Chương 2
"Chào buổi sáng, cô Lý."
Một giọng nói nghe có vẻ rất thờ ơ vang lên phía sau An Tĩnh,
chất giọng rất hay và êm tai, trầm trầm đầy sức hút. Lời chào nghe
thiếu cung kính mà ít nhiều có chút bất cần.
An Tĩnh vẫn chưa về chỗ ngồi, bất giác quay đầu nhìn phía sau.
Cậu ta mang tai nghe màu đen, ba lô đeo lệch, mặc đồng phục
chỉnh tề, nhưng không cài khuy cổ, để lộ làn da trắng trẻo.
Bên dưới chiếc mũ lưỡi trai màu đen là mái tóc đen rậm dày bị
che khuất. Đôi mắt đen láy, sống mũi cao, khóe miệng nở nụ cười
như có như không.
Dáng người cao gầy đứng trước cửa, một tay thư thái đút vào túi
áo, tay còn lại giơ lên chào cô giáo.
An Tĩnh quay người lại, tiếp tục đi về chỗ ngồi.
Phòng học đã ngồi kín bốn mươi lăm học sinh, khoảng trống giữa
các bàn không lớn lắm, An Tĩnh bước đi hết sức cẩn thận, cố gắng
không chạm vào bàn của các bạn khác.
Mắt cô nhìn dưới chân, nhưng trong đầu thì nghĩ.
Ồ. Người này rất nổi tiếng hồi học lớp mười.Cô nghĩ, chắc chẳng ai lại không biết cậu ta.
Quả là như vậy, sau khi cậu ta xuất hiện, các bạn nữ trong lớp
bắt đầu thì thầm to nhỏ, khuôn mặt không kìm được vẻ phấn khích.
"Trần Thuật, bây giờ là mấy giờ rồi mà còn chào buổi sáng."
Cô Lý nhìn đồng hồ đeo tay, nghiêm mặt ra vẻ nghiêm khắc, "Còn
nữa, vào lớp học không được phép đội mũ, đã nói mấy lần rồi."
Trần Thuật vô tình lướt nhìn bóng hình gầy guộc trước mắt, quay
sang nhìn cô Lý, đưa tay bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống với vẻ vô tội,
giải thích bằng giọng hơi cợt nhả: "Tại em sợ trời mưa."
Sau khi bỏ mũ, cậu ta vuốt vuốt mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng.
"Sợ trời mưa thì mang ô, lần sau đến sớm một chút, lần nào cũng
gần sát giờ, không sợ muộn sao?" Cô Lý xua tay, chỉ về phía bàn
cuối, "Đi đi, đi đi, mau về chỗ ngồi."
Trần Thuật nổi danh khắp trong ngoài trường, trước đó học lớp
10-A1, cũng chính là lớp cô Lý đã dạy.
Cô lý vừa yêu lại vừa ghét cậu ta.
Yêu là bởi vì cậu ta luôn đứng trong top ba toàn khối, có thể nói
là học sinh xuất sắc toàn diện, không hề học lệch, khiến cô chủ
nhiệm được dịp nở mày nở mặt trước các bạn đồng nghiệp cùng
khối. Lần này thi vào lớp mười một cậu ta cũng đứng thứ hai toàn
khối.
Còn ghét, cũng chỉ vì chuyện học hành mà thôi.Có lẽ, Trần Thuật học theo kiểu thiên tài, cái gì cũng rất giỏi,
nhưng chẳng khi nào tỏ vẻ như chăm chỉ học hành. Trong giờ học
cậu ta không chăm chú nghe giảng, thích ngủ thì ngủ, thích chơi
điện thoại thì chơi.
Nhưng biết sao đây, người ta vẫn đạt được điểm cao mỗi lúc thi
cử.
***
"Cô Lý, em ngồi đâu ạ?"
Trần Thuật bỏ tai nghe xuống, nhìn xung quanh một lúc.
"Cạnh An Nguyệt." Cô Lý lướt nhìn sơ đồ chỗ ngồi rồi nói.
Trần Thuật không nhúc nhích.
Cô Lý nhận ra cậu ta không biết An Nguyệt là ai, đành đưa tay
lên chỉ kèm lời giải thích: "Ngay trước Hứa Gia Nghiệp, ở đó có chỗ
trống."
"Này, người anh em, ở đây." Hứa Gia Nghiệp ngồi bàn cuối giơ
tay vẫy vẫy, chỉ chỗ cho cậu ta.
Trần Thuật nhìn thấy, nhếch mép cười, bước thật nhanh về phía
cậu bạn. Nhìn từ xa, cậu ta thoáng thấy ngay trước mặt mình chính
là cô gái vừa đi lướt qua, vóc người nhỏ nhắn mảnh mai, tóc mái
che hết đôi mắt.
Trần Thuật nhìn một lúc rồi thờ ơ nhìn sang chỗ khác, đi về phía
trước.Sách giáo khoa được phát sẵn trên bàn, một chồng dày và nặng
như đá. An Tĩnh sắp xếp đồ dùng cho tiết một, nhân tiện viết tên của
mình lên từng cuốn sách.
Khoảnh khắc cô cầm bút lên, khóe mắt vô tình liếc thấy đôi giày
đá bóng hàng hiệu của Trần Thuật.
Góc áo đồng phục của cậu ta thoáng chạm qua mép bàn của An
Tĩnh, gợn lên một làn sóng nhỏ, lại như không một chút dấu vết.
Một làn gió thổi qua.
Người phía sau đã ngồi vào chỗ.
An Tĩnh tiếp tục viết tên lên từng cuốn sách, nét bút mực đen đẹp
đẽ trên trang sách trắng.
Trần Thuật vừa ngồi xuống, Hứa Gia Nghiệp ở sau đã nóng lòng
vỗ vai cậu ta, giơ ngón tay cái ra: "A Thuật, ông gấu thật đấy, ngày
đầu tiên đi học mà suýt đến muộn."
Trần Thuật chưa kịp nói, Châu Tề ngồi cách một lối đi đã chen
vào: "Ha ha, rõ ràng là tối qua A Thuật ngủ muộn, nói đi, có phải lại
nói chuyện điện thoại cả đêm với hoa khôi trước đây của chúng ta
không?"
Tống Tư nghe thấy liền đưa mắt nhìn người anh em của mình,
cười rất gian tà.
Ba đôi mắt đều đổ dồn về phía Trần Thuật.
Trần Thuật bỏ cặp sách xuống, thản nhiên chỉnh lại dây điện
thoại của mình, quay người cau mày nói: "Nói linh tinh gì thế?"Ngón tay của cậu ta rất dài, bàn tay với các đốt xương rõ ràng
quấn lấy dây tai nghe, cuối cùng cuộn lại một cách cẩu thả và nhét
vào cặp sách.
Hành động không từ chối cũng không thừa nhận ấy khiến ba cậu
bạn càng nổi hứng.
Tống Tư ngồi thẳng dậy, khoác vai Trần Thuật, "Đúng thật sao,
thật vậy à?"
Châu Tề cũng biết chuyện này, khẽ nhếch mắt: "Làm khó Hạ Tâm
Vũ rồi. Theo đuổi cả học kỳ không được, lẽ nào nghỉ hè đã ra tuyệt
chiêu tất thắng nào rồi?"
Tống Tư, Hứa Gia Nghiệp và Trần Thuật trước đây học cùng lớp
10-A1, Châu Tề học lớp 10-A6.
Châu Tề quen họ khi cùng chơi bóng rổ, chơi mãi chơi mãi cuối
cùng trở thành anh em thân thiết, hơn thế, thành tích học tập của
cậu ta cũng không tệ, học kỳ này cũng thi vào được lớp A1, anh em
ai nấy đều vui mừng.
Còn hoa khôi mà Tống Tư nói chính là lớp phó văn nghệ của lớp
10-A1, Hạ Tâm Vũ, sở trường nhảy múa, dáng người cao ráo, chân
tay rất dài, đặc biệt là đôi chân, vừa thẳng vừa thon thả.
Lần này hình như cô nàng thi không tốt, bị phân vào lớp A2.
Trước đây Tống Tư cũng có chút tình ý với cô nàng, có điều
trong mắt người ta lúc nào cũng chỉ có một mình Trần Thuật, thế
nên Tống Tư thà để mắt tới cô gái khác.Trần Thuật càng nghe các bạn nói càng linh tinh, lúc ấy mới day
trán giải thích: "Nói linh tinh gì vậy, tối qua mải xem bóng rổ, sáng
nay xuýt không dậy nổi."
Cậu ta vò đầu bức tai đầy bực dọc, không ngủ đủ giấc khiến Trần
Thuật hơi bực, khuôn mặt có chút cáu kỉnh.
Tống Tư phì cười: "Chán thế, tôi còn tưởng có chuyện gì cơ."
Hứa Gia Nghiệp tiếp tục cúi đầu chơi PSP, biểu môi nói: "A
Thuật, ông quá lãng phí gái xinh của Minh Đức đấy."
Những người ở độ tuổi như họ, mấy ai chưa trải qua vài cuộc
tình, thời lớp mười ai chẳng cặp kè với một, hai cô gái, lúc đưa ra
ngoài cũng có chút thể diện.
Bạn gái dịu dàng e ấp, chẳng khác nào một đóa hoa vậy, đẹp biết
bao.
Nhưng Trần Thuật không cần, cậu ta thậm chí còn chẳng buồn
liếc mắt nhìn.
Ngày còn học lớp mười, ngăn bàn cậu ta lúc nào cũng chất đầy
thư tình, thậm chí còn có người tỏ tình trước mặt, Trần Thuật trước
sau bày ra giọng điệu của con ngoan trò giỏi đáp rằng bạn ơi, bây
giờ mình chỉ muốn chú tâm học hành, không suy nghĩ tới những
chuyện khác.
Khi ấy Châu Tề còn đùa rằng nếu ông là học sinh ngoan thì ông
còn xem đấu bóng rổ cái nổi gì, chơi game cái nổi gì, hút thuốc cái
nổi gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net