Em là con mèo nhỏ của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Jung YunHo, hai mươi hai tuổi, tuổi trẻ anh tuấn mà đã làm chủ một công ty đa quốc gia, không phải chỉ vì anh là con trai của chủ tịch mà còn bởi anh có ánh mắt nhạy bén với thương trường cùng cá tính nghiêm nghị, tỉ mỉ. Anh lạnh lùng, đối với sự tình râu ria gì đó đều thờ ơ, nhân viên trong công ty cơ hồ không ai thấy anh cười. Tuy rằng nổi tiếng lãnh khốc, nhưng vì tướng mạo tuấn mĩ bất phàm cùng gia thế hiển hách mà làm không ít thiếu nữ trong công ty mơ mộng. Dù rằng đến nay không ai dám có hành động gì thái quá vì vẻ ngoài vô tình của anh, nhưng không thể nghi ngờ Jung YunHo là người đàn ông độc thân hoàng kim đến chói mắt.

Mỗi ngày YunHo đều đến khuya mới về nhà, anh không ở cùng mọi người trong nhà mà sống một mình, độc lập thoát ly hoàn toàn với gia đình. Từ công ty chỉ mất năm phút lái xe về căn phòng tận tầng chót xa hoa của anh. Cả tòa nhà này đều là sản nghiệp của YunHo nên cơ hồ cuộc sống của anh ở đây cũng không có gì gò bó lắm.

YunHo lái xe vào trong bãi đỗ, xuống xe. Bỗng nhiên anh loáng thoáng nghe được một thanh âm kì quái nên dừng bước, bắt đầu chú ý lắng nghe, đó là _ _ _ tiếng mèo kêu.

YunHo nhấc chân muốn rời đi, lúc này tiếng mèo kêu bỗng nhiên hoảng hốt mà lớn hơn, thật giống như kêu gọi một cái gì đó. YunHo lắc lắc đầu tự nói mình đa tâm, chính là thanh âm mèo kêu này lại giống như tiếng nức nở, nghe thật đáng thương. Vì thế, YunHo không nhịn được ngó quanh, nhìn thấy trong một căn miếu có một con mèo nhỏ đang giơ hai chân vái vái trước tượng. Con mèo nhỏ lúc này cũng đang giương đôi mắt to tròn long lanh, lộ ra bộ dáng đáng yêu chăm chú nhìn về phía YunHo.

YunHo đi tới, bế con mèo nhỏ bằng một tay. Mèo nhỏ bởi vì không khỏe yếu ớt chống đối vài cái, sau đó lại không cử động nữa mà nhìn chằm chằm YunHo.

“Mày gọi tao phải không? Là muốn tao nuôi sao?” YunHo nhẹ nhàng hỏi sau đó bật cười, cảm thấy hành vi nói chuyện với mèo của mình có điểm ngu ngốc. Muốn thả nó ra, trong lòng nhịn không được đứng lên, nó bị vứt bỏ ở đây khẳng định sáng mai sẽ bị người ta ném đi. Nhưng chính bản thân anh cũng bề bộn nhiều việc, không có khả chăm sóc mèo con ah.

YunHo nghĩ nghĩ rút cuộc hạ quyết tâm.

Tuy rằng mọi người trong công ty đều nói anh vô huyết vô lệ, tàn bạo lãnh khốc, nhưng kì thực anh rất thích động vật nhỏ.

“Được rồi, hiện tại tao sẽ giữ mày lại, nhưng vạn nhất tìm được người đồng ý nuôi mày thì tao sẽ đem cho đi đó nha…” YunHo nhìn vào cặp mắt đen long lanh của mèo nhỏ nói.

Quyết định xong, YunHo ôm mèo nhỏ vào trong ngực, xoa nhẹ lông của nó, tao nhã bước vào.

“Thưa ngài! Xin chờ một chút! Tòa nhà này cấm nuôi thú cưng….” Chợt nghe thấy tiếng gọi của quản lý tòa nhà, YunHo quay đầu lại, viên quản lý nhìn thấy mặt anh thoáng sửng sốt, sau đó lập tức thay ngay bộ mặt tươi cười.

