Ep 3 √

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với thành ý lớn của Lý gia, Triệu gia cũng không thể làm khó dễ mãi được. Mặc dù ánh mắt của Triệu gia nhìn tôi có chút không được hài lòng, tôi cũng rất rõ lý do. Ai đời lại cười với người hại con mình kia chứ. Nhưng Triệu phu nhân vẫn bằng mặt không bằng lòng mà niềm nở tiếp đãi tôi.

Tôi loay hoay một lúc mà không thấy Triệu nhị thiếu ở đâu nên hỏi nhỏ Triệu phu nhân, bà có chút không vui, nhưng cũng dẫn tôi đến cửa phòng cậu ấy. Bà mở hờ cửa, ánh mắt nửa nhu hòa nửa gợn sóng nhìn tôi.

"Lý thiếu gia, tôi không hy vọng cậu đánh thức Tiểu Anh nhà tôi. Nó vừa chợp mắt thôi. Cậu khẽ một chút."

"Dạ vâng. Cháu nhìn một chút, sẽ xuống ngay. Sẽ không đánh thức cậu ấy."

"Tốt. Quản gia chờ Lý thiếu nhìn xong thì dẫn xuống." Dường như trong câu nói có lưỡi câu mà chỉ quản gia mới hiểu. Ông gật đầu đứng qua một bên nhường đường cho Lý thiếu gia, rồi đóng cửa lại.

Tôi bị dọa, Triệu Anh nằm sấp trên chiếc giường màu lam, một bên mặt dán lên khăn lông chêm ở dưới, không mặc áo. Vết roi chồng chất đến đáng sợ, khó chịu nên cậu ấy cau mày khi ngủ. Tôi bấu móng tay vào lồng bàn tay, khuôn mặt thoáng u ám đi nhiều. Hận bản thân không biết bao nhiêu kể xiết. So với cậu ấy, tôi chả có nghĩa địa gì.

Tôi nhìn bao quát gian phòng đơn giản sạch sẽ của Triệu Anh một chút rồi xoay người bước ra, chặn trước cửa phòng là anh trai của Triệu Anh, anh ta mặc áo sơ mi màu lúa mạch, vóc dáng khỏe mạnh hơn cậu ấy nhiều. Tôi liền hiểu ý theo anh ta đến đứng trước ban công tầng hai. Anh ta đưa cho tôi một ly rượu nho, nhìn xa xâm hồi lâu rồi mới mở miệng.

"Tiểu Anh trước giờ chưa từng chịu đòn đau đớn như vậy. Hôm qua nó bị đánh đến ngất."

Tôi bấu chặt ly rượu, rũ mi khịt mũi.

"Tôi không biết vì sao cậu lại lừa được nó. Bất quá, có lẽ nó coi trọng cậu."

"Coi trọng?"

"Nó đã không nói rằng cậu muốn chịu trách nhiệm cho ba tôi nghe, nhưng tối đến lại gọi tôi đến nói hết sự tình. Quan hệ giữa tôi và nó rất tốt. Lúc nghe, tôi chỉ hận trong thế bóp chết cậu."

Tôi mím môi nhấp một hớp rượu chờ Triệu Khánh nói tiếp.

"Nhưng tôi sẽ không làm vậy. Cả quãng đời còn lại em tôi giao cho cậu. Tôi hy vọng cậu nếu không yêu cũng nên tôn trọng nó một chút. Đừng làm nó tổn thương."

"Anh cứ yên tâm."

"Cậu nên nhớ vợ cậu là viên ngọc trai thuần túy. Một chút phẩm màu cũng có thể khiến nó bị nhiễm bẩn. Tất cả là do một tay cậu bảo vệ. Tôi sẽ xem bản lĩnh đàn ông của cậu tới đâu."

"Đã biết."

"Thấy nó rồi?"

"Thấy rồi."

"Cảm nghĩ gì?"

"Áy náy."

Triệu Khánh đột nhiên cười khoác vai tôi làm tôi cảm thấy khá hơn đôi chút, xem ra lá phiếu đầu tiên là của anh ấy rồi. Anh ấy dẫn tôi xuống lầu trên đường đi bàn về địa điểm tổ chức hôn lễ. Triệu gia kinh doanh một chuỗi khu nghĩ dưỡng ở thành phố biển này. Anh ấy nói, Triệu Anh rất thích biển, vừa hay tôi cũng thế.

Vậy là hôn lễ sẽ cử hành vào nửa tháng sau, tức hai tuần nữa. Tôi chào tạm biệt ba mẹ và anh vợ tương lai, đau xót khi nhìn thấy vết thương nghiêm trọng của Triệu Anh lại có chút gì đó vui vẻ từ sâu bên trong.

Bố mẹ và ông nội tôi cũng rất vui, mẹ tôi chỉ tiếc vì không được nhìn rõ mặt con dâu, bữa tiệc mừng thọ chỉ mới nhìn từ đằng xa, có chút không cam lòng. Tôi thì ngược lại, tôi ước gì mình không đòi lên phòng cậu ấy, cảnh tượng tấm lưng gầy bị tàn phá thảm hại như ăn sâu vào tâm trí tôi, nhắc nhở tôi đã khốn nạn như thế nào. Hại cậu ấy bị đánh đến như vậy, cậu ấy còn muốn bảo vệ hạnh phúc của tôi, từ chối cho tôi chịu trách nhiệm còn nói dối Triệu lão gia.

Tôi cảm thấy mình trở thành tội nhân thiên cổ.

"Hôn lễ hai tuần sau tổ chức sở resort BigLuv, quần áo và tổ chức sẽ do Triệu gia chuẩn bị. Chúng ta lo sính lễ và cử hành hôn lễ." Mẹ tôi nhìn gáy tôi nói.

"Cố gắng trong nửa tháng bồi đấp tình cảm với nhị thiếu chút. Đến lúc đó đỡ ngượng ngùng. Làm người ta bẻ mặt trước phóng viên thì chuẩn bị hòm đi là vừa." Cha tôi lúc nào cũng độc miệng như thế, nhưng tôi biết, ông đang quan tâm tôi.

"Chuyện này Triệu nhị thiếu đã biết chưa?" Lão thái gia hỏi tôi.

"Dạ chưa. Lúc con lên, cậu ấy... Đang ngủ."

"Muộn thế còn ngủ ư?" Mẹ tôi nhíu mi.

"Cậu ấy bị thương rất nặng. Không đi xuống giường được. Là do lỗi ở con, hại cậu ấy bị phạt gia qui."

Cha tôi lắc đầu, thất vọng vô cùng.

"Anh xem bao nhiêu chuyện tốt anh làm rồi đấy."

"Con xin lỗi."

"Lý đại thiếu gia, xin anh sau này giữ ý tứ một chút. Ông già này đã không gánh vác nổi chuyện của anh nữa rồi."

"Con sẽ không."

"À... Giai Thần, sau khi kết hôn, con hỏi nhị thiếu có muốn ở nhà riêng hay không? Hay là ở nhà chồng?"

"Dạ con sẽ hỏi cậu ấy."

Tôi lái xe về nhà, rồi lái xe đến công ty. Làm việc với tâm trạng bồn chồn chờ đợi ngày cuối tuần, tôi biết cậu ấy sẽ không thất hứa.

Ngồi trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn phát triển xe ô tô Palmy, điện thoại bàn của tôi vang lên.

"Nói."

"Dạ, thiếu gia... Show chụp ảnh gần nhất của Triệu nhị thiếu đã hủy. Công ty chủ quản bồi phải thường cho người ta, anti fan của nhị thiếu biết liền ra sức bới móc. Quản lý Triệu nhị thiếu nói rằng nhị thiếu bị thương, cho nên không chụp ảnh được. Sẽ tạm ngừng hoạt động."

Lại là vì tôi mà cậu ấy bị công kích.

"Hẹn gặp chủ tịch công ty cậu ấy cho tôi. Ba giờ chiều nay tại công ty chúng ta."

"Dạ vâng."

Coming soon...
Bệ Hạ 👑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net