🍁Chương 13🍁 Cũng không phải ngoài ý muốn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Khi ra khỏi phòng bệnh, mẹ Dương liếc nhìn em trai một chút.

        " Có cái gì khó đâu, đứa nhỏ này nếu không tìm được người nhà, chị liền cùng với anh rể nhận nuôi cũng tốt, xinh đẹp đáng yêu như vậy, nhìn liền thích."

        Cha Dương gật đầu " Cũng được, cô bé này đúng là một đứa trẻ tốt, vừa vặn mang đến cho nhà chúng ta một áo bông tri kỉ."

        Người khác suốt ngày khoe con gái, đến ông thì trong nhà cũng chỉ có một thằng con trai, nhìn cô bé kia liền biết là một người nhu thuận đáng yêu rồi, đầu năm nay áo bông nhỏ ai ai cũng thích."

       Dương Kỳ đồng nhất quyết định của hai người, anh hận không thể giơ cả hai chân hai tay lên, từ giờ về sau anh cũng là người có em gái.

        Anh muốn để cho đám anh em kia biết, em gái của anh Dương đại thiếu gia xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất.

         " Nếu thật là không tìm thấy người nhà, thì Dương gia cũng không thích hợp để nuôi đứa bé, mọi người nếu đứa bé tốt thì nên bỏ suy nghĩ nhận nuôiđấy đi."

        Cha mẹ Dương cùng nhau trầm mặc.

         Sự nghiệp của Dương gia đúng là to lớn, nhưng không yên cũng là thật.

        Ông cụ lấy hai đời vợ, người vợ thứ nhất chính là mẹ ruột của cha Dương, nhưng chỉ sinh được mỗi cha Dương thì không lâu sao liền qua đời

       Người vợ thứ hai của ông cụ sinh tận ba người, từng người đều có dã tâm lớn.
   
       Cũng may ông cụ là người truyền thống phong kiến gia trưởng, đặc biệt chú trọng con cả, cha Dương lúc này mới không biến thành tiểu đáng thương mẹ chết cha không thương.

       Tình huống Dương gia phức tạp, hòa hợp êm ấm cũng chỉ là ở bên ngoài thôi, bên trong vẫn là luôn tranh đấu gay gắt không ngừng nghỉ, con kế mẫu của cha Dương không ngừng thủ đoạn, mấy năm gần đây càng thủ đoạn hơn.

        Nếu quả thật nhận nuôi cô bé, một dưỡng nữ không có huyết thống, trong mắt người khác ở Dương gia còn không phải là để tùy ý bắt nạt sao.

      Mà ông cụ là một người cực chú trọng huyết mạch, cháu nữ không có quan hệ huyết mạch nhất định không chiếm được yêu thích của ông, ông cụ không thích thì thời gian cô bé ở Dương gia chắc chắc không tốt, cho dù bọn ông bảo hộ thì cũng không coa khả năng bảo hộ được hết mọi mặt.

       Dương Kỳ nhất thời không suy nghĩ sâu được như cha mẹ, lòng tràn đầy không phụ " Con sẽ bảo hộ em gái, sẽ không để cho em ấy bị người khác khi dễ."

        Tống Nham cười cháu trai ngây thơ " Cháu chẳng lẽ muốn mang cô bé cùng đi lên đại học? Vẫn là cháu cùng cô bé đi nhà trẻ? Chỉ bằng tuổi của cháu, cũng đã cách con bé cả một thế hệ, cháu có thể một mực cùng con bé chơi đùa?"

        Dương Kỳ thụt chí, xác thực không có khả năng.

        Tống Nham thấp giọng nói              " Chuyện này có lẽ không phải ngoài ý muốn."

        Cha mẹ Dương liếc nhau, trong mắt đều mang vẻ sợ hãi.

       " Bọn họ có thể xuống tay với cháu trai ông cụ để ý, huống chi là một dưỡng nữ, vĩnh viễn không nên đánh giá thấp con chó mèo này."

        Tống Nham vỗ đầu vai cháu trai " Nếu cháu kiên trì muốn báo ân của cô bé, vậy thì không nên đem con bé kéo vào vũng lầy Dương gia này, bây giờ con không bảo hộ được cô bé."

        Nhà mình bị em vợ nói là vũng lầy, khiến cha Dương nhíu mày.

       Điều cậu nói với anh, anh hiểu chính là càng hiểu càng thêm khó chịu, xét đến cùng không phải là do anh yếu, mà ngay cả anh cũng không thể bảo hộ được chính mình, chứ đừng nói đến là hai người.

       " Đáng tiếc, đứa bé kia đúng thật là làm người khác ưu thích, chỉ cần ngồi yên không làm gì, cũng làm cho người ta cảm thấy đáng yêu." Mẹ Dương than nhẹ, khắp nơi trên khuôn mặt đều là vẻ thất vọng tiếc nuối.

        Cha Dương cũng cảm thấy tiếc nuối, chả qua cũng không có nhắc lại chuyện nuôi dưỡng cô bé.

       " Nếu không tìm thấy người nhà của cô bé, cậu định an trí cho đứa trẻ ở đâu?"

       " Yên tâm đi, em sẽ giúp cô bé tìm một viện mồ côi, nếu có người nguyện ý nuôi dưỡng cô bé, em sẽ kêu mọi người đến để kiểm định."

       Cha Dương thở dài " Chỉ có thể như thế này."
 
      Sắc mặt Dương Kỳ đổi tới đổi lui, cuối cùng không thể thừa nhận rằng cậu  không sai.

       " Về sau con sẽ đi đến viện mồ côi thăm em gái."

      " Đương nhiên có thể, lúc rảnh rỗi cháu có thể đi làm tình nguyện viên, chẳng những có thể chơi cùng em gái, một mũi trúng hai con chim, quen xe máy và đám bạn bè kia của cháu đi." Tống Nham ý vị sâu xa nói.

       Dương Kỳ:. . .

       ♥️Ngày 28/12/2021♥️

     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net