“Ông muốn nói gì vậy?” YunHo kì thực không nghe rõ câu nói của viên quản lý.

“Không có gì, xin ngài cứ tự nhiên!” Viên quản lý cười nịnh nọt nói, sau đó lôi kéo làm quen: “Đây là mèo của ngài sao? Tên là gì vậy? Thật đáng yêu!!!”

YunHo trầm mặc một lúc lâu, viên quản lý cho rằng mình nói sai điều gì đó, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.

Bỗng nhiên anh nói: “…… Tiểu Hoa”.

Viên quản lý ngước mắt kinh ngạc, YunHo thừa lúc đó bước vào thang máy.

Về tới nhà, anh nhìn nhìn con mèo nhỏ trong lồng ngực, umh… Không, là Tiểu Hoa. Tiểu Hoa cũng nhìn anh, có lẽ là ảo giác, ánh mắt nó dường như ý nói không vừa lòng với cái tên. YunHo không để ý ôm nó đi vào phòng tắm, xả nước ấm cao tầm một ngón tay vào bồn tắm, rồi đem thả con mèo trong đó.

“Vì cái gì mình đường đường là một tổng giám đốc mà phải làm việc này chứ? Thật sự là điên rồi!…. Nhất định phải mau đem cho nó đi….” YunHo vừa tắm cho mèo vừa thì thào tự nói. “Nha? Hóa ra mày là con đực ah…..? Quên đi, dù sao mèo cũng đâu nhìn rõ nhan sắc, đã kêu là Tiểu Hoa cũng đâu sao…..” YunHo lúc tắm phần bụng cho mèo nhỏ ngoài ý muốn biết được giới tính của nó, không ngờ nguyên bản Tiểu Hoa vốn ngoan ngoãn lúc này đột nhiên từ chối đứng lên trốn qua một bên. YunHo một tay bắt nó lại nói:

“Nhất định phải tắm rửa sạch sẽ, bằng không mày đừng nghĩ sẽ được ở lại nhà tao!”

Nếu nhân viên công ty nhìn thấy tổng giám đốc của họ hiện tại mặt đầy bọt xà phòng, vừa tắm cho thú cưng, vừa lẩm bẩm lầu bầu nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt cằm mất.

YunHo tắm rửa cho mèo nhỏ xong, dùng khăn mặt xoa xoa lông của nó, lại dùng máy sấy sấy khô. Cuối cùng đặt nó trên cái thảm mềm góc phòng, kệ nó nghịch ngợm, sau đó mở máy tính bắt đầu làm việc.

Thời gian trôi qua chính anh cũng không biết đã làm việc bao lâu, nhìn đồng hồ đã thấy hai giờ sáng vì thế quyết định đi ngủ.

Chính là khi YunHo mặc xong áo ngủ nằm trên giường, phía sau lưng lại xuất hiện một đám lông xù, hung hăng dọa anh nhảy dựng lên. Anh đứng dậy bật đèn kiểm tra, chỉ thấy con mèo nhỏ kia lấy tư thế cực kì thoải mái nằm ngửa giữa giường mà ngủ.

YunHo nhíu mày nhìn Tiểu Hoa, nó đang phát ra tiếng nức nở nhỏ giống như không khỏe. YunHo bế nó thả lại góc tường nói:

“Đây mới là chỗ ngủ của mày!”

Sau đó anh trở lại giường của mình. Nhưng chỉ chốc lát sau, YunHo lại cảm thấy đệm giường chùng xuống, ngay sau đó lại cảm giác chân mình bị một đôi chân nhỏ giẫm đạp, sau đó là cả dị vật lông xù chui vào chăn. Dị vật từng chút từng chút chui lên, nép sát vào lưng YunHo, ngoi mãi đến cổ anh thì dừng lại. YunHo quay đầu lại, qủa nhiên thấy vật nhỏ bình yên nằm phía sau anh, thân thể ẩn sau cái chăn, chỉ lộ ra cái đầu.

