C55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 đội cảnh sát gần đó đã được cử đến sân bay. Cảnh sát yêu cầu dừng tất cả các chuyến bay và đóng cửa toàn bộ cửa.
Bọn họ kiểm tra lần lượt, cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại nằm trong soạt rác.
"Kiểm tra camera, xem là ai cầm điện thoại" cảnh sát đến phòng điều khiển.

Rất nhanh cảnh sát đã tìm thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc rất sang trọng. Chính vẻ ngoài đó đã đánh lừa tất cả nhân viên sân bay.
Bọn họ chia nhau ra để tìm người đàn ông kia và bắt giữ khẩn cấp.
Sau hơn 10 phút lục soát thì cuối cùng cũng bắt giữ được.
"Thả tôi ra, tôi phạm tội gì mà bắt tôi" ông ta kêu to nhằm thu hút sự chú ý của các hành khách khác.
"Ông đang dính líu đến một vụ bắt cóc người trái phép. Hơn nữa, tôi còn có vật chứng của nạn nhân. Mau áp giải về đồn" cảnh sát Trương sau khi bắt được đã gọi cho cảnh sát Hoàng.

"Tô tổng, đã bắt được nghi phạm. Đang trong quá trình áp giải và truy hỏi. Chỉ tìm thấy điện thoại của phu nhân ở đó chứ không có người."
"Được, được. Mau tìm vị trí của em ấy. " Tô Soái dừng xe hai bên đường đập mạnh vào vô lăng.
Tiếng chuông điện thoại réo lên lần nữa, là dãy số lạ.
"Tô tổng, ngài cũng quá ranh mãnh đi. Người ở sân bay cũng bị bắt rồi"
"Mày, rốt cuộc mày đem em ấy đi đâu rồi hả. Mày muốn tiền chứ gì? Đọc cho tao địa chỉ giao dịch. Ngay lập tức sẽ có tiền cho mày" Tô Soái cuống cuồng lên.

"Không cần. Tao làm gì thiếu vài bạc đấy. Cái tao cần là cái mạng chó của mày" ông chú đầu bên kia giọng khàn khàn.
"Mày, tao biết rõ bản chất thối tha của mày. Đến cả cháu mày mà mày cũng không tha thì mày đáng sống sao?" Tô Soái tức đến nổi gân trán.
"Ha, tao đây sống đến từng tuổi này gặp qua đủ loại người. Chính bản thân mày cũng hành hạ giết con của Lập Nhất. Mày cảm thấy mày tốt đẹp?" Ông chú cười ha hả.
Tô Soái định nói gì đó nhưng anh nghe được tiếng sóng biển.
"Nhưng tao chưa bao giờ bỏ rơi em ấy như cách mày đã xúi ba mẹ em ấy vứt bỏ" Tô Soái cố tìm cách giữ điện thoại để có thể nghe được rõ tiếng bên kia.

Tiếng sóng vỗ vào bờ, nghe rõ nhất là tiếng nước va chạm vào các mảng sắt thép. Còn nghe được cả tiếng hú của tàu vận chuyển.
Tô Soái vội nói mấy câu để kiếm cớ cúp máy rồi ngay lập tức gọi cho cảnh sát Hoàng.
"Tên bắt cóc đã gọi cho tôi. Tôi cố câu giờ, tôi nghe được tiếng sóng biển, tiếng tàu vận chuyển còn cả âm thanh va chạm của thùng tải" Tô Soái tường thuật lại.
Cảnh sát Hoàng vội đáp "Nếu trong khu vực này thì chỉ có một nơi. Cảng UO, tôi sẽ cho người lập tức đến đó. Ngài hãy ở yên chờ thông báo"

Người anh yêu thương nhất đang bị bắt cóc, không rõ tình hình như thế nào. Bảo anh ngồi yên là chuyện không thể. Anh lái xe chạy nhanh đến bến cảng.
Quả thật, nhìn từ xa có đến mấy chiếc xe đậu trước cổng cảng.

Anh đậu xe gần đó rồi đi bộ vào trong.
Trước khi vào, anh xác định bản thân sẽ phải đương đầu với những tên côn đồ. Mở cốp xe lấy ra cây gậy đánh golf cùng với một bình xịt hơi cay.
Tô Soái tắt chuông điện thoại, để chế độ rung. Chỉ chờ người của cảnh sát đi vào.
Anh lấp ló người đi vào, đi một đoạn thì bất ngờ gặp hai tên lính đi ra tuần. Anh vội nấp vào sau hai thùng dầu.

