CHAP 26 ( Hợp Tác )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn mở cửa phòng hồi sức, thân hình cô mảnh mai, bên tay được băng bó kĩ lưỡng. Trong tim như rỉ máu.
Mạc Kính nói giọng nghiêm nghị, đủ để 2 người nghe, tránh làm thức giấc cô.

' Chăm sóc cô ấy cho tốt, ngày mai tôi đến thăm '.

Mạc Kính khẽ nhìn cô, ánh mắt lo lắnh có phần u buồn, quay lưng đi.

Hắn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào cô, đôi lúc khẽ đưa tay vuốt má cô. Lòng hắn luôn tự trách bản thân,lần này là lỗi của hắn, nếu biết trước như thế này, đáng lẽ ra người nằm đây là hắn, người phải nhém chút mất đi cánh tay cũng là hắn,nhất định cũng phải chịu thay cô. Hắn cứ thế suy nghĩ cả đêm không ngủ.

' Thưa cô, hôm qua tôi điều tra được, cô gái kia dường như bị bỏng nặng, được Bạch thiếu gia đưa đến phòng cấp cứu, theo sau là Mạc thiếu gia của tập đoàn Mạc thị. Cả 2 người bọn họ đều rất lo lắng '.
" Mạc thiếu gia sao ? ".

Tử Đàm ánh mắt sắc lẻm, môi nở nụ cười đểu cợt.

" Chuẩn bị xe, tôi muốn đi gặp Mạc công tử ".

Mạc Kính vừa ở cty bước ra, chuẩn bị đến bệnh viện thăm cô. Thì sau lưng có tiếng gọi.

" Có phải chủ tịch Mạc ? ".
- Cô là...?
" Tôi là Tử Đàm, hiện là minh tinh của giới tạp chí điện ảnh ".

Anh khẽ đưa mắt nhìn cô ta, đánh giá bao quát toàn phần của cô ta. Cái gì cũng hoàn hảo, từ gương mặt đến thân hình.

- Cô tìm tôi có chuyện gì sao ?.
" Ở đây không tiện, chúng ta đến một nơi vắng người rồi hãy nói ".

Tử Đàm cùng Mạc Kính đến 1 quán cafe gần đó, vì cô ta mà anh mất thời gian vẩn chưa đi thăm cô được, gương mặt hơi nhăn nhó hiện lên.

- Tôi không có thời gian, có làm ơn nói nhanh.
" Chủ tịch Mạc, ngài không cần vội. Hôm nay tôi tìm ngài,là vì việc của Bạch Uy và Tĩnh Mịch ".

Anh ngạc nhiên nhìn cô ta, sao cô ta lại biết chuyện của cô và hắn, lại không hiểu vì sao lại đến tìm anh.

- Có liên quan gì đến tôi ?.

Anh chầm chậm đưa cốc cafe nóng vào miệng, nếm vị cafe đắng pha chút ngọt ngào.

" Không phải anh rất quan tâm Tĩnh Mịch sao ? Sao giờ lại tỏ ra không quen biết ? ".

Tử Đàm liếc mắt nhìn anh, thái độ tỏ ra đùa cợt nhưng có phần nham hiểm. Anh đã nhìn nhận sai cô gái này, bên ngoài cô ta thật sự cái gì củng hoàn hảo, nhưng nội tâm bên trong thật nguy hiểm.

- Cô muốn gì ?
" Được, tôi thích cách thẳng thắng của anh. Xin phép tôi được nói, tôi tìm anh là vì muốn chúng ta hợp tác ".
- Hợp tác sao ?
" Phải, tôi rất muốn anh cùng tôi giành lại những thứ vốn dĩ phải thuộc về mình ".

Tử Đàm ngồi tựa lưng vào ghế, tư thế unh dung nói với anh

" Không dấu gì Mạc thiếu gia, tôi vốn dĩ đã quen biết trước với Bạch Uy, còn có 1 thâm tình rất sâu đậm, chẳng không ngờ Tĩnh Mịch của Mạc thiếu gia đây, 1 tay cướp mất Bạch Uy của tôi. Chẳng phải anh cũng vô cùng yêu thương cô ấy sao ? Tôi và anh cùng hợp tác chia cắt 2 người họ. Tôi có Bạch Uy của tôi, anh có Tĩnh Mịch của anh, thế là song toàn hoàn mĩ, đôi bên cùng có lợi ".
- Không được, tôi không thể làm thế với cô ấy.

Gương mặt anh khó chịu nhìn cô ta, nhưng cô ta càng dùng những lời khiêu khích anh.

" Anh thật sự không muốn cô ấy về bên anh ? ".
- KHÔNG ĐƯỢC..!!

Anh vội đứng dậy, Tử Đàm cũng đứnh theo anh.

" Được, tôi cùng anh đến bệnh viện. Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, 2 người họ hạnh phúc như thế nào, xem anh có cảm thấy khó chịu không ".

BỆNH VIỆN :
Cô cũng đã thức dậy, mở mắt ra lại thấy hình ảnh hắn trước mặt.

" Bảo bối, em dậy rồi sao ? ".

Cô khẽ nhăn mặt, nhìn thấy cánh tay mình đang băng bó, cảm giác đau rát vẩn còn trong da thịt cô.

- Uy, em đau

Hắn nhẹ nhàng đỡ cô tựa vào tường, khẽ hôn lên vần trán trắng nõn của cô.

" Ngoan, có anh ở đây, em sẽ không đau nửa ".

Hắn vội vào tolet, 2 tay mang ra 1 chậu nước ấm, giọng đầy ân cần nói với cô.

" Bảo bối, để anh thay đồ cho em ".
Cô đỏ mặt, mắt trợn tròn đầy ngại ngùng nhìn hắn.
- Uy, không cần đâu, em..em tự thay được
" Anh đã thấy rồi,em không cần phải ngại ".

Hắn đã hiểu suy nghĩ của cô, cố gắng nhịn cười trước gương mặt đang đỏ bừng kia. Hắn cởi từng nút áo của cô, da thịt cô bắt đầu lộ ra trước mắt hắn. Dục vọng đàn ông lúc sáng sớm là cao nhất, thân thể cô lại lỏa lồ trước mắt, cảm giác không thể chịu được.
Hắn từ từ lau trên da thịt cô, cảm giác da cô mềm mại càng kích thích hắn.

" Không được,không được ".

Hắn lẩm bẩm trong miệng, tự dặn lòng phải kìm chế.

- Anh nói gì vậy ?

Cô ngạc nhiên, hắn vội lau nhanh,mặt áo cho cô, dấu đi vẻ mặt xấu hổ của hắn. Cô như hiểu được,bèn giở trò chọc hắn.

- Nóng quá, nóng quá đi mất

Vừa nói cô vừa kéo áo xuống, để lộ bờ vai nõn nà. Hơi thở hắn gấp hơn, vội nhào tới, đẩy cô nằm xuống,nhưng khéo léo không để đụng phải cánh tay cô. Hắn hôn cô quyết liệt, cấu xé bờ môi cô, cô hơi khó thở, ú ở trong miệng, hắn mới từ từ buông cô ra.

" Bảo bối, nếu không phải em đang bị thương, thì anh sẽ khiến em không xuống giường được, sau này đừng có ý định trêu ghẹo anh ".

Hắn trừng mắt nhìn cô, nhưng lại nở nụ cười tinh nghịch. Cô khẽ sợ hãi nhưng xen lẫn cảm giác ngại ngùng.

Cạch, cánh cửa phòng hở ra. Mạc Kính cùng Tử Đàm đi vào. Vừa thấy cảnh tượng hắn nằm lên người cô cùng 1 chiếc giường, tim anh khẽ nhói lên, còn Tử Đàm thì tức giận, nhưng cố kìm nén. Vẻ mặt giả tạo tươi cười nhìn cô và hắn.
Hắn ngồi dậy, hơi nhăn mặt, giọng lạnh lùng.

" Không biết gõ cửa sao ? ".

Tử Đàm vừa cười vừa đi vào để 1 giỏ táo gần giường cô.

' Xin lỗi, em cứ tưởng cô ấy còn ngủ, nên mới tự tiện đi vào '.
" Cô đến đây làm gì ? Về đi ".

Hắn thẳng thừng đuổi ra, Tử Đàm hơi gượng mặt lại. Mạc Kính nhanh trí vội gở hòa.

- Cô ấy chỉ đến đây cùng tôi.

Hắn khẽ cười khinh bệt

" Từ khi nào Mạc thiếu gia cậu lại hứng thú với loại phụ nữ này ?".
' Bạch Uy, anh.... '

Tử Đàm đau lòng, cố ngăn không để nước mắt tuôn ra. Cô ta từ từ gọt vỏ táo, đem đến trước mặt cô.

' Em gái, ăn đi, chị cố tình mua cho em '.

Hắn hất tay Tử Đàm ra, ném vỡ dĩa táo xuống nền gạch.

" RA NGOÀI...!!! ".

Tử Đàm sợ hãi trước câu nói của hắn, đành hậm hực ra ngoài.

- Bạch thiếu gia,có thể để tôi nói chuyện riêng 1 chút với Tĩnh Nhi ?
Mạc Kính nghiêm nghị nhìn hắn, khỏi phải nói là hắn sẽ không đồng ý, hắn sợ Mạc Kính sẽ cướp mất cô. Nên luôn giữ cô bên mình, không cho cô qua lại với anh.

" Uy, em chỉ nói chuyện với Mạc Kính 1 chút, không sao đâu ".

Giọng cô này nỉ hắn, cuối cùng hắn cũng đành chấp nhận ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net