30. Tóc đỏ hay tóc nâu? Dylan bối rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi nhân vật sẽ có vài chap truyện riêng, nội dung đa phần là tâm trạng đối với một sự kiện nào đó. Ví dụ: chap 12 "Hoa trà của Cynthia".
Giờ thì vô truyện hoy! ((งง •̀•̀__•́•́))งง

----------------

Dylan là cậu bé sáng dạ nhất dòng tộc Reid.

Họ bảo, là con của vợ chính thất, thừa hưởng bộ gien hoàn chỉnh nhất giống của cha, hẳn là phải rất hoàn hảo.

Từ nhỏ Dylan đã bộc lộ ra sự thông minh của mình. Cậu không quậy phá, không nghịch ngợm, mà luôn sạch sẽ, quý phái như một quý tộc thực thụ. Tất cả sách trong thư viện của dòng tộc cậu đã đọc hết khi vừa ăn sinh nhật 10 tuổi.

Người lớn tự hào về cậu, anh chị em họ thì ngược lại, ghen tị với cậu. Vì Dylan có tất cả: vẻ ngoài, trí tuệ, năng lực mạnh mẽ. Cậu chỉ thiếu mỗi một thứ: nụ cười xuất phát từ trái tim.

Ở nhà, cậu được 12 gia sư chuyên nghiệp khác nhau dạy dỗ, trong đó bao gồm các kiến thức từ lý thuyết đến thực hành năng lực và khả năng đấu kiếm tinh tường. Dylan thật sự không có thời gian nghỉ ngơi, dù cậu cũng không cần thứ xa xỉ đó. Ước mơ của cậu từ nhỏ là trở thành người thừa kế xứng đáng của dòng tộc Reid.

Khi Dylan lên 12, giới quý tộc mới chứng kiến rõ thực lực của cậu. Họ từng thấy Dylan ở các bữa tiệc: một cậu bé với phong thái chuẩn mực. Nhưng họ chưa nhìn thấy khả năng thực của Dylan.

Đồng thời, họ cũng không nhìn thấy nội tâm của đứa trẻ đó.

Mỗi sáng cậu ta chào đón mọi người bằng nụ cười thương hiệu Dylan Reid đủ đổ tim bất cứ thiếu nữ hay thiếu nam nào. Sau đó, Dylan sắm tròn vai một hội trưởng nghiêm túc và trách nhiệm, làm đầy đủ bổn phận không thể chê được chỗ nào.

Vậy mà! Một người đã phá tan sự tự tin của Dylan.

Cô ta còn suýt chết!

Có lẽ quá quen với việc điều khiển mọi thứ trong tầm tay của mình, Dylan rất bối rối khi biết vụ việc cô gái tóc đỏ bị bắt nạt - dẫu sức ảnh hưởng không lớn, nhưng đủ làm lung lay hình tượng hoàn hảo của Dylan.

Nhưng Dylan không quan tâm mình có thể bị cha trách phạt. Cậu chỉ biết, mình đã suýt vô tình giết cô gái đó.

Vì thế cô gái đó ám ảnh Dylan một thời gian dài. Trong giấc mơ, Dylan luôn thấy một cô gái tóc nâu cả người đầy máu nằm trong bồn tắm đỏ thẫm, khóc lóc rên rỉ, "Dylan, sao anh bỏ tôi?"

Dylan choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Sáng hôm sau, anh tìm đến Marie, vì cô ta luôn ở cùng cô gái tóc đỏ.

Cô gái đó không hề giống trong giấc mơ của Dylan. Cô ấy trông rất vui vẻ và đầy sức sống, không có dấu vết bị lạm dụng, bắt nạt, tự tử, trầm cảm gì cả.

Cô ấy còn gán ghép cậu và hội phó lười biếng kia! Dylan phẫn nộ, Marie là người cuối cùn-- áp chót mà Dylan muốn quen làm bạn gái! (Cuối cùng phải là Cynthia De Clare, Dylan đính chính lại)

Còn Annette hoàn toàn nằm ngoài danh sách mà Dylan từng nghĩ đến việc hẹn hò.

Cô ta không đủ đẹp, không có năng lực mạnh, không có phong thái quý tộc dù cô ta có thông minh một tẹo.

Nhưng tại sao Dylan lại luôn nghĩ về cô gái đó!?!

Dylan tự dặn lòng, đây là cảm giác tội lỗi với nạn nhân của bạo lực học đường thôi.

...Có ai như cô ta không chứ!?!

Cả đời Dylan chưa từng bị trêu đến xấu hổ như vậy! Cô ta còn định... tính toán chuyện tương lai với cậu!

Dù sau đó cô ta khẳng định lại là đang ghép cậu với Marie...

Cô ta quá kì cục!

Vậy tại sao Dylan lại cứ rủ rê cô gái đó vào hội học sinh chứ! Lí do vì Marie chỉ là biện hộ thôi!

Hội trưởng hội học sinh ưu tú chưa từng làm hợp đồng hợp tác nào có thời hạn suy nghĩ lâu đến vậy đâu. Chưa nói, cậu còn mời cô ta nhiều lần là đằng khác.

Có lẽ cô ta có "đặc biệt" thật, nhưng...

Hơn mười năm qua, thiếu gia hoàn hảo nhà Reid chưa từng làm những chuyện "độc đáo" như vậy với một người con gái đâu!

Từ hôm lần đầu gặp lại sau cái chết hụt của cô gái tóc nâu, Dylan luôn nhìn cô gái lâu hơn một tí, để ý nhiều hơn một tí, chăm só-- không có!

Dylan chỉ đề phòng cô ta bị thương nữa thôi!

Dylan nghĩ thế, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện cô ta trốn học. Tăng cường lực lượng cổ võ phòng chống bạo lực học đường, đến nhà những học sinh có cha mẹ nằm trong hội phụ huynh để tẩy nã-- giảng giải về tác hại của bắt nạt. Hoặc sắp xếp phòng kí túc xá ở tầng một để ai-đó khỏi mỏi chân đi lại, hoặc phòng rộng, thoáng hơn các phòng khác, có cửa sổ hướng ra cảnh đẹp...

Cái này là bồi thường cho tai nạn đó thôi! Dylan xấu hổ suy nghĩ.

Hội trưởng hội học sinh ưu tú đến nỗi cậu ta còn không cần tham dự trực tiếp các lớp học. Vậy mà trong tiết cổ ngữ mà Dylan chán nhất, người ta lại thấy một mái tóc vàng chăm chú nhìn... một hướng nào đó chứ không nhìn bảng. Lạ ghê! Mấy cô gái ở hướng nhìn đó hầu hết đều vui vẻ khoái trá, chỉ có một mái tóc đỏ cứ chăm chăm nghe giảng không cảm nhận được cái nhìn xuyên thủng mình.

(Dylan đã nói chuyện này với vị quản gia mình xem như cha nuôi, ông ấy chỉ cười ẩn ý.)

(Quản gia suy nghĩ: Cậu chủ biết yêu rồi!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net