Tại sao có thể như vậy?…. Mèo mà cũng muốn ngủ trên giường? Còn phải đắp chăn? Còn muốn giống như người đắp chăn lộ ra cái đầu?

YunHo lại bắt nó thả vào chỗ cũ, chính là chỉ chốc lát sau nó lại leo lên giường, giằng co ba lượt, YunHo quyết định mặc kệ nó vì thật lãng phí thời gian. Quên đi, nó phải có giường mới ngủ được…. Nhất định, mình nhất định phải mau đem nó đi cho thôi…

“Nếu mày dám ở chỗ này đại tiểu tiện tao sẽ đem mày thịt luôn đấy……” Nói xong câu uy hiếp, YunHo nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

.

.

Sáng hôm sau, lúc YunHo rời giường con mèo nhỏ kia vẫn còn trong giấc mộng. Anh đặt trên sàn một bát sữa rồi đi làm.

Tiểu Hoa bị tiếng bụng sôi của mình đánh thức, nó đứng lên, lập tức nhìn thấy bát sữa trên sàn, vì thế nhẹ nhàng nhảy khỏi giường, đem sữa uống sạch không còn một giọt.

Nó quét ánh mắt lên chiếc đồng hồ quả lắc cổ xưa trên tường, giờ này đã sang buổi chiều rồi.

Link! Link! Link!….. Một lúc sau bỗng có một trận biến hóa nổi lên, bóng dáng mèo nhỏ hoàn toàn biến mất mà kỳ lạ hiện ra một thiếu niên vô cùng xinh đẹp, trên người mặc bộ đồ cùng với hoa văn trên lông mèo có chút tương tự. Con ngươi đen láy chớp chớp, lộ ra nụ cười hài lòng.

“Đúng là gặp được người tốt mà …. bằng không thật sự không biết nên làm gì bây giờ…?!” Cậu thì thào lẩm bẩm. “Dù sao thì…. vì cái gì lại kêu mình là Tiểu Hoa ah?! Thật là tầm thường quá! Quên đi…. Anh ta so với người khác bộ dáng cũng không tồi, mình sẽ không thèm so đo làm chi”.

Trí nhớ cậu bay về ba ngày trước, bản thân cũng không phải trong bộ dáng này. Chính mình cũng từng là người, nhưng hiện tại chỉ vào tầm buổi chiều một chút đến bảy giờ tối là ở hình người, hơn nữa không thể khống chế, vừa hết thời gian lại biến thành mèo. Cậu tự nhận mình là người có tư tưởng tiến bộ, ngũ thường hoàn mỹ, đã trải qua chương trình giáo dục đến đại học, chính là lại sống chết cũng không hiểu nổi tại sao mình lại biến thành bộ dáng nửa người nửa mèo chả khác gì quái vật này, cũng không nhớ nổi vì sao mình biến thành bộ dạng này, đến nơi ở và thân thế trước đây cũng đã quên, chỉ biết tên mình là Kim JaeJoong.

Tình trạng như thế khiến cậu lưu lạc n ngày, rốt cuộc đến ngày hôm qua tuyên cáo buông tha tự thân sinh tồn, tự mình tìm đến một ngôi miếu ven đường, quyết định làm một thú cưng lưu lạc, nhưng lại đụng phải chàng trai kia.

Cậu kì thực luôn tin vào khoa học, nhưng sau khi phát hiện mình biến thành bộ dạng như hiện tại mới biết , kì thực tất cả những thứ mình kiên trì tin tưởng đều là chó má…

Hối hận một trận, Kim JaeJoong vốn tính lạc quan quyết định không suy nghĩ thêm nữa cho nhức đầu, vẫn là bụng no thực tế hơn, vì thế bắt đầu tìm kiếm thức ăn trong phòng. Một thanh niên chỉ uống sữa như thế nào có thể đủ no ah.

Cậu mở tủ lạnh phát hiện trừ bỏ bia cùng một ít rượu ngoại cái gì cũng không có, cậu bắt đầu hoài nghi sữa mình vừa uống là biến từ đâu ra? Vì thế JaeJoong bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm, rốt cục cũng phát hiện một tập tiền trong ngăn kéo.

