Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo lái xe về nhà, suốt cả đoạn đường không hề nói câu nào, chỉ là chị không bình thản như thường lệ, đôi lông mày hơi nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì đó. Jisoo không lên tiếng, Jennie càng không dám mở miệng. Cô nửa ngày trời nghĩ ra biết bao loại tình huống chị sẽ hỏi những gì, có tức giận hay trách cứ cô không, nhưng sự im lặng bức người này đã cho cô câu trả lời, chị không hề bận tâm. Dù ở trong tình thế căng thẳng khó xử như khi nãy nhưng Jennie vẫn có một chút mong đợi Jisoo sẽ ghen mà đoạt lại cô, muốn cho cả thế giới biết cô là vợ của mỗi mình chị. Mà chị bây giờ không nói không rằng, không hỏi cũng chẳng để ý lại khiến cô có chút thất vọng.

Bầu không khí trong xe càng lúc càng gượng ép làm cho Jennie không chịu nỗi, vẫn là không nhịn được cuối cùng cũng mở miệng:

"Chuyện lúc nãy chị không thắc mắc cũng không muốn hỏi gì sao?"

Dù gì cô vẫn muốn biết suy nghĩ của chị thế nào. thất vọng lại tự tạo cho mình hy vọng, đến bản thân Jennie cũng tự thấy mình quá mức ngu ngốc.

"Em hy vọng chị hỏi điều gì?"Mạch suy tư của Jisoo bị cắt ngang, chị không quay sang nhìn cô chỉ mắt đăm đăm hướng về phía trước, hơi thở của chị đều đều tỏa ra mùi bạc hà dễ chịu, giọng khàn khàn hỏi ngược lại.

"Lisa là bạn thân thời cấp ba của em, bọn em khá thân thiết, cậu ấy tính tình tuy nóng nảy nhưng tâm tính rất tốt, mỗi lần em gặp khó khăn đều ra tay tương trợ, nhưng thật sự chỉ ở mức bạn bè không hơn..."Jennie nói năng loạn xạ, khua tay múa chân vẫn không nghĩ ra lời giải thích nào hợp lý nhất, tỏ rõ sự tình cho chị biết, vế sau liền nhỏ dần"...Cho nên...chị đừng im lặng với em nữa được không?"

Jennie vừa nói xong lại muốn cốc vào đầu một cái thật mạnh, ăn nói lộn xộn như vậy người ta không hiểu còn tưởng đang chột dạ.

Jisoo không vội trả lời, chỉ dừng xe lại ở lề đường rồi mới quay đầu nhìn cô chăm chú, môi bạc khẽ nhếch lên, trong mắt giống như đang nhịn cười:

"Jen ngốc, nếu như em đã tin tưởng chị và Nayeon sẽ không phát sinh chuyện gì nữa, để chị thu xếp mọi chuyện thì chị bây giờ chẳng phải cũng nên tin tưởng em sao? Chị một lòng một dạ tin em thì em lại bày bộ dạng như bị bắt gian tại trận..."

"Ai nói bắt gian tại trận? Miệng thì nói tin tưởng sao em cứ có cảm giác là chị đang nói móc ấy nhỉ?"Jennie giả vờ giận dỗi nhưng trong giọng nói lại có chút nghẹn ngào, nghe được lời thật tâm của chị tâm tình đầy cảm động, không nghĩ tới chị lại tin tưởng cô nhiều đến thế.

"Chỉ là về sau ra ngoài hay gặp ai một mình đã báo trước với chị một tiếng, đừng để chị lo lắng"

Chị đã tin tưởng cô, còn nói ra quan điểm của mình, Nayeon không còn là gì với chị cả, cũng hứa sẽ giải quyết ổn thỏa, vậy mấy ngày nay cô lại thấp thỏm lo âu điều gì chứ? Người này cô yêu cũng yêu cô, muốn đem cô bảo vệ cả đời, cô e sợ không nói còn không tin vào năng lực xử lý vấn đề của chị?

Lòng đã đặt quyết tâm, cô khó khăn lắm mới có được tình yêu này thì sẽ không dễ dàng bỏ lỡ như thế.

----------------------------------------------------------------------------------------------

"Jen, em có đói bụng không? Chị làm sủi cảo cho em nhé?" Jisoo lấy hai bao đồ lớn từ trong xe ra, bọn họ không về nhà liền, gần tới nhà thì ghé qua siêu thị gần nhà một lát, mua một chút thực phẩm cho vài ngày tới.

"Vâng, dù sao em cũng hơi đói, chị cần em phụ giúp không?" Jennie cười cười, đi bên cạnh Jisoo có ý muốn xách đồ vào nhà giúp chị, tất nhiên Jisoo cự tuyệt, hơn nữa khẩu khí từ chối cũng khá lớn

"Đến chút đồ này còn không thể xách giúp vợ còn coi là "chồng" hay không? Từ nay kiểu người mà chị hướng tới chính là ngoài làm một người đỉnh đạc thành công, ở nhà là một người nội trợ đảm đang trong gia đình" Ra xã hội đương nhiên là phải kiếm tiền nuôi vợ, nhưng mẫu người lý tưởng nhất vẫn phải "lên được phòng khách, xuống được phòng bếp" còn có... nghĩ thôi cũng thấy sinh lực tràn trề.

Jennie bật cười thành tiếng, vốn định lên tiếng chọc ghẹo chị một chút thì thấy một thân ảnh quen mắt đứng trước cửa nhà bọn họ, nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ rồi tắt hẳn. Jisoo thấy được vẻ mặt khác thường của cô, mắt cũng nhìn về phía trước, gương mặt anh tuấn lạnh đi, Nayeon tới đây làm gì?

"Soo, chị về rồi, em đã đợi chị rất lâu, nhiều ngày không gặp em rất nhớ chị" Nayeon một tay ôm bụng, tay kia dang rộng ra tiến tới muốn ôm chị nhưng Jisoo rất nhanh nghiêng người né tránh sự đụng chạm với cô ta. Cô ta vốn dĩ cứ tưởng có thêm một đứa con có thể cải thiện được mối quan hệ này, mà chị cách 2 3 tuần mới tới chỗ cô ta một lần, tới cũng chỉ để hỏi thăm tình hình của đứa bé, đem đồ tới bồi bổ cho con, không chút nào đếm xỉa đến cô ta. Vừa rồi lại thấy hai người bọn họ hòa thuận vợ chồng hạnh phúc lại càng thêm tức tối cùng đố kỵ.

"Cô ở đây làm cái gì? Tôi đã nói cô không được phép tới đây rồi mà, trước khi tôi nổi giận thì mau đi đi"Mắt Jisoo xẹt qua tia lãnh khốc, tiến lên trước che chắn cho Jennie đang trước sau, Nayeon xuất hiện ở đây không hề đơn giản, chị đoán bảy tám phần là đem con tới khoe mẽ đả kích Jennie. Tổn thương cô một lần đã đủ, chị không thể để cô tổn thương thêm lần nào nữa.

"Soo, chị vào nhà trước đi, chẳng phải muốn làm sủi cảo cho em sao? Chị đặt đồ trên bàn rồi làm sủi cảo trước, em nói chuyện với Im tiểu thư xong sẽ vào xếp đồ vào tủ"

Jennie nhìn chị cười dịu dàng mà Jisoo thấy cô vẫn điềm tĩnh không một gợn sóng cũng an tâm, trong lòng thở nhẹ, đôi lông mày đang nhíu chặt dần giãn ra , ánh mắt cử chỉ dành cho cô toàn bộ là ôn nhu cưng chiều.

Đợi chị vào nhà, Jennie mới chuyển mắt đến Nayeon, dáng vẻ ghen ghét ganh tỵ của cô ta mới lộ hết ra ngoài, tất nhiên không ngoài dự đoán của cô, ở trước mặt của Jisoo thì điềm đạm đáng yêu, sau lưng chỉ có thể là dáng vẻ khó coi như hiện tại.

Tuy cô đối mặt với cô ta vẫn rất bình tĩnh nhưng Nayeon đã không giống như trước nho nhã đoan trang làm người ta sinh ra cảm giác muốn yêu thương đó nữa, Nayeon của bây giờ trước sau đều là bộ dạng xấu xí đến cực điểm, làm cô càng thấy xa lạ.

"Kim Jennie, xem ra cô vẫn cứng đầu bám Soo không buông, nhìn cho rõ, chúng tôi đã có con, đứa bé đã ba tháng tuổi, cô còn không cuốn gói biến đi, lúc trước cô tranh giành Soo với tôi sao không nghĩ đến giờ lại chật vật thế này? Soo chỉ là nhất thời mê muội, đợi con chúng tôi ra đời nhất định sẽ đá cô ra khỏi nhà."Nayeon vừa rồi thấy Jisoo âu yếm sủng ái Jennie liền thống giận, trong mắt toàn là hận ý, cô ta không có quyên người đàn bà này đã cướp đi người "chồng" tương lai mà cô ta đã hao tâm tổn trí dùng bao thủ đoạn mới có được. Nghĩ tới khi nãy Jisoo bênh vực không kiên kỵ đuổi cô ta đi liền tràn ngập hung ác.

"Nayeon, cô đứng đây ầm ĩ nói tôi bám chị ấy không buông còn đề cập đến đứa bé, vậy cô có muốn hầu tòa chứng thực xem ai đúng ai sai không?" Jennie đối với lời ác ý của Nayeon không chút mảy may xao động, cô chỉ cười nhàn nhạt nhìn cô ta ra vẻ phách lối. Người phụ nữ cô từng hâm mộ cùng tôn trọng đó rốt cuộc cũng đã không còn.

"Cô...nếu không phải người thứ ba như cô xen vào phá vỡ tình cảm của chúng tôi thì nằm mơ cô cũng không thể là vợ của Soo, người Soo yêu là tôi" Nayeon bị nói đến á khẩu, không nghĩ tới Jennie ngày thường nhu nhược nhỏ nhẹ lại có thể nói ra những lời này.

"Yêu cô? Cô mở to mắt ra nhìn kỹ ai mới là người thứ ba, người Soo yêu là ai? Nếu chị ấy còn yêu cô thì cần gì vừa thấy cô đã không lưu tình đuổi đi còn không muốn cho cô một cái liếc mắt"Jennie thu lại nụ cười, nghiêm túc nói từng câu từng chữ rõ ràng"Một tình yêu đẹp và bền vững sẽ không có phần cho người thứ ba chen vào, cô nói xem cô đã làm nên chuyện tốt gì khiến chị ấy lúc trước yêu cô cũng phải dứt bỏ cô?"

"Đừng tự cho mình thanh cao, cô nói như vậy chẳng khác gì tự tạt nước lạnh vào người, nói tình yêu đáng thương đến vô thực của cô và Soo không bền vững?"

"Thế rốt cuộc cô cũng tự coi mình là tiểu tam rồi? Bất quá... đến tư cách làm người thứ ba cô cũng không có vì căn bản tình yêu của chúng tôi không có chỗ cho cô bước vào xáo trộn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net