chap 5: " cậu đáng yêu chết đi được"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

còn 1 tuần nữa là bước vào kì thi tháng rồi nhưng jeonghan lại chẳng ôn được nhiều, vừa đi học về là lao đi làm ở cửa hàng tiện lợi đến tối muộn mới trở về nhà, cậu chỉ có thể đành thức khuya ngồi học đến 2 3 giờ sáng rồi chợp mắt một tí để đến trường mà thôi. 

bước vào lớp với gương mặt ngái ngủ, vừa đặt được cái cặp xuống jeonghan liền nằm bò ra bàn tranh thủ ngủ thêm chút nữa trước khi thầy giáo vào lớp. Ở dãy bên cạnh seungcheol đang nhíu chặt hàng lông mày nhìn cậu, nghĩ ngợi 1 lúc anh quyết định đứng dậy cởi chiếc áo khoác ngoài tiến tới bàn jeonghan và nhẹ nhàng khoác cho cậu, anh nhẹ nhàng đến nỗi tưởng rằng chỉ cần động mạnh một cái là cậu sẽ biến mất ngay vậy. Ừm nghĩ lại thì cũng phải, điều đó đã từng xảy ra rồi mà


[ - seungcheol, sao cậu lại làm hỏng con robot của tớ? - jeonghan mặt như sắp khóc đến nơi, giọng run run hỏi seungcheol

- tại tại... mình chỉ muốn lắp nó thử thành máy bay biến hình giống con robot ở nhà anh họ tớ - seungcheol mặt cúi gằm tội lỗi, tay nghịch nghịch gấu áo nhỏ giọng nói.

- đây là con robot mà bố tớ mua cho tớ huhuu ... bố sẽ không bao giờ mua đồ chơi cho tớ nếu tớ làm hỏng đồ huhhuu" - jeonghan nhìn con robot đã gãy mất một bên tay mà tủi thân òa lên khóc

- chỉ có mỗi con robot thôi mà, cậu thích tớ đền cho cậu con khác là được chứ gì? - seungcheol phụng phịu vì dỗ mãi cậu vẫn còn trách anh. 

nghe xong jeonghan bỗng nín khóc, ngẩng đầu lên nhìn seungcheol, đôi mắt vẫn ngập trong nước. Cậu không ngần ngại lùi xuống vài bước rồi chạy đến đẩy ngã anh, seungcheol bị bất ngờ nhưng rất nhanh anh đứng dậy mạnh tay xô cậu bật về đằng sau. Seungcheol không bao giờ ngờ được rằng cú đẩy này sẽ khiến anh hối hận mãi về sau. Bình thường seungcheol rất nhường nhịn jeonghan nhưng hôm nay anh thật sự khó chịu, anh đẩy mạnh khiến cậu văng về đằng sau mà ngay đấy có một cái bàn gỗ, đầu cậu va thẳng vào cạnh bàn làm da đầu cậu rách ra và chảy máu rất nhiều, hình ảnh đó mãi mãi ám ảnh seungcheol mỗi khi nhớ đến cậu, hình ảnh jeonghan ôm đầu khóc ré lên, cái đầu trắng tinh dần dần bị nhuộm đỏ bởi máu chảy ra từ vết thương.

sau đó, jeonghan được cô giáo bế đến phòng y tế, còn anh chỉ biết đứng thẫn thờ ôm con robot của cậu chờ cậu băng bó xong sẽ thì sẽ quay lại chơi với anh. Thế mà anh đợi mãi, chả thấy cậu về, anh tưởng như có thể anh đã quên được cậu rồi nhưng không 14 năm sau cậu lại va phải anh, lại lần nữa làm con tim anh đập rộn ràng không ngưng]

- NGHIÊM!!

giọng lớp trưởng hô làm cậu giật bắn mình, vội vàng đứng bật dậy may là thầy không phát hiện. Khi thầy giáo ra hiệu cho lớp ngồi xuống, jeonghan mới để ý có một cái áo khoác rơi dưới chân cậu, cậu nhặt lên phủi vài cái rồi thấy tên ghi trên huy hiệu áo là choi seungcheol thì tự nhiên mặt jeonghan đỏ bừng, cậu không nghĩ rằng seungcheol lại đắp áo cho cậu. Jeonghan quay qua dãy bên cạnh thì thấy seungcheol đang lấy sách vở ra mà thầy cũng vào lớp rồi cậu không muốn lên tiếng trong khi lớp đang trật tự như bây giờ, nên cậu đành nhét áo khoác của anh xuống ngăn bàn rồi cũng lấy sách vở ra học đàng hoàng.

