Phần 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn, Okuda tỉnh dậy. Karma vẫn nằm bên cạnh cô, một tay của anh làm chiếc gối cho cô, tay còn lại thì ôm lấy cô khiến cả người cô nằm trong vòm ngực ấm áp của anh. Okuda khẽ cựa quậy người rồi nhẹ nhàng gỡ tay anh ra để ngồi dậy.
Nhìn gương mặt đang say ngủ kia làm cô thật sự muốn....đánh một phát
Anh có còn là người không vậy? Cô đã van xin như thế mà còn không dừng lại. Đã vậy, anh còn là một kẻ gạt người nữa. Rốt cuộc cô đã phải trải qua bao nhiêu cái gọi là "Thêm một lần nữa" của anh vậy.
- Đã tỉnh rồi sao?
Karma lười biếng mở mắt ra, cắt đứt dòng suy nghĩ của Okua
- Sao không ngủ thêm chút nữa
- Em...em muốn về nhà. Ba mẹ và Jun hẳn là rất lo lắng
Okuda tùy tiện đưa ra một lí do
- Em còn đi được không vậy. Anh xin lỗi
"Anh còn dám vô sỉ nói như vậy. Thắt lưng còn đang đau muốn chết là lỗi tại ai hả"- Okuda thầm nghĩ và thật sự rất muốn mắng Karma, tuy nhiên khi nhìn vào đôi mắt hổ phách đang hối lỗi kia, cô cũng mềm lòng.
- Em đi tắm
Okuda cố gắng đứng dậy, lết xác về phía phòng tắm. Nhưng mới đi được 2 bước, cô đã suýt ngã, may mà Karma đã kịp thời đỡ lấy cô.
Sau đó chả để cô kịp nói tiếng nào, anh đã bồng cô lên và tiến về phòng tắm.

Okuda không biết bằng cách nào nhưng cô đã chấp nhận để Karma tắm cùng mình.
Và không biết bằng cách nào, Karma đã có thể kiềm chế khi nhìn thấy cơ thể trần trụi đầy vết hôn ngân của Okuda. Dù rằng đó đều là những việc hết sức khó khăn.
Sau đó, Okuda và Karma đã cùng nhau dùng bữa tối trước khi cô về đến nhà.
Jun mới thấy cô đã sà vào lòng rồi nhìn đầy ai oán về phía Karma. Bố mẹ của Okuda thì phản ứng hoàn toàn bình thường, hỏi han các thứ, sau đó bảo Okuda tiễn Karma về.
Ra đến xe, Karma nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc oải hương kia, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán Okuda, giọng đầy sủng nịch:
- Anh về, mai gặp lại.
- Uk
Okuda đỏ mặt thẹn thùng y như cô gái của 5 năm trước.
Mối quan hệ của hai người đã có những chuyển biến lớn chỉ sau một thời gian ngắn.
Nhìn chiếc xe dần đi xa, Okuda mỉm cười dịu nhẹ. Mọi thứ sẽ lại ổn thôi, anh và cô đều hóa giải được hiểu lầm rồi. Sẽ không còn điều gì ngăn cản hai người nữa.
Okuda ngủ cùng mẹ mình vào tối hôm đó. Bà đã trò chuyện với cô, một cách rất nghiêm túc về tình cảm của cô và Karma. Bà biết Karma là một đứa trẻ tốt nhưng địa vị hiện tại của nó khiến bà lo lắng. Dù vậy sau khi nghe Okuda trấn an, bà cũng đã yên tâm. Chỉ cần cô thích là được, không cần quan tâm đến những điều khác. Cô yêu Karma, và Karma cũng yêu cô. Vậy là ổn.
Buổi sớm, sau khi chuẩn bị xong xuôi bữa sáng, đánh thức Jun dậy và đưa thằng nhóc tới trường, Okuda tiếp tục công việc của mình: bác sĩ riêng của Karma.
Hôm nay thật sự có điều gì đó khác với mọi khi. Karma đang ngồi gặm cái bánh mì trong khi xử lí chỗ văn kiện nhổn ngang. Xem ra, để đổi được 1 ngày với cô, công việc của anh chất chồng không ít. Bôn dạng xộc xệch hiện tại của anh khiến cô vừa buồn cười vừa thương, đôi mắt thì thâm quầng, mái tóc đỏ hơi rối bời, đến bộ quần áo cũng chẳng thê phẳng phiu. Anh mải làm đến nỗi không chú ý rằng cô đã bước vào phòng. Okuda cũng không làm phiền anh, cô rời ra ngoài rất nhanh để dặn dò trợ lý bên ngoài rồi mới quay lại.
- Anh không nên để nhân viên thấy bộ dạng này
Okuda cất tiếng nói, lúc này Karma mới nhìn lên cô gái trước mặt.
Trợ lý bên ngoài cũng rất nhanh chóng trở lại với những điều cô yêu cầu. Một bộ vest, keo tóc và cà vạt cùng với đồ ăn sáng.
Nhưng trước khi cô trợ lý đó kịp đưa đồ vào thì Hisuki đã lấy mất, nói rằng để bản thân đưa vào giúp. Dĩ nhiên, cô trợ lí kia đồng ý, dù gì Hisuki chức vụ cao hơn cô ta.
Nhưng không ngờ thư kí Hisuki lại bị chặn ở cửa, Okuda chỉ thản nhiên lấy đồ rồi đóng cửa kèm theon một tiếng cảm ơn, thậm chí còn không nhìn được người trước mặt là Hisuki.
Hisuki bị làm bẽ mặt, nghiến răng ken két, rủa thầm :" Chờ đó, Okuda. Ta nhất định sẽ khiến cô thân bại danh liệt"
Okuda thì vẫn đang an lành sửa soạn lại cho Karma. Sau khi anh thay bộ vest mới, cô giúp anh thắt cà vạt. Cảnh tượng này ai nhìn vào cũng chắc thấy khác vợ chồng là bao. Thật sự là một màu hường chói mắt.
Karma cũng tự hỏi điều gì đã khiến cô bất chợt thay đổi đến thế.Nhìn bóng lưng đang dọn dẹp lại các văn kiện trên bàn, anh không hỏi thấy ấm áp. Sau đó liền nhẹ nhàng ôm lấy cô từ đằng sau.
Cảm nhận được vòng tay của Karma, Okuda dừng việc sắp xếp, khẽ tựa vào ngực anh.
- Okuda...chúng ta cứ tiếp tục thế này được không?- Karma nói
Hơi thở của anh phả vào tai cô khiến Okuda cảm giác rạo rực cả người.
- Karma...em thật sự rất muốn tiếp tục thế này.
- Vậy cứ để nó tiếp tục đi.
Karma nói, bàn tay của anh nắm lấy bàn tay của cô mà vân vê khiến hai người trở nên vô cùng thân mật.
- Karma...- Okuda khó khăn lên tiếng- Làm bạn trai em đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net