“Trời đất?! Tùy tiện nhặt được tiền hình như có điểm không tốt cho lắm…. Chính là….” JaeJoong cau mày tự hỏi, lúc này tiếp tục phát hiện trong ngăn kéo còn có một bức thư đã mở. Nội dung đại khái là một cô gái tên Hyun Ah, là thanh mai trúc mã của Jung YunHo, cũng là người được định kết hôn cùng anh, nàng rõ ràng là hôn thê của YunHo nhưng không hề được anh quan tâm, hai người là hàng xóm, YunHo về thăm nhà cũng có thể thuận tiện đến thăm nàng, chính là YunHo ngay cả nhà cũng không về, gọi điện thoại cũng chưa bao giờ … Aiss ~ Dù sao toàn bộ đều là lời oán giận của đàn bà.

“Tôi cũng không phải là cố ý xem ah… Ai kêu nó lại bị mở ra như thế chứ.” JaeJoong không biết đang cùng ai giải thích “…. Hóa ra anh ta tên Jung YunHo ah”. Bỗng nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu JaeJoong, cậu rút một ít từ tập tiền kia, sau đó bay nhanh xuống tầng.

.

Chương 2

YunHo vẫn như thường ngày, mười giờ tối mới về nhà. Vừa vào đến cổng, nhìn đến viên quản lý khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, anh mới chợt nhớ trong nhà mình có một vị khách nho nhỏ; lập tức ý thức được trừ bỏ sữa cái gì cũng không để lại cho nó ăn, nhất định nó đã đói bụng cả ngày ah, chính là … hình như trong nhà anh không có cái gì có thể ăn được thì phải… YunHo tự hỏi cùng nhớ lại… hình như đúng là không có gì.

Vì thế chân vừa bước vào thang máy đã thu trở về, xoay người lại ra khỏi nhà trọ, đi tới một siêu thị gần đó.

YunHo đi xuyên qua các gian hàng, biểu tình nghiêm túc kia khiến người ta nghĩ anh không phải mua đồ ở siêu thị, mà đích thị là ông chủ đang kiểm tra chất lượng sản phẩm của công ty mình. Sau đó, anh đứng trước một nữ nhân viên bán hàng.

“Xin hỏi…. Tôi có thể giúp gì cho ngài?” Nhân viên bán hàng nhìn vẻ lãnh khí đến bức người của YunHo mà âm thầm nuốt một ngụm khí _ _ đẹp trai quá đáng ah….

“Umh!” YunHo chần chừ nói, vẫn như cũ duy trì khuôn mặt lãnh khốc, sau đó nói “… thức ăn cho thú nuôi ở đâu vậy?”

“Ah…..? Ở phía trước, quẹo trái, nằm bên phía tay phải ngài”. Nhân viên bán hàng có chút khẩn trương trả lời.

“Cám ơn!” Hơi hơi vuốt cằm nói lời cảm tạ sau đó đi theo hướng cô chỉ, lựa chọn một loại thức ăn cho mèo, thanh toán tiền liền rời khỏi siêu thị.

.

.

.

YunHo về đến nhà, vừa mở cửa nháy mắt đã cảm thấy không khí tựa hồ có vẻ khác với trước khi anh rời đi. Anh bật đèn lên, ngay cái bàn giữa phòng khách nguyên lai bóng láng sạch sẽ giờ đây bày đầy thức ăn. Anh không khỏi giật mình, chớp chớp mắt, hoài nghi có phải hay không ảo giác do làm việc quá mệt mỏi. Chính là một bàn đầy đồ ăn kia từ nơi nào nhảy ra ah? YunHo đi tới, nhìn thấy trên bàn có một tời giấy:

“Anh yêu!

Em biết anh bề bộn nhiều việc. Thực xin lỗi! Em trước kia không được anh cho phép đã tự tiện lấy chìa khóa phòng nơi này rồi. Hôm nay đi ngang qua đây nên liền tiến vào xem. Anh ah, thật là không biết tự chăm sóc bản thân; trong tủ lạnh ngoại trừ rượu ra cái gì cũng không có, nhất định không có ăn cơm đây mà. Anh có biết em có bao nhiêu lo lắng không?