"Bốp" Anh bật người lên dùng gậy đập mạnh vào đầu một tên, tên kia xoay người giơ súng lên. Anh ngay lập tức dùng bình xịt, xịt thẳng vào mặt hắn. Hai tên đã bị hạ. Anh lấy áo chống đạn trên người chúng mặc vào, nhét súng vào đai.

"Đại ca, có kẻ đột nhập" một tên nhìn qua camera thấy anh lén lút đi vào.
"Ha, đúng thứ chuột nhắt. Thế mà cũng mò đến tận đây. Tất cả chuẩn bị, ta sẽ tặng cho cháu trai mình một món quà đỏ rực" ông ta cười nham hiểm, tất cả đàn em đồng loạt lên nòng súng.

Cậu đang bị nhốt ở phía bên kia nên không nghe được gì hết, luôn có hai người đàn ông đứng canh chừng cậu.
Bởi vì đang mang thai nên cậu dễ bị mắc vệ sinh "Giúp tôi, tôi muốn đi vệ sinh"
"Không, cậu tưởng mấy trò đơn giản này dụ được tôi"
"Là thật, mang thai làm tôi dễ mắc vệ sinh" Cậu cau mày khó chịu.
"Cậu ta nói đúng đấy, vợ tôi lúc trước cũng thế" một tên hất cằm.
"Ngồi im đó, tôi đi lấy cái bô cho cậu"
Hai người họ đi đến nâng người cậu đứng lên, định tụt quần thì cậu la toáng lên.
"A, làm gì vậy hả"
"Thì tụt quần cho cậu đi vệ sinh. Đàn ông con trai với nhau có gì mà ngại chứ"
"Nhưng... Nhưng tôi ngại. Tôi không thích bị nhìn, nhắm mắt lại rồi kéo xuống giúp tôi là được" Lập Nhất sợ bị nhìn.

"Phiền phức. Lẹ đi" hắn nhắm mắt lại. Tên kia đẩy bô tới cũng nhắn mắt.
Cái tức trong bàng quang cuối cùng cũng được giải quyết liền thở nhẹ một hơi.
Vừa mới yên ổn ngồi một chút thì đã nghe tiếng súng nổ liên tục bên ngoài.
Cậu giật mình, tim đập nhanh.
Hai người kia nhìn ra bên ngoài bằng cái lỗ khoét rồi nhanh chóng vác cậu đi thẳng vào container khác.
"Gì vậy. Khoan. Chậm thôi"

Bọn họ chạy nhanh như vậy làm bụng cậu bị xoóc nảy.

"Đoàng.... Đoàng"
Một tên lính thân đầy máu chạy vào báo cáo "Đại ca, bên mình bị thiệt hơn 6 người rồi"
"Thằng chó này cũng được đó chứ. Lần này tạo phải ra tay, tuyệt đối không được để nó chết. Đánh phế nó" ông chú nói một ra với giọng điệu ghê tởm.

"Tên khốn, mày mau giao Lập Nhất ra đây" Tô Soái la to.
Ông chú vừa bước ra vừa chỉ súng về phía Tô Soái.
"Làm sao mày đến được đây? Bọn cảnh sát đâu. Chẳng phải mày đi cùng bọn nó sao?" Ông chú có chút nghi ngờ, không nghĩ anh dám đến đây một mình.
"Mau thả em ấy ra đây" Tô Soái lau vết máu trên mặt mình, ánh mắt hiện rõ sự tức giận.
"Mày la hét cái gì, để loại bỏ mày thì ngay cả một hạt giống tao cũng không để lại. Mày đoán xem bây giờ nó đang trong trạng thái gì?" Ông chú cười đểu khiêu khích Anh.

Anh giật mình trợn to mắt. Anh rất sợ, cậu đã mất con tận 2 lần, sức khoẻ của cậu đã không còn như trước. Lần này cậu  mất đứa con lần nữa thì chẳng khác nào đẩy cậu vào bờ vực cái chết.
"Aa.. mày.. mau giao em ấy ra đây" Tô Soái hoảng loạn, nóng súng cũng không giữ đúng trọng tâm, một viên đạn đã bắn ra. Sượt qua mặt ông chú. Ông ta liền trợn mắt giơ súng lên bắn liên tục.
Vừa hay đội cảnh sát chạy đến, đã kịp thời kéo Tô Soái vào núp nhưng trong cơn mưa đạn cũng không tránh khỏi bị thương.

Cánh tay trái và chân trái đều bị đạn sượt tuôn máu.
"Tô tổng, sao ngài lại làm liều như vậy?" Cảnh sát Hoàng xé tay áo của Tô Soái, quấn siết lại cánh tay và bắp chân để cầm máu.
"Em ấy, hắn ta. Muốn giết cái thai" Anh nghẹn ứ trong họng nhất thời không nói trọn câu.

Hai vị cảnh sát đi ra trước đàm phán, nhưng đã thất bại. Một bên nhất quyết lấy mạng Tô Soái. Một bên muốn đem Lập Nhất quay về.
"Chỉ cần hắn nộp mạng thì vợ hắn sẽ an toàn"
"Mày thả em ấy ra mau" Tô Soái chạy ra phía trước chỉa súng.

"TÔ SOÁI. EM...ƯM" Lập Nhất không biết làm sao thoát được đã chạy ra ngoài gọi to tên anh.
Nhưng chỉ vừa chạy ra được thì một viên đạn đã ghim vào cánh tay trái của cậu.
"LẬP NHẤT" Tô Soái nhìn cậu đau đớn dựa vào thùng container.
Cảnh sát ập đến bao vây, cho dù có đau như thế nào thì cậu vẫn muốn chạy về phía anh. Chạy thật nhanh để có thể trở về.
"Bắt cậu ta lại" ông chú giơ súng bắn hạ hai người cảnh sát.

Tô Soái cùng một người cảnh sát lăn lộn vài vòng cuối cùng cũng đến được chỗ cậu.
"Anh...hức..." Cậu sợ hãi biết bao nhiêu, ôm chặt lấy anh khóc nức nở, quên luôn cả nỗi đau ở cánh tay.
"Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Anh xin lỗi"

Tô Soái hai tay vẫn còn run rẩy.
"Hai người mau lui ra sau tôi. Tôi hộ tống hai người ra xe. Ở đây cảnh sát sẽ giải quyết"
"Mau"
Ba người nhanh chóng chạy đi. Cậu vì đang mang thai cộng với chảy máu không ngừng khiến việc chạy khá khó khăn. Tô Soái vừa bị thương ở tay và ở chân nên bế cậu cũng khó. Vị cảnh sát thì đang ở sau lưng bắn súng lại càng không thể.

"Lên đây" Tô Soái nhịn đau bế Lập Nhất lên.
"Đừng, bỏ em xuống. Anh cũng chảy máu nhiều lắm rồi"
"Ngoan" Tô Soái hôn nhẹ lên trán cậu rồi chạy đi.

Ông chú nhất quyết không tha cho họ. Từ đâu trên bầu trời xuất hiện một chiếc trực thăng không rõ quốc tịch. Có thể nhìn thấy một tên đầu trọc đang cầm súng nhắm.
"Bắn nó nhưng không để nó chết" Ông chú gọi qua điện thoại.
Tên kia gật đầu, tia laze dần đi đến lưng của Tô Soái.
"Đoàng"
Anh cảm nhận lưng mình đau nhứt, muốn đổ quỵ nhưng cố gắng đặt cậu xuống đất an toàn.
Hai gã to con đi đến lôi cậu đi, viên cảnh sát cũng bị thương không nhẹ.
"Tô Soái, làm ơn. Tô Soái.. hức.. " Cậu nhìn thấy bụng anh máu loang ra liên tục. Anh quỳ rạp xuống, tay vẫn cố với nắm cậu.
Lập Nhất đau cả thể xác lẫn trái tim, cố gắng nắm tay anh.
Cả hai bị tách ra, cậu bị lôi lên một chiếc.
"Tô Soái...aaa.." cậu giãy dụa trong đau đớn.
"Lập Nhất.." đôi mắt anh đỏ ngầu, vừa bi phẫn vừa đau khổ tột cùng.

-----------------------------
Bộ mới này mình đầu tư rất nhiều, nội dung kịch bản đều đã Ok hết rồi.
Mình thích bộ này nhất. Mong độc giả sẽ ủng hộ
Hứa hẹn sẽ hay hơn tất các bộ khác (quan điểm của mình thôi)
Mong mn ủng hộ ạ ♡(ӦvӦ。)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net