đây là tiết toán và ông thầy toán thì siêu khó tính, cậu cố căng mắt ra nhìn những con số, phương trình mà nhớ rõ là hôm qua đã ôn một lần rồi. Chắc do dạo này cậu làm việc nhiều quá nên cậu luôn tháy mệt mỏi trong người đôi khi còn khó thở nữa, nhưng jeonghan không quan tâm lắm, cậu phải cố gắng hết sức có thể dù có bắt cậu lên trời xuống biển để kiếm tiền cậu cũng làm.

 Suốt cả buổi sáng tinh thần jeonghan luôn trong trạng thái kiệt sức, kiến thức tiếp thu được chắc cũng chỉ được 50% mà thôi. Cậu uể oải trườn ra bàn ngắm những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời xanh ngắt, bỗng một thứ mát lạnh được áp vào cổ làm cậu giật thót, qua lại thì hóa ra là seungcheol và jisoo còn tay seungcheol đang cầm lon nước đào mà cậu rất thích uống. Anh đưa lon nước cho cậu rồi nói:

- cậu hôm qua không ngủ được hả? uống miếng nước cho tỉnh rồi đi ăn thôi

jeonghan đưa tay đón lon nước mở nắp uống một ngậm lớn rồi cũng đứng lên đi theo 2 người xuống căn tin ăn trưa. Không biết do cơm hôm nay ngon hay do jeonghan bỏ bụng đói từ sáng nên cậu ăn trông rất ngon lành, đến nỗi vụn bột chiên xù dính đầy lên mép mà không thèm lau đi. Seungcheol thấy vậy thì bật cười rồi rất tự nhiên đưa tay lên phủi hết vụn xuống rồi còn vô tư liếm ít mỡ từ món chiên của cậu khiến jeonghan và jisoo trợn tròn mắt kinh ngạc, jeonghan ngượng ngùng hỏi:

- seungcheol cậu làm gì vậy?

- miệng cậu dính đồ ăn mình chỉ giúp cậu lau đi thôi mà - seungcheol vẫn trả lời rất thản nhiên cứ như diệu bộ ngại ngùng kia của jeonghan không phải do anh gây ra vậy. 

nhìn cậu mặt đỏ tía tai, đang cố nhét cả viên thịt viên chiên to vào mồm làm má jeonghan phình ra trông rất dễ thương, anh không chịu được lại láy tay xoa đầu cậu, còn bồi thêm một câu

- cậu đáng yêu chết đi được 

một câu nói mà làm cả 3 người cùng lúng túng, chính seungcheol cũng không hiểu sao bản thân lại làm vậy nữa. Không khí đang ngập trong sự ngại ngùng thì bỗng 1 tiếng "keng" hoàng toàng phá vỡ bầu không khí đó. Khi seungcheol và jisoo kịp phản ứng,jeonghan đã bị nước canh và thức ăn làm bẩn một góc áo đồng phục rồi, anh cau mày ngước lên, hóa ra là bọn côn đồ tìm anh hôm trước chắc hôm nay chúng nó quay lại để trả thù đây. Seungcheol đứng dậy, rút khăn tay từ túi quần ra nhẹ nhàng tiến tới chỗ jeonghan lau vết bẩn trên áo của cậu, bất ngờ một tên giơ tay đánh cái bốp vào đầu anh nhưng anh chẳng quan tâm, chú tâm lau áo cho jeonghan còn hỏi cậu:

- cậu có sao không? tí nữa lấy đồ thể dục của mình mà thay nhé?

thấy seungcheol chẳng có vẻ gì là quan tâm, tên béo hôm trước bị jeonghan đập xẻng vào đầu điên máu túm cổ áo anh gằn giọng:

- mày cứ bơ bọn tao đi, rồi mày sẽ được chiêm ngưỡng xác của thằng đĩ namin

ngay khi cái tên namin kia được nhắc đến, seungcheol cứng đờ người, đầu ócnhư đình trệ đến mức mà bị tên đó đấm cho một phát vào má trái, đá 2 3 phát vào bụng nhưng anh vẫn không hề phản kháng, may lúc đó jeonghan và thầy giám thị kịp đến nếu không thì không biết rằng seungcheol sẽ bị đánh cho đến mức nào nữa. 

ở phòng y tế, nhìn seungcheol đang được cô y tế trường chăm sóc mà lòng jeonghan hơi dậy lên một chút khó chịu, " tên đó bị cái quái gì vậy, bị đánh cho mà chả kêu ca gì bộ tưởng mình là bao cát chắc" jeonghan nghĩ bụng lông mày từ lúc đưa seungcheol lên phòng y tế chưa lúc nào giãn ra. Cô y tế đưa túi chườm cho jeonghan và bảo cậu chườm cho seungcheol, jeonghan nhận cái túi, bên trong bọc đá lạnh buốt mà cậu thuộc dạng không chịu được lạnh nên nhanh chóng nhét nó vào tay seungcheol bảo anh tự chườm. Seungcheol biết jeonghan không vui nên đành lên tiếng trước:

- jeonghan, cậu giận mình à? mình lúc đó bị bất ngờ nên không phản kháng được - seungcheol đang nói dối, từ sau khi jeonghan bỏ anh đi, anh đã bắt đầu học võ để không ai có thể bắt nạt được anh, đối với anh lũ đó chỉ cần vài đường cơ bản là có thể hạ gục rồi. 

- hừ, mình đã bảo là cậu phải chạy đi cơ mà - jeonghan phụng phịu, lấy tay ấn lên bàn tay to đang cầm túi chườm áp lên mặt kia một cái mạnh 

- ahhhh đau quá jeonghan à - seungcheol dẩu môi tỏ vẻ như hờn dỗi lắm nhưng trong thâm tâm anh, có một bông hoa đang từ từ tươi tắn trở lại sau bao năm héo khô.

- cho chừa - jeonghan tinh nghịch còn véo thêm cái nữa vào mũi seungcheol rồi mới đi về lớp học trước, còn seungcheol thì được cho nghỉ ngơi ở phòng y tế.

sau khi jeonghan khép lại cánh cửa, seungcheol lập tức thu lại nụ cười. Anh suy nghĩ đến lời bọn kia nói, suy nghĩ về namin. 

Anh và namin học với nhau từ hồi cấp một và lên cấp hai, namin là một bé khá xinh trai cả con trai và con gái đều mê, cậu có mottj mái trắng tinh mềm mại và tính cách cực kì hòa đồng và thân thiện nên ai ai cũng yêu quý cậu. Lên khoảng năm lớp 8 khi tâm sinh lí phát triển, seungcheol và namin tiếp xúc nhiều nên có tình cảm với nhau rồi sau đó cả 2 liền trở thành cặp đôi hot nhất vào một ngày mưa to tầm tã. Nhưng cho đến cuối lớp 9 khi mà cả 2 đều đang chuẩn bị cho kì thi chuyển cấp thì seungcheol phát hiện ra namin hút thuốc và luôn nhậu nhẹt bê tha với bọn côn đồ, còn lao vào cá cược nữa, dần dần những cuộc cãi vã càng nhiều lên rồi cuối cùng là đi đến chia tay. Kể ra namin chính là mối tình đầu cũng như là mối tình duy nhất của seungcheol tính tới thời điểm hiện tại.

khi chuông reo kết thúc buổi học chiều, jeonghan vẫn chưa thấy seungcheol quay lại, đi qua phòng y tế thì cũng chẳng thấy anh đâu nên cậu nghĩ chắc anh đã đi về nhà rồi. Jeonghan nhanh chóng rời khỏi trường để đến cửa hàng tiện lợi làm việc tiếp.

thay bộ quần áo của nhân viên cửa hàng, jeonghan nhận giao ca của đàn anh soonyoung rồi đi hết một lượt gian hàng, xem cái nào sắp hết hạn thì lọc ra rồi xếp hàng mới lên, bỗng cậu thấy đầu óc quay cuồng mắt mờ dần rồi tối sầm lại. Nghe thấy tiếng động mạnh soonyoung ló đầu ra từ phòng thay đồ gọi lớn:

- jeonghan sao đó em? jeonghan? jeonghan à??? - soonyoung gọi mãi mà chẳng thấy cậu đáp lại, cảm thấy có điều chẳng lành anh liền đi ra xem thì phát hiện jeonghan đang nằm bất tỉnh ở dưới sàn, soonyoung hoảng hốt chạy đến lay jeonghan thật mạnh nhưng cậu cũng không có bất kì phản ứng gì. Soonyoung vội mở điện thoại gọi cấp cứu trên mặt vẫn hiện rõ vẻ hoảng sợ.

----------------------------------------------------------------------

helo mn vậy là hết chap 5 rồi, hôm nay nghe tin anh shua và anh jun cùng dương tính mà mình buồn lắm ý, tính đến hôm nay 9/13 tv dương tính rồi, đúng là giờ chữa covid đã không còn khó khăn nữa vì chính mình cũng vừa mới khỏi xong nhưng cái đáng sợ là hậu covid ấy mn, nó làm giảm sức khỏe của mình trầm trọng luôn ý và còn mất ngủ nữa, tính chất công việc của nhà mình mn cũng biết rồi bình thường ngủ đã chẳng được là bao giờ còn mất ngủ nữa thì đúng là ác mộng, còn chưa kể bài nhà mình lúc nào cũng hao sức kinh khủng.

CHÚC MẤY ANH BÉ MAU KHỎI NHESEEEE, VÀ ĐỪNG AI BỊ THÊM NỮA NHAA

 cả nhà cx giữ sức khỏe nha mà tôi ngắm ddc em bình nc siêu cute trong đợt goods của crl năm nay nhưng sợ giá em nó cắt cổ quá, tui lại mới chốt thêm 4 em card nữa, ét ô ét


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net