Tập 13: creepypasta được tồn tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh thấy tôi chạy đi thì đuổi theo tôi, vừa đuổi theo tôi vừa nói:
-Em đứng lại cho tôi.
Tôi vẫn mặc kệ lời nói của anh và tiếp tục chạy. Sau một hồi chạy mệt mỏi, cuối cùng thì tôi đã đến lớp, tôi đi vào cửa lớp thì thấy anh jeff, tôi giật mình, may mà anh jeff vẫn còn bịt khẩu trang ý tế đen, anh jeff bị mấy đứa con gái bu vào, anh tiến đến chỗ tôi, nhéo má tôi nói:
-Lần sau mà trốn nữa thì viết tay anh.
Tôi nói:
-Rồi rồi, anh về đi cho em còn học.
Anh jeff thả tay ra, nói:
-Đi về anh đón.
Tôi gật đầu, thế là anh đi về, tôi nhắm mắt thở dài, rồi tôi mở mắt ra thì thấy mấy bọn con gái bu vào tôi, ánh mắt lấp lánh nói với tôi:
-Cậu quen anh ta à.
Người kia lại hỏi:
-Cậu có quan hệ gì với anh ta.

Tôi cố bình tĩnh trả lời, tôi vui vẻ nói:
-Người đó là anh mình, anh mình đến xem xem mình đi học chưa thôi.
Cả lũ bàn tán xôn xao, tôi len lén vào lớp, tiếng đánh trống bào lớp đã vang lên, tôi ngồi vào ghế học. Đến giờ ra chơi, cả lũ xúm vào bàn tôi, một đứa lấy cái điện thoại ra, mở tin tức trên youtube lên, cậu ta cầm cái máy, xòe ra cho tôi tôi, nói:
-Cậu xem đi.
Tôi xem thì thấy tin tức nói như sau
"Vào chiều hôm qua, ngài tổng thống đã bị sát hại, chúng tôi điều tra không biết thủ phạm là ai, nhưng sau khi chúng tôi mở máy camera lên, thấy một nhóm người lạ mặt sát hại ngài tổng thống, có một cô gái bị treo lên thập đã được họ thả ra. Theo như quan sát, đó là nhóm creepypasta, cô gái kia chúng tôi đã tìm hiểu rõ, đó là sakura, 12 tuổi, đang ở thành phố  XXX, sau khi ngài tổng thống chết, ngài có để lại 1 bức thư,bức thư đó ghi là: Tôi biết thảo nào cũng bị chết, nhưng sau khi chết, tôi mong mọi người hãy cho nhóm creepypasta tồn tại, bởi vì tôi đã nhờ 1 người cho sakura xuyên không đến tương lai, nhưng do một số trục trặc đã khiến sự việc sảy ra như vậy, tôi thành thật xin lỗi sakura. Sau sự việc đó, chúng tôi quyết định cho creepypasta tồn tại"
Tôi nghe họ nói vậy, ngạc nhiên. Có thêm bao nhiêu người nữa đến chỗ tôi muốn gặp creepypasta và muốn xin kiểu ảnh, chữ kí của họ. Tôi nói:
-Để mình xem.
Bọn họ nói:
-Nhanh nói đi.
Tôi bàng hoàng lo sợ, tôi sợ là nếu như tôi từ chối, mọi người sẽ ghét tôi, bỗng có một người đứng ở cửa nói:
-Tôi không cho.
Tôi và mọi người ngoảnh về phía người nói, đó là.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net