Chương 12 (2909 từ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[20:45 2019.08.10]

Trên màn hình máy tính, hai đội chuyên nghiệp đang chơi bừng bừng khí thế, còn Vu Đồ có chút phân tâm.

Anh nhớ lại khoảnh khắc lúc anh nói muốn bỏ cuộc. Ánh mắt sửng sốt cùng xót thương của Kiều Tinh Tinh. Anh có chút không hiểu, anh rõ ràng là muốn đi một con đường có tiền đồ rộng mở được công nhận hơn, tại sao ánh mắt của cô lại là xót thương?

Ngoại trừ thầy giáo ra, hình như cũng chỉ có cô, để lộ ra ánh mắt như vậy!


"Vu Đồ" Trạch Lượng không gõ cửa cứ thế đi thẳng vào, "Cậu về lúc nào thế? Tớ không biết."

Vu Đồ thu lại ánh mắt, ấn tạm dừng, "Không lâu, cậu đang ở ban công gọi điện thoại."

"Ồ." Trạch Lượng đặt mông ngồi xuống bàn, nét mặt gian xảo, "Cậu hôm nay gặp mặt Hạ Tình rồi?"

Vu Đồ ngước mắt nhìn lên, "Sao cậu biết được chuyện này?"

"À à, tớ là ai nào, phát triển thế nào...." Bị ánh nhìn của Vu Đồ nhìn chằm chằm, cậu ta không nói tiếp được nữa, giơ tay "Thật là không phải tớ nói đâu, Hạ Tình đi Hàng Châu công tác cùng Bao Bao ăn cơm mà, nói về cậu không phải cũng là chuyện rất bình thường sao?"

"Rảnh tới vậy không bằng sớm ra nước ngoài đi, còn nữa." Vu Đồ nhớ lại cảnh cáo cậu ta, "Sau này ít nói mấy thứ vớ vẩn trước mặt Miên Hoa đi."

Trạch Lượng ngây ra, kêu oa oa lên : "Miên Hoa báo cáo với cậu đấy à? Muội tử này sao có thể như vậy chứ?"

Cậu ta cảm thấy như vừa nhận lại sự phản bội rất lớn, tẹo nữa nhất định sẽ vào game tìm Miên Hoa tính sổ.

"Đúng rồi, Khúc Minh vừa gọi điện tới mời ăn cơm, sáu rưỡi tối ngày mai ở Phổ Đông. Chúng ta cùng đi."

"Ngày mai tớ..."

Trạch Lượng không vừa ý nói, "Thằng nhóc keo kiệt đó khó khăn lắm mới mời chúng ta được một bữa, cậu đừng có không nể mặt người ta, bạn cũ ở Thượng Hải đều tới cả."

Vu Đồ gật đầu, "Được, ngày mai chúng ta cùng đi."


Nhiều bạn đại học của Vu Đồ và Trạch Lượng đều làm việc ở Lục Gia Chuỷ, bữa tiệc liên hoan này tự nhiên cũng được tổ chức ở gần đó, từ nhà Kiều Tinh Tinh qua đó, chỉ mất có mười phút.

Lúc Vu Đồ tới mọi người đã có mặt đông đủ, nhà hàng Tây không có ghế ngồi theo lô, bảy tám người ngồi sang một bên của phía kia bàn, tình cảnh cực kì ồn ào.

Khúc Minh là người đầu tiên nhìn thấy anh, hăng hái đừng dậy chào hỏi, "Đại tài tử thống trị hai chuyên ngành của chúng ta tới rồi."

Vu Đồ thực ra không thân thiết lắm với người bạn học này, thời còn đi học anh luôn bận việc bài vở, hầu như ngày nào cũng cắm rễ ở thư viện, trừ Trạch Lượng, Bao Bao là bạn ở kí túc, anh cùng với những người khác không thể gọi là quen thân. Khúc Minh này dường như luôn có một sự nhiệt tình thù địch với anh, lúc mới đầu anh còn không hiểu, cho tới khi lúc tốt nghiệp chia tay với Hạ Tình, anh mới hiểu ra.