Cho nên vì sức khỏe của anh, em phải hành động, cho dù anh nói em là gà mái mẹ cũng được. Em đã giúp anh mời đến một người chuyên môn nấu cơm cho anh, mỗi ngày vào lúc anh đi làm người đó sẽ đến làm cho anh một bữa tối hoàn hảo. Anh không cần lo lắng cuộc sống bị nhiễu loạn, bởi vì em đã yêu cầu thời điểm anh ở nhà không cần xuất hiện. Anh chỉ cần mỗi ngày về nhà ăn cơm là được. Nhớ rõ mỗi ngày trước khi đi làm để tiền trên bàn để mua thức ăn. Tạm thời em đã đưa chìa khóa phòng cho người đó rồi.

Em sẽ không cho phép anh cự tuyệt. Em lần này phải áp dụng phương pháp cưỡng chế, quyết không để anh có cơ hội cự tuyệt, cho nên cũng không cần gọi lại cho em, có gọi em cũng không nhận >w<

P/S: Trước khi ăn nhớ dùng lò vi sóng hâm lại một chút nha! Còn nữa, chú mèo nhỏ thực đáng yêu ~~~

_ _ Cho dù anh có lạnh lùng nhưng em vẫn mãi yêu anh: Hyun Ah!”

.

YunHo đọc xong tờ giấy, nhíu lông mày, anh chưa bao giờ biết Hyun Ah lại có mặt mạnh mẽ cứng rắn như thế. Dù sao thì anh cũng lười để ý việc nhỏ này, nói đúng hơn là anh chưa từng để ý đến ai. Nếu cô giúp anh mời đến một bà nấu cơm, anh cũng không có lý do cự tuyệt, cũng không muốn lãng phí tâm lực vào đây. Vì thế chỉ nhún nhún vai đem đồ ăn đặt vào lò vi sóng.

Trong góc có một con mèo nhỏ nhìn tất thảy hành động cùng biểu tình của YunHo mà ngừng thở, rốt cuộc đến khi anh bắt đầu ăn cơm JaeJoong mới nhẹ nhàng thở ra, biết anh không có hoài nghi. Phải biết rằng vì bắt chước chữ của người phụ nữ kia, một tờ giấy ngắn ngủn này đã khiến cậu chật vật suốt hai giờ…. Bất quá, cậu biết lời nói dối của mình cũng chỉ có thể kéo dài đến khi YunHo liên hệ cùng cái cô Hyun Ah gì đó kia thôi. Nếu đến lúc đó bị vạch trần, anh cũng sẽ không thể nghĩ đến việc mèo nấu cơm cho anh được. Nghĩ đến đây, JaeJoong thỏa mãn đem mặt mình cọ cọ ga giường, dùng lông xù trên đầu cọ tới cọ lui. Hoàn hảo cậu am hiểu nấu ăn, chỉ cần có thể thỏa mãn bụng mình thì nấu thêm cho người khác cũng có xá gì, huống chi người này lại hảo tâm nhận nuôi cậu mà.

Nói không chừng….. Cậu trước khi biến thành mèo, cậu là đầu bếp cũng nên! Bằng không nấu thức ăn như thế nào có thể ngon như vậy ^.^

“Tiểu Hoa!” YunHo có chút không được tự nhiên gọi đánh gãy dòng suy nghĩ miên man của JaeJoong. Cậu bất đắc dĩ nâng đầu khỏi tấm chăn mềm mại, sau đó cảm giác mình bị anh bế lên, đặt dưới bàn ăn. Anh tìm tới một cái đĩa, đổ ra thức ăn cho mèo vừa mua xuống đĩa.

“Ăn đi!”

JaeJoong nhìn đồ trước mặt mà tối sầm mặt, lại nhìn đến nhãn hiệu trên hộp mà YunHo đang cầm, cuối cùng nhìn nhìn mắt anh.

“Meo ~~ ô…..” Nhất định phải ăn sao?

“Như thế nào lại không ăn đi?’ YunHo thấy JaeJoong không chút động tĩnh liền đem đĩa thức ăn lại gần mũi mình ngửi ngửi “Nào ngoan, ăn đi!”

“Meo~~” tôi vừa mới ăn no xong mà ;____;

Đinh ~~~ Lò vi sóng đúng thời điểm phát ra âm thanh ngăn lại màn liếc mắt giữa người với mèo kia, cứu nguy cho chú mèo đó. Umh, ít nhất con mèo đó cho là thế.

YunHo đứng lên đem đồ ăn đã được hâm nóng để trên bàn, sau đó ngồi xuống cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng. Đồ ăn vừa cho vào miệng trong nháy mắt YunHo hơi kinh ngạc mở lớn mắt.

Ăn thật ngon……..

Bụng quả thực đói, YunHo giải quyết sạch đồ ăn trên bàn, sau đó đơn giản dọn dẹp bát đĩa. Quay đầu, phát hiện không thấy Tiểu Hoa đâu, đồ ăn còn nguyên chỗ cũ, anh quét mắt bốn phía, phát hiện không biết lúc nào nó đã chạy về giường, lười biếng nằm ngửa trên đó.

“Không vui sao?” YunHo lầu bầu tự hỏi, sau đó cầm đĩa thức ăn còn nguyên kia lên nhíu mày.

~o0o~

Sáng ngày thứ hai, YunHo để lại tiền trên bàn cùng một tờ giấy:

“Làm rất tốt! Tiền thừa còn lại cứ nhận lấy, coi như tiền boa đi!”

Buổi tối đúng mười giờ.

YunHo lại đến siêu thị trước đó. Nhân viên cửa hàng chăm chú nhìn anh hạ tới hạ lui thức ăn cho thú nuôi trước mặt, cuối cùng cũng lấy được loại thức ăn khác hôm qua, sau đó rời đi.

Ngày thứ ba, lại vào mười giờ tối.

YunHo lại một lần nữa xuất hiện tại siêu thị, lại chọn một loại thức ăn cho mèo khác, sau đó rời đi.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm…….

Cũng là như vậy.

“Mày rốt cuộc ăn cái gì?…. Tao cũng không hy vọng mày ở nhà tao bị chết đói đâu.’ YunHo bất đắc dĩ nhìn, ngoài sữa ra con mèo này cái gì cũng không ăn, nhưng tuyệt đối lại không giống một con mèo nhỏ gầy còm.

Hắn phát hiện anh đang nuôi một thú cưng nhỏ vô cùng kì quái.

Rõ ràng mỗi ngày bắt nó đặt ở trong phòng, chính là chưa từng thấy qua dấu vết nó đại tiểu tiện, có đôi khi anh nghĩ có phải nó tìm một góc vô cùng bí mật để giải quyết hay không? Vì sợ hãi ngày nào đó trong phòng xuất hiện thể loại ấy, anh từng thử tìm kiếm, chính là đều không thể tìm được.

Cẩn thận ngẫm lại, anh cũng hiểu được chuyện bản thân nửa đêm đứng dậy tìm một con mèo đang “vệ sinh” có cỡ nào hoang đường.

Rốt cuộc vào tối ngày thứ sáu, YunHo đi làm về đến nhà, phát hiện ra có một tờ giấy để cạnh cơm tối:

“Cám ơn ngài đã cho tôi tiền boa, vẫn đã quên nói với ngài, tôi đã thuận tiện giúp ngài cho mèo ăn, cũng giúp nó tắm rửa luôn rồi”.

YunHo bất đắc dĩ thở dài, thuận tay đem hộp thức ăn cho mèo để sang một bên. Xem ra cô ta cũng thuận tiện giúp anh dọn sạch đống phân mèo đi.

YunHo một phen bế con mèo nhỏ đang đi qua chân anh lên, đưa đến trước mặt, đối diện với chính mình.

“Mày rốt cuộc là do ai nuôi đây?!!!” YunHo thì thào tự nói một câu, sau đó đem JaeJoong nhẹ nhàng đặt trên đùi, một tay cầm lấy văn kiện ban ngày còn chưa giải quyết xong nhìn nhìn, một tay không tự giác vuốt ve bộ lông mượt mà của nó, dùng đầu ngón tay day day lông mao ở tai, ngón tay xoa nhẹ gáy nó. JaeJoong thoải mái hơi hơi nhướn đầu lên, nhìn đến chiếc cằm hoàn mỹ của YunHo, âm thầm đưa ra kết luận _ _ hành động dịu dàng này vô cùng không hợp với vẻ ngoài lãnh đạm của anh.

Sau đó nó khẽ cuộn mình lại nằm trên đùi YunHo dần chìm vào mộng đẹp.

~o0o~

JaeJoong khoái trá bước ra khỏi phòng trọ, lúc này đã hai giờ chiều, bởi vậy cậu đang trong trạng thái người. Khi cậu nghĩ ra cách lợi dụng Hyun Ah để thực hiện chủ ý là ngay sau khi cậu lục tủ quần áo của YunHo tìm ra chìa khóa phòng.

Ngày tiếp theo, khi biến lại thành người, cậu lại bắt đầu công việc rửa hết đống bát đĩa, sau đó cầm tiền YunHo để lại ban sáng xuống lầu mua thức ăn. Lúc sau chuẩn bị cơm chiều, chính mình sao khi ăn xong tắm rửa một cái, cuối cùng ngoan ngoãn nằm thoải mái trên giường lớn chờ đến bảy giờ sẽ biến lại thành mèo.

Trải qua trận ngã giá kịch liệt với bác gái bán đồ ăn đanh đá, JaeJoong về tới nhà, cậu vừa hát vừa dùng chìa khóa mở cửa đi vào, ngay lúc đó nhìn thấy YunHo đang gấp rút từ trong phòng đi ra, cầm trong tay một tập văn kiện.

JaeJoong cả người ngây dại.

YunHo ngay thời điểm nhìn thấy JaeJoong cũng sửng sốt một chút, nhưng mà không phải bởi vì đột nhiên có người lạ xuất hiện, mà là bởi vì bề ngoài xinh đẹp của cậu. Bất quá sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, anh nhíu mày:

“Cậu là ai? Vào đây bằng cách nào?”

Đại não JaeJoong đang phiêu phiêu theo hướng nào đấy trở tay không kịp, luống cuống nói:

“Tôi là tới nấu cơm” Vừa nói vừa giơ lên túi thức ăn vừa mua làm chứng “Đúng rồi, ngài như thế nào bỗng nhiên trở về?”

“Cậu sao biết tôi đúng là chủ nhân nhà này?” YunHo hỏi, theo lý mà nói họ căn bản chưa từng chạm mặt qua.

JaeJoong thân hình hơi chấn động, sau đó nói: “Ah….. Trừ bỏ ngài còn có người nào có chìa khóa ah?”

“Ah~ Vất vả cho cậu rồi! Tôi trở về lấy chút tài liệu…” Nói xong YunHo nhìn thoáng qua đồng hồ nói: “Tôi đi trước!” sau đó vội vội vàng vàng đi ra cửa phòng.

JaeJoong nhìn YunHo ra khỏi cửa một lúc lâu sau mởi thở ra một ngụm khí. Thật dọa chết người…. thật sự là giảm thọ ah! Tuyệt đối không thể để cho người khác phát hiện cậu không bình thường, bằng không hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

YunHo lái xe, hồi tưởng lại thiếu niên xinh đẹp kia. Anh còn tưởng rằng người đó là một bà thím chứ, Hyun Ah như thế nào lại thuê một người còn ít tuổi như vậy ah? Kỳ quái…..

Chương 3

Cứ như vậy, Yunho vẫn làm việc như bình thường, Jaejoong cũng bình tĩnh nhưng tuyệt đối không thể gọi đấy là cuộc sống bình thường, hai người tạm thời bình an vô sự. Jaejoong đối với cuộc sống hiện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC