Mở đầu: Là lạc mất nhau mãi mãi đấy! Em có chắc chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gangnam vẫn là Gangnam, luôn sầm uất và nhộn nhịp mỗi khi đêm về, thậm chí còn ồn ã hơn cả ban ngày. Phố phường tấp nập người qua lại, hàng quán vẫn rực ánh đèn xanh đèn đỏ. Hỗn hợp ánh sáng và âm thanh này quả là thu hút bất cứ tâm hồn ham vui nào vô tình ghé ngang.

Nhưng tôi đã chơi đủ mấy ngày nay rồi. Sau khi vô địch giải LCK mùa xuân và mang về cho đội chiếc cúp LCK thứ tư liên tiếp, cả trụ sở GenG như bầy ong vỡ tổ, mở đủ thể loại ăn uống và tiệc tùng để mừng một kỉ lục vô tiền khoáng hậu trong giới Liên Minh Huyền Thoại. Từng ấy hôm say sưa thâu đêm suốt sáng khiến cái cơ thể già cỗi này rốt cuộc cũng chịu không nổi. Như ngay lúc này, khi niềm hân hoan và dư âm của men rượu hòa làm một, tôi cảm thấy từng bước chân của mình như đang phiêu bạt trên những tầng mây vậy. Sống ở đất liền mà cứ chòng chành như đi biển thế này làm tôi chóng mặt chết đi được.

Tạm dừng bên cửa hàng tiện lợi quen thuộc, tâm trí hoàn toàn bị hút vào mấy túi snack cùng vài lon soda trái cây. Tôi bị nghiện ăn vặt, điều này chắc các đồng đội và người hâm mộ đều biết, ngủ có thể không ngủ, một ngày ba bữa có thể bỏ bớt, nhưng không được nhấm nháp vài miếng chất bảo quản thì tôi sẽ thất thần cả một ngày vì thèm mất.

Sau khi đã chất đầy một giỏ hàng với toàn thức ăn nhanh, tôi tiến đến quầy thanh toán - nơi có một bà chị nhân viên cáu gắt với lời chào khách hàng nhạt nhách lúc tôi mới bước vào cửa tiệm.

- Anh trả bằng gì? - Người nhân viên hỏi trong lúc tiếng máy đọc mã vạch cứ kêu tít tít.

- Tôi thanh toán qua điện thoại - Tôi thủng thẳng lục chiếc điện thoại trong túi áo, nhưng mò hết cái túi này đến cái túi kia cũng tìm không ra. Ôi thôi chết, ban nãy cho nhóc Suhwan mượn máy chụp choẹt gì đấy mà quên đòi lại trước khi ra ngoài rồi.

Một cảm giác quê xệ lướt qua tâm trí tôi. Tôi lập tức chống chế:

- À, tôi để quên điện thoại mất rồi. Tôi trả tiền mặt nha! - Tôi nở một nụ cười giả lả, hy vọng sự (chắc là) đẹp trai của tôi làm chị nhân viên bớt phần nào sự phán xét trong ánh mắt kia.

À,

Ví tiền đâu mất luôn rồi!?

Không thể nào như vậy được, tôi luôn luôn để sẵn ví tiền trong túi áo khoác, sao bây giờ lại không thấy?

- Của anh 6000 Won - Toàn bộ thức ăn đã được đóng túi gọn gàng và đẩy ra trước mặt tôi. Nhưng thay vì móc tiền ra như bao mối quan hệ giao dịch bình thường khác, đáp lại người nhân viên chỉ là một khoảng không sượng ngắt.

Tôi cắn môi, bấm bụng dẹp hết cảm giác mất mặt để xin được trả lại hàng.

- Chị, cho tôi xin lỗi, hình như tôi cũng mất luôn ví rồi, nên là...

- 6000 Won đây. Tôi trả giùm bạn tôi nhé! - Cứu nguy cho đứa thân cô thế cô là một bàn tay nhỏ nhắn chìa ra một số tiền không nhỏ xíu nào (đặc biệt là trong hoàn cảnh ngặt nghèo như thế này).

- Tuyển... Tuyển thủ Showmaker - Tôi giật mình thốt lên.

- Chào anh, tuyển thủ Lehends. Anh cứ gọi tôi là Heosu, không cần khách sáo đến vậy đâu.

-----------
Tôi và Heosu, không hẹn mà cùng ngồi lại cửa hàng tiện lợi đó tán dóc.

- Tôi... chỉ là muốn đến thăm đồng đội cũ - Heosu bộc bạch, trong tay vân vê ly soju đã uống cạn.

"Đồng đội cũ", nghe xa cách quá. Tôi biết thừa đó là Geonbu.

Nhưng câu "Cậu đã gặp được em ấy chưa?" còn chưa kịp thốt lên, Heosu đã nói tiếp:

- Tôi đã rất mừng khi Boo đã bắt nhịp với đội mới khá nhanh. Cảm ơn anh Siwoo nhiều, thằng nhóc to xác chứ tính tình mềm xèo, nhờ anh mà em ấy mới làm quen với các đồng đội nhanh chóng.

- Là anh lớn trong đội nên đó là việc tôi nên làm thôi. - Tôi cười cười khi đang nhai mấy miếng bánh cùng một cảm giác thành tựu dâng lên trong lòng.

- Trông em ấy có vẻ đang rất hạnh phúc. Lâu rồi tôi không thấy Boo cười nhiều đến vậy. - Heosu nói với tông giọng đều đều.

Đang vui thì tôi suýt sặc. Có ai là không biết cặp đôi mid - rừng keo sơn Showmaker - Canyon đã từng khuynh đảo một thời đâu chứ. Dù biết chuyện chuyển nhượng trong giới game thủ là điều bình thường, song sự thân thiết nổi tiếng của cả hai, cộng thêm kiểu nói chuyện như một chính thất đang đi bắt lẻ tiểu tam vì đã chia cắt vợ chồng nhà người ta càng khiến tôi chột dạ.

Nỗi buồn man mác bao trùm Heosu khiến bầu không khí đã ngột ngạt càng thêm chùng xuống. Lồng ngực trái tôi cũng bất chợt nhói lên như đang bị ai chọc vào vết thương cũ.

Bên nhau những năm năm, cuối cùng Midking và Jungking cũng phải ở hai đầu chiến tuyến. Tâm hồn đã không còn đồng điệu, chia xa là lẽ thường tình. Geonbu đã đi và mang về chiếc cup LCK sau hai năm trống vắng danh hiệu.

Tôi bỗng nhớ về thanh xuân của mình. Trung Quốc vô tình hữu ý đã trộm đi nhiều tâm tư của tôi hơn tôi nghĩ. Em bỏ tôi đi khi tôi mới 23. Tương tự Midking và Jugking, cặp đôi Thần Tiễn và Hộ Thần rồi cũng mỗi người một phương. Nực cười một chỗ, ngay năm đầu tiên em rời xa, em đã giành được ngôi vị cao quý nhất trong đời người tuyển thủ, trong khi hai năm ở cùng tôi lại chẳng có gì.

Họ đều đã ra đi và chinh phục được ước mơ của mình, nên tôi và Heosu không xem quyết định xa nhau là sai lầm. Chỉ không biết, ngày ấy, khi Geonbu quyết tâm thi đấu cho đội khác, em ấy có hình dung đến viễn cảnh gặp lại nhau cũng là điều xa xỉ? Như tôi và Dohyeon ấy, đã gần bốn năm rồi, chúng tôi có còn gặp nhau đâu.

"Cos I

Wanna stay

On your side

even if the world come crashing down tonight

we'll be fine

Hold me close and we'll just leave it all behind

Why don't you stay?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net