chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau Cẩn Ngôn cũng phải tiếp túc đi thi như thường và khi đi về cô đã gặp được Đàm Trác cùng với đám bạn kia

-" Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc là bữa giờ ngươi trốn đi đâu, có biết Tần Lam đang đợi ngươi khổ sở như thế nào không hả!? "

Đàm Trác vừa gặp cô liền nổi giận đùng đùng đi lại tóm cổ áo của cô kèm theo đó mà quát thẳng vào mặt cô

-" Đúng đó em bữa giờ hẵn đã ở đâu bọn chị đã rất lo cho em "

Vương Viện Khả cũng phụ họa thêm với Đàm Trác khi cô đi ai ai trong bọn họ cũng mặt mày lo lắng

-" Em chỉ đang ở nhờ nhà Xa Thi Mạn đó thôi, tụi chị không cần lo. Còn chuyện của Tần Lam thì..."

Cô từ mỉm cười thật tươi đến cười ngượng và có chút không xác định được phương hướng để giải quyết chuyện của Tần Lam như nào

-" Này rốt cuộc ngươi muốn sao đừng có thì với ta, vô thẳng vấn đề luôn đi "

Đàm Trác với tính tình cục súc của mình làm sao để cô cứ vòng vo như vậy

-" Thì em muốn..."

Cô kể lại hết sự việc cho mọi người và cô bây giờ đang bày bộ dạng lưỡng lự của mình, cô cũng không biết mình thật sự muốn gì và dần dần cô vẫn đang lạc lối trong đó mà chưa thoát khỏi

*chát*

Khi cô còn đang suy nghĩ do dự mình nên làm gì thì Đàm Trác đã giáng thẳng tay tát thẳng vô mặt và mắt cũng dần dần hơi đỏ đỏ giọng vừa nghẹn vừa tức mà ghì vai cô nói

-" Ngươi thật điên, Tiểu Lam liệu cậu ấy sẽ ra sao. Ngươi biết rõ mà, cậu ấy sẽ không và hoàn toàn không hạnh phúc và ngươi vẫn chọn, đồ ích kỉ! Thật là ích kỉ!"

-" Tiểu Ngôn, Đàm Trác cậu ấy nói rất đúng có phải em đang rất ích kỉ sao? Lựa chọn này quả thật rất ích kỉ đối với Tần Lam. Cậu ấy bây giờ gần như đã hóa điên rồi thì liệu em giả tự sát thì cậu ấy sẽ còn như nào hả? Thật điên rồ!"

Nghe nãy giờ Ngô Cẩn Ngôn đứng hỏi chuyện như thế này thì cả hai người Đàm Trác và Vương Viện Khả đều tức điên lên được, nó thật sự quá ích kỉ với Tần Lam nàng rồi và rất rất tàn nhẫn!

-" Lúc em đang lên kế hoạch như vậy thì sao em lại không lên kế hoạch sẽ cướp dâu như thế nào đi, em là người thừa kế Ngô Gia mà và em biết đó em có thể cho cả Nhiếp Gia và Tần Gia sụp đổ phá sản kinh tế như nào mà, còn về phần ông bà già Tần Lam thì sao?... thì kệ hai ổng bả!"

Nãy nghe cô tâm sự đủ rồi nên Đổng Khiết đã tự dùng miệng mình nói những lời tuy nhẹ nhàng nhưng lại vả thẳng mặt cô từng câu từng chữ rành mạch đều như tát cô

Khi nói xong ngay cả Đàm Trác và Vương Viện Khả đang tức điên cô lên điều phải kim cương quan điểm với những lời có sức thuyết phục của Đổng Khiết

-" Nhưng liệu như vậy khi Tần Lam ở bên em thì chị ấy sẽ hạnh phúc chứ!?"

Cô vẫn còn gọi là lưỡng lự mà nhìn về phía họ và run run mở miệng thì Đàm Trác đã thẳng tay tán cô thẳng một lần nữa

*chát*

-" Oắt con ngươi tỉnh chưa đừng hỏi mấy thứ dư thừa nữa nếu không ta lại đánh ngươi nữa! Lo liệu mà nghĩ xem nên cướp Tần Lam như thế nào cho đẹp mắt đi. Ta sẽ cùng ngươi quậy banh cái đám cưới đó, lí do là do ta không ưa cái tên cặn bã Nhiếp Viễn kia "

Đàm Trác cười đầy nham hiểm nhìn cô và hùng hồn nói lớn sau đó ghé sát tai cô nói thêm

-" Nghe rõ chưa? "



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tầnlam
Ẩn QC