Chap 8 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mong mọi người ủng hộ truyện của tớ ạaa😚✨
_______________

-Tôi bảo lại,đây là thôn Vĩnh Châu,thuộc quyền nhà họ Trần.Bà giữ ý tứ /Bà Trần/

-Tôi cũng nói lại,Trần Vinh nó không thích bị nói như thế.Nhắm ở lại đây mà bàn bạc được thì ở,không thì tôi tiễn về /Bà Trần/

-Vậy còn con tôi thì sao? /Bà Trương/

-Này,tôi có chuyện /Trịnh/

-Thôi thấy bà chỉ đang muốn làm sụp đỗ danh tiếng nhà họ Trần để cái nhà họ Trương của bà đi lên thôi /Trịnh/

-Chẳng có ai con trai mất mà qua đây chỉ có hét cả,một giọt nước mắt cũng không có /Trịnh/

-Hỗn láo /Bà Trương/

-Tôi không còn làm hầu nhà bà,tôi làm vậy là để bảo vệ danh dự của nhà họ Trần thôi /Trịnh/

-Vả lại,nãy giờ bà chỉ tập trung về việc tại sao lại bị như vậy,chứ bà không đề cập tới ai làm và chuyện như thế nào /Trịnh/

-Nếu hoảng hốt thì sẽ đúng về việc không thắc mắc như thế nào,nhưng nếu thật sự lo cho con mình thì bà đã hỏi ai làm rồi /Trịnh/

-Bà là người có danh tiếng,quan huyện cũng chỉ là ngang hàng,bà có thể kêu giết mà?Bà chỉ nhìn vào và trách bà Trần không lo cho con bà thôi /Trịnh/

-Ta-ta /Bà Trương/

-Tôi nói đúng quá hay sao? /Trịnh/

-Vả lại,lúc nãy khi cậu kêu quất ngựa đi,tôi thấy người ngồi lái không phải là người nhà họ Trương /Trịnh/

-Nếu bà thật sự thương con của mình thì tôi chắc rằng bà sẽ không để con của mình vào tay người khác /Trịnh/

-Chỉ khi là bà cố tình! /Trịnh/

Trịnh cố gắng nhấn mạnh chữ cố tình

-Tôi không hề /Bà Trương/

-Tôi chỉ nói vậy đó,đúng sai thì ai làm tự hiểu /Trịnh/

-Trịnh,con lui xuống được rồi /Bà Trần/

Giọng bà Trần với cậu đúng là rất khác

-Vâng ạ /Trịnh/

-Trịnh nó nói vậy,tôi cũng không có ý nói gì.Đúng đó,đúng hay sai ai làm ai biết /Bà Trần/

-Nể tình thông gia,tôi còn nương thì đừng làm tới /Bà Trần/

-Tôi cũng nể tình em tôi làm dâu nhà bà,hai mẹ con nhà tôi không nương nữa thì đừng trách /Phong Vinh/

-Nhưng làm gì có bằng chứng chứ,con tôi đẻ ra.Tôi không thương thì làm gì /Bà Trương/

-Nói rồi mà,đúng hay sai ai làm ai biết /Trịnh/

-Mày hỗn thêm 1 tiếng nữa xem /Bà Trương/

-Tôi thách đấy? /Phong Vinh/

-Trần Vinh,dịu lại /Bà Trần/

-Tôi bảo rồi,sự thật mãi là sự thật,nó luôn ở đó chỉ là không ai tìm ra nó thôi /Trịnh/

-Được thôi,các người đã ép.Lên quan /Bà Trương/

-Bây giờ mà lên quan thì lại đúng kế hoạch của bà Trương rồi /Trịnh nói nhỏ/

Trịnh nói nhỏ đủ để Phong Vinh nghe thấy

-Kế hoạch? /Phong Vinh/

-Bà ấy vốn dĩ biết quan sẽ nhịn bà ấy 1 bước,danh tiếng nhà họ Trương cậu hiểu mà.Vả lại,bà ấy có chứng cứ mình phạm tội nên việc đổ lỗi sang cho nhà họ Trần là rất dễ /Trịnh/

-Điều duy nhất có thể làm bây giờ là tìm chứng cứ /Trịnh/

-Đi,tôi và em đi tìm chứng cứ /Phong Vinh/

-Con và cậu Phong Vinh xin lui,con và cậu mệt /Trịnh/

-Đi đi/Bà Trần/

Trịnh và Phong Vinh chạy nhanh ra ngoài,họ chạy đi hỏi khấp nơi thì biết cậu Trương bị tai nạn cách nhà họ Trần không mấy quá xa

-Từ đây qua nhà họ Trần chưa đầy 1 canh giờ /Phong Vinh/

Trịnh nhìn thấy có dấu giày ở dưới lớp bùn.Trời mới đổ mưa ở đây sao?

-Dấu giày ,chưa đến 1 canh giờ,xe ngựa.Hiểu rồi! /Trịnh/

-Đi đi thôi,tôi tìm ra rồi /Trịnh/

-Hả? /Phong Vinh/

Trịnh và Phong Vinh chạy đi về nhà họ Trần

-Tôi chỉ cần 1 chứng cứ nữa thôi /Trịnh/

Một lúc sau chạy về thì thấy bà Trương và bà Trần đang im lặng

-Tôi biết rồi /Trịnh/

-Bà Trương,cho tôi mượn đôi giày và cái khăn tay /Trịnh/

Bà Trương đưa chiếc khăn tay ra nhưng còn chiếc giày

-Đưa đôi giày ra đây /Trịnh/

Quả như cậu nghĩ

-Bà Trương là người làm việc này /Trịnh/

-Lúc nãy tôi và cậu Phong Vinh đây đi hỏi thì biết rằng cậu Trương bị tai nạn cách đây không xa /Trịnh/

-Hơn nữa,họ bảo chỗ đó đã đổ mưa khá nhỏ,nhưng đủ để khiến chỗ bùn bị trơn /Trịnh/

-Bà đã sấp xếp vụ án này một cách hoàn hảo /Trịnh/

-Đầu tiên,bà thuê người chở cậu Trương đến chỗ này một cách bình thường,nhưng lúc đi về thì bà đã sai người đó chạy xe ngựa lạng xuống chỗ bùn trơn /Trịnh/

-Đôi giày này của bà dù ít nhưng tôi đã nhìn được nó bị dính 1 ít bùn nhỏ trên giày,vì lúc đó bà đã đứng ở một chỗ có bùn trơn và khiến nó bị dính vào /Trịnh/

-Chiếc khăn tay của bà cũng đã bị ướt vì lúc nãy trời mưa /Trịnh/

-Lúc nãy tôi xỉu,cậu Phong Vinh đã bảo là tôi xỉu chưa lâu,nhưng bà lại tới đây chỉ sau khi tôi tỉnh vài phút,từ nhà họ Trương qua đây cũng phải hơn 1 canh giờ /Trịnh/

-Mà trùng hợp là bà qua đây trước 1 canh giờ /Trịnh/

-Trùng hợp hơn là từ chỗ đó qua đây cũng chưa tới 1 canh giờ /Trịnh/

-Bà định giải thích sao đây? /Trịnh/

Ai ở đó đều bất ngờ vì suy luận sắc bén này của cậu

-Tôi-tôi /Bà Trương/

-Được,đúng là tôi làm /Bà Trương:

-Tôi cần danh tiếng,tôi phải đạp đổ nhà họ Trần này,chỉ có như vậy tôi mới có thể đi lên /Bà Trương/

-Bà lấy con mình ra để đổi lấy danh tiếng hay sao? /Trịnh/

-Bà lấy người tôi yêu để làm vậy sao!? /Trịnh/

Bà Trương tát cái mạnh vào mặt Trịnh

Mặt của Trịnh thì không đau,nhưng tim lại đau quá,nó thắt lại đau đớn.Cái tát vừa rồi như tát thẳng vào tim cậu một cái đau điến

-Này! /Bà Trần/

-Mang bà ta đi,dẹp luôn cái nhà họ Trương đi /Bà Trần/

-Lên Quan Huyện mau /Bà Trần/

-Trần Vinh,ở lại canh Trịnh /Bà Trần/

-Dạ mẹ /Phong Vinh/

-Em mệt..cho em ngủ tí /Trịnh/

-Ngủ đi,ngủ cho hết đau /Phong Vinh/

Cậu lại mơ,trong giấc mơ ấy cậu thấy hai cậu thanh niên mặc áo màu trắng quần màu đen,họ ôm ấp nhau một cách thân thương

Lát sau họ biến mất,một lúc sau có một người thanh niên mặc áo dài trắng

-Cậu Trương.. /Trịnh/

-Tôi đến đón em đây,chúng ta qua kiếp mới nhé? /Cậu Trương/

-Vâng /Trịnh/
_______________
Tà đa,thế là hết bộ truyện rồi đây

Tớ xin gửi những lời cảm ơn chân thành nhất đến các bạn đã đồng hành cùng tớ suốt 2 bộ truyện ạa

Thank You So Much😚✨


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net