Khúc Minh đã từng thích dùng câu nói này để mỉa mai anh, có điều hiện tại nét cười đầy mặt, ngược lại có một khắc không thể đoán biết được ý nghĩa thật sự của nó.

Vu Đồ chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống.

Mọi người tán gẫu vài câu, Triệu Thiên đột nhiên hỏi, "Khúc Minh, cậu không phải nói Hạ Tình cũng tới sao, sao không thấy người đâu cả?"

Vu Đồ hơi khựng lại.

Khúc Minh cười cười, "Giờ tớ đi gọi cô ấy."

Cậu ta đi gọi điện thoại, "Emma, sao cậu vẫn còn chưa tới, địa chỉ nhà hàng chỉ cách khách sạn của cậu mấy bước chân thôi."

Bên đó không biết nói gì, chỉ thấy nụ cười của cậu ta dần tắt ngấm, có điều cuối cùng lại cười tươi, "Được được được, không sao không sao, lần sau chúng ta lại hẹn."

Đợi cậu ta tắt điện thoại, Trạch Lượng nói, "Sao, Hạ mỹ nữ không tới?"

"Cô ấy nói buổi tối cô ấy có việc gấp ở Bắc Kinh, vừa ra sân bay rồi."

Triệu Thiên hiếu kì, "Không nói với cậu sao?"

"Ha ha, nói là vừa định gọi điện thoại cho tớ."

Một bạn học khác nói : "Hạ Tình đăng lên weixin xin lỗi này."

Trạch Lượng vội vàng mở weixin ra, vừa hay nhìn thấy tin nhắn mà Hạ Tình đăng, "Thật ngại quá, các bạn học ở Thượng Hải, vốn dĩ hẹn trước là hôm nay mọi người tụ họp, nhưng vì hôm qua có việc gấp nên phải về Bắc Kinh rồi, quên mất thông báo với mọi người."

"Xin lỗi, xin lỗi, bữa này coi như tớ mời nhé, quay về rồi đưa tớ hoá đơn @Khúc Minh."

Những người ở đây có ai là không hiểu, ai mà không biết Khúc Minh là bị Hạ Tình cho leo cây*, người ta hôm qua đã về Bắc Kinh rồi, căn bản là quên nói với cậu ta.

(* Câu gốc là 放鸽子 : Từ này nghĩa đen là thả chim bồ câu, thả chim bồ câu thường được dùng với nghĩa là "thất hẹn", "thất hứa", "cho leo cây". Vốn đã hẹn sẵn sàng lúc gặp mặt lại không tới, hoặc vốn đồng ý chuyện gì đó nhưng cuối cùng lại không làm.)

Khúc Minh ứng biến rất nhanh, "Trong điện thoại nghe nhầm, tớ còn nghĩ là hôm nay cô ấy mới đi, nào nào, gọi món đi." Cậu ta giơ tay gọi phục vụ.


Trạch Lượng lặng lẽ đẩy Vu Đồ một cái, thấp giọng nói : "Cậu biết chuyện Hạ Tình quay về Bắc Kinh rồi đúng không?"

Vu Đồ rủ mắt uống trà, không phủ nhận.

"Tuý ông chi ý bất tại tửu**, cậu ta tổ chức bữa tiệc này vốn là vì Hạ Tình." Trạch Lượng cảm thấy logic mà mình liên kết rất hoàn hảo, "Nếu cậu ta đơn độc mời thì khẳng định là Hạ Tình sẽ không để ý tới cậu ta, cho nên mới nói mời một bữa tiệc chia tay, thế nhưng sao cậu ta lại gọi cả cậu, không sợ là bị hất ra dìa hay sao?"

(* Ý không ở trong lời, có dụng ý khác.)

Có điều Trạch Lượng cũng hiểu tại sao Khúc Minh lại mời Vu Đồ tới rồi, bởi vì dễ nhận thấy nhất là Vu Đồ của hiện tại đã không còn được người khác để trong mắt nữa.

Thức ăn vẫn còn chưa mang lên, Vu Đồ liền bị Khúc Minh nhìn trúng, có chút ngả ngớn nói : "Hôm đó tớ gặp được người bạn ở lớp bên cạnh, nghe nói là Vu Đồ cậu tháng sau muốn tới chỗ cậu ta làm việc?"

"Bạn học lớp bên cạnh là ai thế?" bạn học hiếu kì hỏi.

"Nhâm Vọng của Trung x đó, bên doanh nghiệp nhà nước."

Triệu Thiên hiếu kì: "Vu Đồ không phải đang ở Viện Nghiên Cứu Hàng Không Vũ Trụ làm việc hay sao?"

"Định là rời khỏi đó rồi." Khúc Minh nhìn Vu Đồ, trong ánh mắt chứa chút cao cao tại thượng, "Có điều hiện tại cậu đi làm, phải bắt đầu lại từ đầu, tớ nghe Nhâm Vọng nói tiền lương nhận được chỉ bằng sinh viên tốt nghiệp mà thôi?"

Mọi người ở đó đều yên tĩnh lại.

Lại nghe Khúc Minh ở đó lải nhải: "Vu Đồ sao cậu không tới chỗ vốn nước ngoài của tớ xem, chỗ này tiền lương cao đó, không thì nếu một năm chỉ kiếm được ba, năm mươi vạn sao sống được ở Thượng Hải? Lại còn làm việc ở bên chỗ Nhâm Vọng đó, thành tích học tập của cậu ta năm đó kém tới thế nào chứ? Cái này mà nói ra bên ngoài, bạn cùng lớp chúng ta cũng thấy xấu hổ thay đó."


Vu Đồ không ở đây, Kiều Tinh Tinh mở game rồi chọn Vương Chiêu Quan đi đánh phối hợp. Cô cảm nhận sâu sắc rằng sau khi bản thân được huấn luyện chuyên sâu, có thể ngược một món để ăn rồi***, không ngờ là lại gặp được một đồng đội còn "heo" hơn cả cô, liên tiếp hai bàn bị đối phương đập cho tơi tả.

(*** Từ lóng chỉ những người chơi có cấp bậc trình độ kém hơn mình)

Đang lúc bực mình, Tiểu Chu gọi điện thoại tới.

"Tinh Tinh, em tới anne'L mua salad trộn, chị đoán xem em gặp được ai?" giọng của Tiểu Chu có chút nhỏ tiếng.

"Tám mươi anh hùng chung quy lại vẫn là Thầy Vu."

Tiểu Chu : "....Chị biết sao?"

"Nói nhảm, chị biết anh ấy đi đâu ăn cơm mới nhớ ra món salad trộn ở đó, đúng rồi, em mua salad trộn rồi về luôn, đừng có đi tìm Edward, không là cậu ta lại miễn phí cho em."

Edward chính là ông chủ của nhà hàng Tây đó, kiều Tinh Tinh có quen biết với anh ta.

"Em biết rồi, em gọi được rồi, sẽ lập tức mang về cho chị." Tiểu Chu tiếp lời nói, "Em đang ngồi đợi salad mà, còn gọi cái khác để ăn nữa, vừa hay lại ở ngay bên chỗ của Thầy Vu, có điều ở giữa có chậu cây cảnh che mất lên anh ấy không nhìn thấy em."

"Em đừng đi làm phiền người ta."

"Đương nhiên không ạ, nhưng mà, em nhìn thấy bạn bè của anh ấy chẳng có chút hữu hảo nào cả, có một người còn dám mỉa mai châm biếm anh ấy nữa, nói mấy lời cực khó nghe, tức chết em mất rồi."

Kiều Tinh Tinh nhíu mày.


Tại nhà hàng Tây.

Trạch Lượng tức tối tới nỗi gần như nhảy lên, "Vu Đồ giữ bí mật cho đơn vị, từ chức có quy định bảo mật thông tin, không thể làm cho công ty nước ngoài, cậu không hiểu thì đừng có ăn nói bậy bạ.

Vu Đồ chặn cậu ấy lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn sang Khúc Minh : "Cậu chỉ sống được tới ba mươi?"

Khúc Minh bị lời của Trạch Lượng chọc cho có chút nổi giận: "Cậu có ý gì hả?"

Vu Đồ : "Cho nên cậu gấp cái gì, ngày tháng còn dài, qua một năm rồi hãy ngoảnh đầu nhìn lại."

"À" Khúc Minh cười lạnh, "Tôi biết là Nhà Khoa Học như cậu không để vào mắt mấy đứa tài chính như chúng tôi mà, thế nhưng nhóm người "bọn tôi" cũng không phải là mấy đứa đần độn đâu."

Vu Đồ khách khí nói: "Từ "Bọn" này cậu không cần thêm vào nữa."

Khúc Minh vô cùng tức giận : "Cậu!"

Vu Đồ tự nhiên ngoảnh mặt đi cầm cốc nước lên uống.

Trạch Lượng vẫn đang thở hổn hển vì tức, mọi người cũng cảm thấy Khúc Minh đang quá đáng, đang định hoà giải, lúc này, có một người phục vụ cầm một chai rượu tới trước bàn bọn họ.

Ánh mắt của cậu ta quét qua một vòng, sau cùng chuẩn xác ngắm trúng Vu Đồ rồi cười nói: "Vu tiên sinh, đây là rượu mà lần trước anh và Kiều tiểu thư để lại ở đây, tôi cầm qua đây."

Vu Đồ hơi ngây ra, nhân viên phục vụ đã đưa rượu kèm theo thùng đá, tiếp đó còn kèm theo hai đĩa jăm-bông mỏng.

"Đây là của ông chủ chúng tôi tặng cho Vu tiên sinh, mời anh dùng." Cậu ta cười cười rồi quay đi.

Mọi người bị tình tiết có chút không lường trước được này làm cho ngây người.

"Vu Đồ cậu từng tới đây ư?" Triệu Thiên khá hiểu về rượu vang, lấy rượu ra xem, nhịn không nổi kinh ngạc lên: "Domaine de la Romaneé-Conti*"

(* Thường được viết tắt là DRC, một điền trang ở Burgundy, Pháp sản xuất rượu vang đỏ và trắng. Rượu vang DRC thuộc lại đắt nhất Thế Giới, một chai rẻ nhất cũng có giá hàng chục nghìn đô)

Những người đang ngồi ngoại trừ Vu Đồ, đều sinh sống trong vòng tròn tài chính, đối với rượu vang sao có thể không hiểu biết được, rượu nổi tiếng thế này đương nhiên là biết. Có điều biết cũng quy về biết, bắt gặp thì lại không nhiều, lúc này có chút kích động nhỏ.

"Để tớ nhìn xem để tớ nhìn xem."

"Vu Đồ cậu giấu tài đấy à, rượu này bao nhiêu tiền một chai chứ?"

"Chắc phải tới sáu con số đấy."

Trạch Lượng cũng hết sức ngạc nhiên nhìn Vu Đồ.

Ánh mắt của Vu Đồ dừng ở chai rượu, đột nhiên cười cười, nói : "Tớ còn có chút việc, hôm nay đi trước, các cậu cứ tự nhiên."

Mọi người ngây ra, liền nhìn thấy Vu Đồ đứng dậy cầm lấy áo khoác, sau đó lại cầm chai rượu ấy lên, không nhanh không chậm nói chào tạm biệt mọi người.

Đợi đã!

...... Cậu ta cầm theo cả chai rượu đó đi? 

/đm tao xin phép cười 15 phút đoạn này =)))))))))/


Mười phút sau đó, Kiều Tinh Tinh nói ra được tiếng lòng của các bạn học Vu Đồ.

"Anh đem rượu về đấy ư? !"

Vu Đồ đứng ở ngoài cửa, "Không nỡ để bọn họ uống, cho nên tôi đem về."

Kiều Tinh Tinh quan sát thần sắc của anh, cảm thông một chút: "Em biết chỗ anh đi mà, liền nhớ tới món salad ở đó, bảo Tiểu Chu đi mua, sao đó... anh không chê em phiền phức đó chứ?"

Vu Đồ nhướng mày, "Tôi là kiểu người không biết tốt xấu tới vậy à?"

Ánh mắt của Kiều Tinh Tinh sáng lên: "Em thấy cũng đúng. Vậy, đã hay không, hài lòng hay không?"

Vu Đồ gật gật đầu, "Ở mức độ phóng thành công tên lửa."

Đây là cái kiểu hình dung quỷ quái gì đơi! Kiều Tinh Tinh sắp phụt cười tới nơi, hơn nữa còn sảng khoái tới mức giống như phóng thành công tên lửa gì đó....

"Sao mà em cảm thấy có chút dơ..."

Vu Đồ khóc cười không xong, "Em đang nghĩ vớ vẩn gì thế?"

"Không có không có," Kiều Tinh Tinh vội vã chuyển dời cuộc nói chuyện, "Vậy ~~ Có muốn chúc mừng tên lửa phóng thành công, uống rượu chúc mừng một chút."

Rượu sáu con số? Vu Đồ đang định từ chối, liền nghe thấy Kiều Tinh Tinh nói, "Tuy là chỉ có vài trăm tệ, nhưng cũng không thể lãng phí mà."

Vu Đồ hoài nghi bản thân đang nghe nhầm: "Vài trăm tệ?"

"Đương nhiên rồi! Em tưởng em ngốc hả, sao có thể tuỳ tiện mời những người không quen biết rượu đắt như vậy." Kiều Tinh Tinh xuân phong đắc ý, "Em quen biết ông chủ của nhà hàng đó, đã từng quay phim ở đó, cái này à, Là chai không dùng để quay phim."

"...." Vu Đồ không còn gì để nói.

"Uống hay không uống? Dẫu sao hôm nay em không chơi điện tử nữa, em mới phát hiện ra tay trái và ngón chân cái của em đều có vết chai luôn rồi đây này.

Câu trả lời của Vu Đồ là cầm chai rượu đi vào, sau đó đóng cửa lại.

Kiều Tinh Tinh hoan hô một tiếng, chạy vài trong bếp, "Em đi lấy ly."


Có điều hai người họ không uống rượu ngay, bởi vì Kiều Tinh Tinh đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Nhiệt lượng của rượu vang là bao nhiêu?

Nhiệt lượng của rượu hình như rất cao đó, cô lập tức lên baidu tra một chút, may mắn thay nhiệt lượng của rượu vang đỏ còn thấp, 100g có khoảng 70 nhiệt lượng, có thể chấp nhận được.

Sau đó Kiều Tinh Tinh lại cầm ly tìm chỗ uống rượu.

Ban công quá lạnh, nhà bếp thì quá bí bách, trước cửa sổ sát sàn là thích hợp nhất, có điều cũng phải tạo chút bầu không khí chứ nhỉ, thế là cô cầm bình hoa hồng ở bàn qua, lấy từ trong ngăn kéo ra hai ngọn nến....

Ok rồi!

Vu Đồ ở bên cạnh lặng lẽ nhìn đồng hồ, hai mươi phút sau, anh cuối cùng cũng cũng ở dưới ánh nến, uống ngụm rượu đầu tiên.


Buổi tối hôm ấy họ không uống tới đêm khuya, thậm chí còn không nói chuyện nhiều, Vu Đồ có chút vui mừng vì Kiều Tinh Tinh không hỏi gì anh, có điều cứ một lúc cô lại phê bình rượu vang còn khó uống hơn cả rượu gạo, một lúc lại nói về đồng đội "heo" trong game, có lúc lại vui vẻ cầm điện thoại tự sướng.

Ánh đèn lập loè của các toà nhà ở Thượng Hải đang toả sáng bên ngoài khung cửa sổ sát sàn, anh cảm thấy bản thân có sự thoải mái mà trước nay chưa từng có được.

Tin nhắn weixin của Trạch Lượng cứ liên tục oanh tạc điện thoại của anh, đợi tới khi trên đường về nhà mới mở ra xem.

"Kiều Tiểu Thư là ai?"

"Kiều Tiểu Thư là ai, là ai là ai?"


Kiều tiểu thư...

Là một Đại minh tinh uống rượu cũng sẽ phải dùng cân để ước tính tính toán lượng kalo trong đó.

Một người, một người bạn cũ anh vừa mới quen biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC