hiểu biết và trình độ cũng không quá chênh lệch.

Uyên Linh ngẩng mặt nhìn Thu Phương trong lòng hạ quyết tâm. Nàng không thể ngồi yên mà bi quan, nàng nhất định phải cố gắng phát triển bản thân. Xuất phát điểm là không giống nhau nhưng thời gian là như nhau.

***

Sau bữa tối đó, Uyên Linh bắt đầu lên kế hoạch phát triển bản thân, sắp xếp thời gian đi làm, rèn luyện tiếng anh, đọc thêm sách và chuẩn bị cho việc đi học vào học kỳ sau. Thực chất khả năng học của Uyên Linh rất khá, việc học cũng chưa từng làm khó nàng, cho nên bản thân rất tự tin vào khoản này.

Gần đây, nàng muốn học thêm tiếng Hoa, trùng hợp quản lý của nàng – chị Mỹ Linh cũng từng học tiếng Trung, cho nên chị ta rất sẵn lòng muốn giúp nàng cho những bước đầu tiên.

Một tuần Bảo Khanh sẽ dành hai buổi tùy theo lịch làm việc để hướng dẫn và dạy nàng học. Mối quan hệ của hai người cứ thế thêm thân thiết. Đến một ngày, Uyên Linh phát hiện Bảo Khanh cũng là người đồng tính khi vô tình nhìn thấy trong laptop của chị ta có lưu những bộ phim cấp ba dành cho lesbian. Tất nhiên,Bảo Khanh cũng không có cố che giấu điều này, chị ta thẳng thắng thừa nhận và đã come out với gia đình. Kết quả, bị gia đình từ bỏ, mấy năm nay sống lang bạt bên ngoài, tự kiếm sống bằng chính năng lực của mình. Tuy Bảo Khanh không nhắc nhiều về gia đình nhưng từ trong ánh mắt ấy thỉnh thoảng không giấu được mất mát.

Uyên Linh không biết có phải Bảo Khanh đã nhìn ra nàng cũng là người đồng tính? Chỉ biết chị ta hay trải lòng về chuyện tình cảm của mình hay những câu chuyện của người bạn trong giới. Uyên Linh  cũng không cố tình che giấu bản thân, nàng chỉ chưa có cơ hội nói ra.

Hôm nay, Uyên Linh làm nửa ca thì xin về vì bị sốt nhẹ, nàng không nói cho Thu Phương  biết vì sợ chị ấy đang bận việc còn phải lo lắng. Uyên Linh nằm ngủ đến chiều, nàng lê dép xuống lầu uống nước nhưng đi được nửa đoạn liền dừng lại vì nghe trong phòng khách có người nói chuyện. Uyên Linh nghe ra giọng của Thu Phương và một cô gái khác, chính là giọng của cô gái tên Gia Linh hôm bữa.

"Em định tránh tôi đến bao giờ đây?" Gia Linh mày đẹp cau lại, trong đôi mắt sắc sảo tràn đầy không vui.

Thu Phương có chút mệt mỏi nói:"Tôi không phải là tránh mà chúng ta không có gì để nói."

Gia Linh tiến đến một bước, giữ lấy cánh tay Thu Phương, trong mắt đầy bất đắc dĩ:"Em vẫn còn hận tôi chuyện năm đó sao?"

Thu Phương không đáp, lại nghe Gia Linh nói tiếp.

"Đó chẳng qua chỉ là việc liên hôn giữa hai gia đình, tôi không hề yêu anh ta. Cũng giống như em hiện tại, em và Phạm Tuân hẹn hò là vì yêu nhau sao? Không có khả năng. Một người les một người gay thì yêu nhau kiểu gì? Chẳng phải cũng vì lợi ích của cả hai bên?"

Uyên Linh không cố ý nghe lén, nàng định rời đi lại không ngờ nghe Gia Linh nói đến đây chân nàng như bị đóng đinh. Thu Phương cũng thích phụ nữ, mà chuyện làm nàng đau lòng mấy tháng qua cũng không phải sự thật. Người đàn ông đó là gay? Thì ra người đàn ông đó là gay. Uyên Linh bỗng cảm thấy tràn đầy hy vọng. Trước kia nàng còn sợ Thu Phương vì biết xu hướng tính dục của mình mà xa lánh nhưng bây giờ nàng cũng có khả năng làm chị ấy yêu thích đúng không?

Uyên Linh điều hòa hơi thở lại không nghe thấy Thu Phương  phản biện bất chỉ đơn giản muốn tiễn người.

"Tôi không muốn nói nhiều với chị. Đi về đi!"

Gia Linh nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Thu Phương  trong lòng càng bực bội, đôi mắt sắc lạnh hơi nheo lại:"Có phải em đã thích con bé đó?"

"Con bé" mà Gia Linh nhắc đến không ai khác chính là Uyên Linh. Nghe Gia Linh nhắc đến mình, Uyên Linh  vô cùng hồi hộp, bàn tay bất giác ôm lấy ngực, nàng cũng muốn biết Thu Phương có hay không có tình cảm với nàng.

Thu Phương nghe Gia Linh hỏi vậy sắc mặt có chút ngỡ ngàng, hàng mày bỗng cau lại: "Tôi chỉ xem em ấy như em gái."

Gia Linh nhìn Thu Phương một cách dò xét. Không nhìn ra Thu Phương đang nói dối. Nhưng với những tư liệu mà cô tra được cùng với cử chỉ ân cần và ánh mắt dịu dàng mà Thu Phương dành cho cô bé kia không đơn thuần chỉ là tình cảm chị em gái. Thu Phương đối xử với Uyên Linh quá tốt, làm sao không khiến cô lo lắng? Chỉ là bản thân Thu Phương hình như cũng không phát hiện ra được tình cảm khác thường của mình. Gia Linh tạm thời yên tâm một chút, sau đó mới đem nghi hoặc còn lại ra hỏi.

"Vậy còn Uyên Linh? Con bé đó sẽ xem em là chị gái?"

Ngày hôm đó, Gia Linh phải có vấn đề về mắt mới không nhìn thấy ánh mắt đong đầy tình cảm mà Uyên Linh dành cho Thu Phương. Cô cũng đã ba mươi hai, ánh mắt đủ già dặn để nhìn ra sự khác thường.

Thu Phương gương mặt càng lạnh, giọng nói không che đậy ý trách móc:"Đừng nói bậy."

Gia Linh lắc đầu cười:"Em bình thường rất thông minh nhưng trong tình yêu cứ như một người mù vậy." Gia Linh đưa tay cài lại lọn tóc bị rơi của Thu Phương, khoảng cách càng gần. Gia Linh muốn hôn lên môi Thu Phương nhưng không được như ý nguyện, người kia lùi một bước kéo ra khoảng cách nhất định.

Gia Linh có chút buồn bã:" Thu Phương, tôi vẫn yêu em. Chúng ta quay lại đi, tôi sẽ giúp em giành lấy Việt Á."

Thu Phương không có lấy một tia dao động, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ:"Chị về đi!"

Gia Linh nhìn Thu Phương lãnh đạm cũng không nói được gì, đứng thêm mấy giây mới rời đi: "Lần sau tôi sẽ đến tìm em."

Gia Linh đi rồi, Thu Phương có chút mệt mỏi ngồi xuống bộ sa lông, chưa từng phát hiện cuộc đối thoại vừa rồi của hai người đã vô tình bị Uyên Linh nghe thấy.

Uyên Lịn xa xa nhìn bộ dạng ưu sầu của Thu Phương càng thêm buồn bã. Thu Phương thật không có tình cảm với nàng sao? Nhìn chị ấy hình như vẫn còn thương người cũ? Nếu không tại sao lại mệt mỏi đến như vậy? Lúc nãy suýt chút hai người họ đã hôn nhau. Uyên Linh nắm chặt tà váy, xoay người trở lại phòng tựa như chưa xảy ra chuyện gì. Nếu Thu Phương phát hiện ra nàng lúc này cả hai sẽ rất khó xử.

Uyên Linh nằm trên giường, cuộn mình trong chăn, đôi mắt nhắm nghiền, bên tai vẫn cứ văng vẳng câu nói "chỉ là em gái". Nàng không muốn làm em gái của chị ấy. Nàng chỉ muốn làm người phụ nữ của chị ấy. Cái suy nghĩ ấy của Uyên Linh chưa lúc nào mãnh liệt như lúc này. Thu Phương cũng thích phụ nữ vậy thì tại sao đó không thể là nàng? Bây giờ chị ấy xem nàng là em gái nhưng tương lai làm sao nói trước được? Uyên Linh hạ quyết tâm, trong lúc đó nàng nghe có tiếng mở cửa, biết Thu Phương đi vào làm nàng thêm khẩn trương. Uyên Linh không dám biểu lộ ra bất thường, an tĩnh nằm trên giường như đang chìm vào giấc ngủ sâu, như chưa từng biết phía dưới lầu đã xảy ra chuyện gì.

Thu Phương thấy Uyên Linh nằm trên giường càng không giấu được bất an, nhìn em ấy ngủ say mới thở phào một cái. Cô không phải muốn giấu diếm Uyên Linh việc bản thân đồng tính, chỉ là không có cơ hội, cũng không có lý do nói ra, hơn hết cô lo lắng khi Uyên Linh biết được sẽ nghĩ ngợϊ ȶìиɦ cảm mà cô đối với em ấy không đơn thuần. Nhiều người vẫn nghĩ đồng tình sẽ có thể yêu bất kỳ ai cùng giới, cô biết Uyên Linh sẽ không như vậy nhưng không biết vì sao vẫn không yên tâm.

Thu Phương vô thức thở dài, trong đôi mắt màu nâu không giấu được ưu phiền. Cô và Gia Linh chia tay cách đây cũng gần bảy năm. Ba năm trước, cô gặp tai nạn trong lúc đi công tác, lần đó chị ta có trở về thăm cô, không nghĩ lần thứ hai trở lại còn có thể nói yêu cô. Cô đã từng yêu say đắm, yêu nồng nhiệt nhưng cũng không thể nào giữ được Gia Linh. Thời gian qua lâu tổn thương năm nào cũng đã nguôi ngoai, huống chi tình cảm cô dành cho chị ta cũng đã chôn vùi vào cái ngày tuyết ấy. Sự quay lại của hai người sẽ không bao giờ có khả năng.

***




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC