CHAP 32 ( Phía Xa Có Bóng Lưng )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tố Nhi đứng trước cửa nhà Mạc Kính, ngước nhìn toàn bộ căn nhà, môi nở nụ cười.
Người hầu đi ra chào Tố Nhi.

' Chào tiểu thư, mời đi theo tôi lên phòng '.

Trước mắt là căn phòng giản dị, anh luôn thích bài trí như thế, sở thích của anh tuy mộc mạc nhưng Tố Nhi cho đó là một điều đáng yêu.

' Thưa tiểu thư, cậu chủ nhà chúng tôi căn dặn, ngoài giờ đi làm ra, cô đều phải lập tức trở về nhà,không được nói với bất kì ai cô ở đây, cô đi đâu phải thông qua ý kiến của cậu chủ '.

Cô hơi chột lòng, nhưng vẩn nhanh lấy lại tâm trạng vui vẻ.

" Sau mấy hôm nay mình cứ có cảm giác có người theo dõi thế nhỉ ? ".

Cô quan sát nhìn xung quanh, bước chân một nhanh hơn, muốn nhanh chóng quay về nhà cha cô.
Mạc Kính chạy xe lại, tươi cười nhìn cô.
- Tĩnh nhi, đi chơi không ?.

Vừa thấy được Mạc Kính, cô như thấy được ân nhân giúp cô thoát khỏi cảm giác bị theo dõi, cô lập tức gật đầu đồng ý, vội chạy vào xe.
Mạc Kính đưa cô đi dạo khắp nơi, cuối cùng dừng lại bên bờ hồ.
Khí hậu mấy ngày nay đặc biệt se lạnh đi, cô lại không mang áo khoác, cơ thể dần run lên. Mạc Kính nhanh chóng cởi bỏ áo khoác của mình, choàng qua vai cô.

- Mặc vào, đỡ lạnh.

Cô chỉ cười nhìn anh, mấy ngày nay nhờ có anh mà tâm trạng cô tốt hơn
Cô đưa tay cảm nhận làn gió, vừa cười vừa thốt ra lời nói tinh nghịch.

" Ước gì có tuyết, chắc sẽ đẹp lắm ".
- Em thích tuyết sao ?
Cô gật gật đầu
- Ở đây đợi anh 1 lát, anh sẽ tìm tuyết cho em.

Cô ngồi đợi anh, phía xa vẫn có 1 bóng người nhìn cô.
Một lúc sau, Mạc Kính quay lại, tay còn mang theo 1 chai xịt tuyết trắng, hớn hải chạy lại cô.

- Tĩnh nhi, anh không thể làm tuyết rơi cho em, nhưng anh có thể tạo ra tuyết.

Nói xong anh leo lên đầu xe, đứng lên bắt đầu xịt khắp lên trời. Bọt tuyết từ từ rơi xuống, khiến cô cười khút khít, đưa tay ra cảm nhận.

- Tĩnh nhi, thế nào ? Tuyết của anh vẫn đẹp chứ ?
" Em rất thích ".
Cả 2 cùng cười đùa vui vẻ, phía xe bóng lưng đó bỏ đi.

Sau khi đưa cô về, anh trở về nhà, Tố Nhi đã ngồi trước phòng khách chờ anh cả buổi tối. Vừa thấy anh vào nhà, Tố Nhi chạy lại.

" Anh ăn tối chưa, em vào chuẩn bị ? "
- Không cần đâu
" Vậy, để em giúp anh đem đồ lên phòng ".
- Tự anh làm được.

Mạc Kính bỏ đi để lại Tố Nhi trong lòng có chút buồn,nhưng dặn lòng chỉ cần ở bên cạnh anh hằng ngày, Tố Nhi không tin sẽ không làm anh cảm động

Kể từ ngày cô biết chuyện giữa hắn và Tử Đàm cùng lên giường, hắn không còn đến Hoành Khinh, Tử Đàm càng không có cơ hội tiếp xúc hắn. Cô ta cảm thấy rất khó chịu.
" Phải mau nghĩ cách khác thôi ".

Cô đang nằm trong phòng, số của Mạc Kính hiện lên.

- Tĩnh nhi, em có thể ra ngoài với anh ?
" Được ".

Một lúc sau, Mạc Kính đã ở trước nhà cô. Cô cùng anh đến 1 vùng ngoại ô, một công viên có khung cảnh lãng mạn, thích hợp đi hẹn hò.
Cô ngồi trên bãi cỏ, anh ra xe lấy ra 1 thùng giấy nhỏ, để xa chổ cô ngồi. Vọng anh vang lại cô

- Tĩnh nhi, anh muốn em xem cái này.
Nói xong, anh lấy quẹt diêm đưa vào ngòi pháo,lửa chạy đến đầu pháo, bắn lên trời. Một màn pháo hoa anh dành tặng cô.
Anh chạy lại cô, ngồi đến bên cô.

- Thích không ?
Cô gật gật đầu, miệng không ngừng cười híp cả mắt.
" Rất đẹp ".

Màn pháo hoa cuối cùng bắn lên, là hình 1 trái tim. Anh quay qua nhìn cô tay chỉ lên trái tin trên trời.

- Tĩnh nhi, trái tim đó anh dành tặng em.

Cô quay sang nhìn anh, vẻ mặt hơi ngượng, cười nhẹ với anh.

Tố Nhi vẩn ngồi chờ anh, nhìn đồng hồ cũng đã 9 giờ tối, cơm tối chuẩn bị cho anh cũng đã nguội lạnh.

Anh và cô đang dạo bộ thì trời bỗng đổ mưa, anh liền lấy áo khoác che cho cô, ôm cô vào lòng khiến cô hơi bất ngờ.
Đưa cô vào cửa, anh vội vuốt lại tóc cô, hơi thở gấp gáp vì chạy.

- Cẩn thận đừng để bị cảm.

Cô chào anh rồi đóng cửa, anh quay ra cổng, định ra xe thì 1 bóng lưng đứng trước mặt anh.

- Là cậu sao ?
" Xem ra dạo này cậu rất thân thiết với cô ấy nhỉ ? ".
- Thì sao ? Không lẽ cậu theo dõi chúng tôi ?
" Liên quan đến cậu sao ? Tôi chỉ không muốn cậu gần cô ấy nửa ".
- Cậu có tư cách gì ngăn tôi ? Không phải cậu và cô ấy đã kết thúc rồi sao, tôi biết cô ấy yêu cậu, nhưng sao này có lