Chương 6 Cho em tất cả những gì anh có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoạt nhìn sáng nay có vẻ như không có gì khác thường nhưng đối với Bruce thì sáng nay không có một kẻ ác nhân nào đã trốn thoát và tàn phá thành phố và trái đất dường như không có cuộc tấn công từ người ngoài hành tinh, tìm cách xâm chiếm trái đất. Thực tế, bạn có thể nói đây là ngày bình thường nhất mà anh đã trải qua.

Điều khiến Bruce bối rối là sự hối hận nhất của anh từ những cơn ác mộng làm anh chỉ ngủ 4 tiếng mỗi đêm nếu ác mộng xảy ra. Nhưng Bruce đã quen với việc cố gắng tìm cách nào đó làm dịu đi đầu óc mình cho tới khi mặt trời mọc và anh sẽ bắt đầu một ngày của mình. Không có chuông điện thoại hay báo thức reo để kéo anh ra khỏi giấc ngủ bồn chồn của mình.

Vì một sự thay đổi, mặt trời đã mọc trên đỉnh đầu khi Bruce thức dậy. Sau một lúc Bruce đã chú ý đến tiếng ngáy nhẹ ngập tràn trong căn phòng, sự hiện diện ấm áp, thoải mái từ cậu. Anh tự cho mình một nụ cười nhỏ trước khi cơn buồn ngủ kéo anh lại.

Người tiếp theo thức dậy là Clark. Cậu thức dấy chú ý tới người nằm trong vòng tay vững chắc của mình và cậu mỉm cười với chính mình. Cậu đã nhanh chóng lừa thế giới và quyết định rằng thế giới có thể nhận được tin sẽ không có Superman trong vài giờ nữa. 

Lớn lên trong một nông trại nên Clark đã có thói quen thức dậy sớm và bắt đầu ngày mới, nhưng vì một sự thay đổi, Clark quyết định chỉ thư giãn và để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Cậu kéo Bruce lại và cuộn tròn kế anh. 

Chẳng mấy chốc họ sẽ trở lại là Bruce Wayne và Clark Kent nhưng bây giờ chỉ còn là Bruce và Clark. Khi cậu đánh thức anh một lần nữa, Bruce quay lại và cuộn tròn như một chú mèo con.

Đầu anh nằm dưới cằm Clark, và anh hít một hơi thật sâu mùi nắng và gió đặc biệt của cậu. Bruce hiếm khi cảm thấy điều này thật thoải mái và anh muốn làm nó kéo dài càng lâu càng tốt. Thật không may, chuyện này đã bị ngắt đứt bởi người kia bên cạnh anh. 

Lồng ngực Clark nghẹn lại khi ánh sáng chiếu vào trong đôi mắt Bruce. Những tia nắng chiếu xuyên qua tấm rèm cửa làm nổi bật tất cả những góc cạnh, đường nét tuyệt vời của cơ bắp Bruce.

Clark ước cậu có máy ảnh, để cậu có thể chụp lại khoảnh khắc này. Thay vào đó, tay cậu lần mò hình dạng của những vết sẹo cũ đã để lại sau những cuộc trốn thoát hàng đêm của anh khi màn đêm buông xuống.

Clark sẽ không bao giờ nói chuyện đó ra vì sợ lòng tự trọng cao của Bruce, nhưng anh trông thật nam tính. Với đôi mắt xanh thẫm, đôi môi đầy đặn, cơ bắp cuồn cuộn và làn da màu mật ong, Bruce thật hấp dẫn. Clark không thể ngăn được mình khi cậu quét mắt xuống mông anh và đã được chăn che phủ. "Mấy giờ rồi?" Bruce hỏi và lời của anh bị gián đoạn bởi một cái ngáp và tiếng rắc khi anh duỗi chân ra. Đối với người khác, đây sẽ là một điều gây lo lắng về sự làm việc quá sức trên cơ thể họ, nhưng với Bruce thì anh đã quen với nó. Anh nằm xuống và cuộn tròn trở lại với Clark.

"Gần sáu giờ rồi." Clark không thể giúp nhưng cậu cau mày một chút. Khi cậu nhìn thấy Bruce đau đớn và những vết thương kéo dài trên người anh, dấu vết này đã tích lũy trong nhiều năm qua dường như luôn nhắc nhở cậu về việc con người thực sự yếu ớt như thế nào.

Clark tránh xa lối suy nghĩ chán chường vào một ngày tốt lành như vậy. 

"Ugh, còn quá sớm để dậy." Bruce tìm tòi gần hơn với sự ấm áp mà Clark đang tỏa ra. Đây phải là toàn bộ nguồn năng lượng mặt trời của cậu ấy vì Bruce nhận thấy rằng Clark có xu hướng nóng hơn hầu hết mọi người.

Clark chỉ cười thầm với những hành động hài hước của Bruce. Cậu chắc chắn Bruce sẽ phủ nhận nhưng Clark nghĩ rằng anh lúc bĩu môi dễ thương như một đứa trẻ. "Vậy anh hãy nói điều đó với tất cả những người đã thức và đang làm việc đi. Thôi nào, đến lúc chúng ta thức dậy và hoàn thành những gì cần làm trong ngày hôm nay."

Clark rất thích dành cả ngày trên giường với Bruce nhưng không may là cậu có nhiệm vụ. Đáng tiếc hơn nữa là nhiệm vụ của cậu bao gồm việc nộp bài báo của mình vào để tránh cơn thịnh nộ từ Perry.

"Ưm, tôi không muốn di chuyển. Bên cạnh đó, anh đã gây tổn hại tôi vào tối qua, vì vậy anh phải bù đắp nó cho tôi." Bruce thoải mái nằm cạnh Clark. 

Cậu chỉ muốn tận hưởng buổi sáng lười biếng này. Một khoảnh khắc hiếm hoi để Bruce chỉ thư giãn và bản thân anh vui sướng. "Có chuyện gì quan trọng hay sao mà anh rời đi sớm vậy? Quay trở lại ngủ tiếp đi." Bruce làm ầm ĩ và nhắm mắt chuẩn bị ngủ. 

"Tôi tổn hại anh á." Đôi mắt Clark lấp lánh thích thú với câu nói đó. Cậu không phải người bình thường để thúc đẩy lòng tự trọng của anh, nhưng cậu không thể không lặp lại những gì Bruce nói với mình và ngực cậu phập phồng cảm thấy một chút tự hào. "Tôi muốn dành cả ngày ở đây với anh nhưng đang tiếc tôi không thể." 

Bruce chỉ càu nhàu dưới sự hít thở của anh. Anh bực mình vì cuộc trò chuyện kéo dài này và nó làm xáo trộn bình yên của anh. "Điều này thật dễ dàng nếu anh không muốn rời đi thì anh chỉ cần không đi là được." Anh vươn tay với Clark, người trong cuộc trò chuyện của họ, người đã đứng dậy chống đối lại ban hội đồng quản trị. 

Anh dừng lại một giây để chiêm ngưỡng cảnh tượng làn da mịn màng của Clark bị che phủ bởi tấm trải giường nhàu nát. Clark nghiêng người bay qua Bruce và nhìn vào mắt anh.

"Tôi không phải là giám đốc giống như anh, tôi không thể chỉ đi làm nếu tôi thấy thích được. Với lại Perry sẽ lấy đầu tôi nếu tôi nộp bài báo này trễ." Clark nhào xuống trao cho Bruce một dấu vết bầm tím trước khi cậu thực sự chuẩn bị rời đi. 

Giờ là 6:30, vậy là Clark chỉ còn nửa tiếng để sẵn sàng và đi làm. Hầu hết các buổi sáng, cậu luôn thấy mình luôn có thói quen vội vã chuẩn bị đi làm vì cậu đến muộn hoặc cậu giải quyết một số khủng hoảng trên khắp thế giới hoặc bận cho một bài báo.

Có nghĩa là cậu phải chộp lấy một cái cớ tội nghiệp rằng mẹ cậu đã chuẩn bị bữa sáng trước khi cậu ra khỏi cửa. Và nếu cậu ấy may mắn, cậu có thể lấy thêm một ít cà phê và đi làm.

Ngày hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt gấp rút khi Clark gặp khó khăn trong việc thuyết phục Bruce bắt đầu công việc của anh. 

"Này, tôi sẽ cho anh biết rằng tôi thực sự đi làm theo lịch trình một buổi thôi." Bruce hờn dỗi. Sự thật là anh phải làm vậy nếu không Lucius sẽ lo lắng cho anh.

Anh cũng tiếp tục phớt lờ chuyện Clark bị trễ việc. Bruce quyết định cố gắng nghĩ ra cách có thể thuyết phục Clark bỏ công việc của cậu một lần nữa. Anh bắt đầu mở miệng để nêu ra một số ý tưởng để khắc phục tình trạng này nhưng gần như Clark có thể đọc được tâm trí của Bruce vì cậu có những câu đáp lại hoàn hảo.

Không, Clark không có khả năng đọc được suy nghĩ, nhưng cậu đã ở bên Bruce đủ lâu để hiểu những gì anh đang nghĩ. 

Vì vậy, anh quyết định chấm dứt những trò điên rồ của mình trước khi chúng vượt khỏi tầm kiểm soát. "Không, anh không thể trả tiền cho tôi nếu tôi ở lại. Một là tôi đã có một công việc trả lương kha khá. Hai là tôi không phải là người hộ tống mình anh."

Bruce chỉ thở dài vì nghe Clark ngày càng lớn tiếng, nhưng trong đầu anh có vẻ như có một ý tưởng nửa đúng đắn. "Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nói với tư cách là sếp của anh là hôm nay anh nghỉ. Tôi khá chắc chắn rằng tôi sẽ sở hữu tòa soạn và không khó để tôi giành được nó."

"Bất kể chuyện đó là thật đi nữa thì nó cũng không tốt hơn là thử trả tiền cho tôi lên giường với anh." Clark chỉ thở dài vì mặc dù vậy, cậu thấy Bruce hành động có phần đáng yêu. 

Quyết định chuyện này tới đây thôi, Clark ra khỏi giường và tắm nhanh nhất trong lịch sử tắm của cậu. Cậu cúi xuống và hôn Bruce trên con đường tới nhà tắm. "Tôi sẽ đi làm."

Bruce đã cố gắng phóng mắt dơi thường thấy của mình vào Clark nhưng những vết cắn tình yêu bao phủ khắp người anh làm nó không có tác dụng gì với Clark. Bruce ngồi dậy với cái lườm ướt át.

Với mái tóc rối bù và ngực bị bao phủ bởi những vết cắn, nó đã mất khá nhiều uy lực. "Được rồi, gặp anh sau" Mặc dù anh muốn ở trên giường một cách thoải mái, nhưng Bruce biết anh cần phải quay lại Gotham.

Chưa kể Dick có lẽ đang chờ anh. Sau đó, cả anh và cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày mới. Clark ra khỏi phòng tắm và Bruce đang đứng khỏa thân.

Cả hai đều vô cùng quyến rũ, họ muốn giải quyết sự căng thẳng tình dục giữa họ nhưng hai người để kiểm soát được và đi về chỗ làm việc.

Dù khó khăn chia tay như sáng nay, cả hai đều tự tin rằng chuyện này sẽ đánh dấu một bước tiến mới trong mối quan hệ của họ và họ sẽ sớm gặp lại nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net