Chap 4: Mình "biết" tương tư rồi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa vô đến phòng, Tiểu Vy đã lôi Dương Cầm ngồi xuống giường, mặt nghiêm túc nói:

-"Nói!! Nay m có gì mà lạ vậy. Đêm ngủ thì cười cười nói nói. Đi học thì về trễ. Không phải m luôn đúng giờ sao Mộc Mộc. Kể từng sự việc cho trẫm nào"-ánh mắt dò xét

-" Là m quan tâm t hay tò mò vậy hả"- liếc

-"Cả hai hihi. Mau nói coi".

-"M không cho t tắm hả, tí kể cho...cho m khỏi ngủ luôn haha"

Nói rồi cô quay phắt đi, chạy lẹ vô nhà tắm, trước khi bị nhỏ Tiểu Vy tóm lại.

Cô chầm chậm cởi y phục của mình, để lộ da thịt trắng nõn nà. Dòng nước ấm chảy trên làn da mềm mại của cô...Cô tỏ vẻ vô cùng mãn nguyện. Một ngày thật mệt...Nhưng mà có vẻ "không mệt" mấy nhỉ.

Đến tối, cô lần lượt kể cho Tiểu Vy về giấc mơ của mình, cũng như cuộc gặp gỡ với Thiên Minh.

Tiểu Vy lúc này há hốc miệng, cứng đờ người. Dương Cầm lay nhẹ nó:

-"Nè, ai nhập rồi hả? Saooo?"

- "Mộc Mộc à, t thật ko ngờ, "cục băng di động" của t lại rơi vào lưới tình trước t luôn ư!!" -ánh mắt gian xảo

- "Không có dụ đó đâu, t chỉ là nể anh ấy thôi, m biết từ trước giờ t luôn trọng người tài mà, với lại m dựa vào cái gì mà kết luận nhanh vậy chứ" -Dương Cầm bối rối.

- "Nè nè, nay m cũng nói nhiều hơn bình thường á nha. Ây mà m nói tên anh ấy là gì?"

- "Thiên Minh, m biết hả?"

- "Biết ngay là m không biết mà. Anh ấy là học bá kiêm nam thần của trường m á, đã thế còn là 1 thiếu gia nhà giàu nha. Học sinh trường m chắc chỉ có m mới không biết ãnh".

- "À bảo sao anh ta có vẻ kiêu ngạo"

-"M nhìn lại m coi-.- Mộc Mộc của tui ơi, ai cướp đĩa bay của m hả? T không học trường m mà còn biết"

-"Xùy. Chả qua thì trường m vs trường t thuộc lĩnh lực nghệ thuật nên hay giao lưu nên m biết thôi. Biết cho nhiều dô, rồi ế tới già nha haha" -mặt khinh bỉ.

-" Thôi ngủ thôi, nay đừng có nói mớ nữa đó. Haizz, sao t ăn ở cũng tốt mà chưa từng mơ được như m nhỉ"

              -----------------------------Phía Thiên Minh ------------------------


Anh vừa về đến ktx, vừa bỏ cặp xuống thì đã lôi cây cello của mình ra đánh lại bài "River flow in you". Vừa đánh vừa mỉm cười mãn nguyện. 

Đang đánh tới điệp khúc thì từ lúc nào Tôn Phong đã đứng trước mặt anh, nói lớn:

-" Nè Minh, phiêu dữ vậy? Sao mới về đã tập đàn rồi? M rất ghét để người dơ mà chơi đàn mà. Lạ lùng nha" 

-"Làm gì nhiều lời vậy. Kệ t, đi ngủ đi" -mặt cô không chút chuyển biến.

Mặc kệ Tôn Phong lèm bèm, anh vẫn ung dung đàn tiếp. Khiến cho Tôn Phong đứng ngây ngất ở đó. Tôn Phong nói:

-" Bộ có em nào cảm hóa được "tảng băng di động" của t rồi hả? Trong phim thường là vậy không haha"

Tôn Phong chưa nói dứt lời thì đã làm cho Thiên Minh khựng lại, mặt hơi ửng đỏ.

Lập tức, anh đứng dậy, cất đàn. Tôn Phong giọng đầy tự tin nói:" t nói đúng rồi chứ gì? Sao qua được mắt thần haha"

Thiên Minh thường không thích đôi co với thằng bạn nhiều lời này. Anh chỉ để lại ánh mắt "hình viên đạn" rồi bỏ đi.

Màn đêm buông xuống, bao phủ cả bầu trời đầy sao lấp lánh. Thiên Minh ngồi đọc sách trên bàn, khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng chợt vang lên dòng cảm xúc nhẹ nhõm.

Anh chợt nhớ tới, từng câu từng chữ được thoát ra từ đôi môi nhỏ nhắn, đỏ hồng tự nhiên của cô gái kia...cùng với giọng điệu thánh thót và có phần lạnh lùng.

 Trong đầu anh hiện lên 1 mớ bòng bong:[ Liệu mình cảm nắng cô ấy như  Phong nói rồi sao? Không, chỉ mới gặp chưa tới nửa tiếng nữa cơ mà]

                      [Nhưng sao cô ấy mang đến cho mình cảm giác lạ quá. Biết bao cô gái, ít nhất mình                             cũng 26 tuổi rồi, mà lại chưa có cảm giác này bao giờ]

                      [ Không hề giả tạo, cố lấy lòng, hay nũng nịu bám riết lấy mình như những                                                cô gái khác, ngược lại lại vô cùng chân thật.]

                     [Chỉ là hơi khách sáo, có phần lạnh lùng...do mới quen ư, hay do mình đẹp trai kk]

                     [Không biết dáng vẻ lúc chơi đàn của cô ấy sao nhỉ? Thật mong đợi ngày song tấu ấy]

Bình thường thì anh nói rất ít, nhưng suy nghĩ thì ngược lại, nghĩ vô cùng nhiều.

Thoáng chốc đã hơn 12h. Anh ngáp, nói thầm:"haiz, chuyện gì tới sẽ tới, vả lại cô ấy cũng còn nhiều thời gian kk" -cười hơi gian xảo.

Trước khi rời bàn, anh còn với tay lấy cuốn lịch trên kệ xuống, khẽ cầm bút khoanh tròn vô ngày thi HK sắp tới. Lúc này anh cảm thấy mong đợi ngày này tới còn hơm là ngày sinh nhật của mình nữa.

                                                -------------------Trở về phía Dương Cầm---------------

Vì để gìn giữ nhan sắc, nên cô thường lên giường ngủ rât sớm. Nhưng đêm nay, có vẻ dài... 

Đã hơn 12h mà cô vẫn tỉnh ráo, thao thức mãi, cặp mắt to tròn long lanh của cô cứ thao thao bất tuyệt. Trong đầu thì nhiều suy nghĩ xen lẫn:

               [Lâu lắm rồi mình đâu bị mất ngủ, sao nay khó ngủ vậy nè, lòng cứ rộn rộn làm sao thế                      này. Mai đi học trễ là lại phải ở lại...]

               [Khoan đã, ở lại...không lẽ mình mất ngủ do việc đó...do anh ấy ư]

               [Thật kì lạ, mình luôn bảo là MIỄN DỊCH VỚI TÌNH YÊU, nhưng sau khi gặp anh ấy...]

               [Mình "cảm nắng" rồi sao?? Cơ mà anh ấy cũng thật đẹp trai, đã thế còn giỏi, càng không                  thấy điểm nào là kiêu ngạo, chỉ là hơi lạnh lùng...]

               [Ụa mà cái gì vậy nè, tỉnh đi Mộc mộc ơi, mày phải trấn tỉnh lại thôi]

Đang mải suy nghĩ thì có 1 cặp "giò" đè lên cô, làm cô hết hồn, thoát khỏi dòng suy nghĩ ấy. Nhẹ kéo Tiểu Vy ra, và quay vô tường ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hiendai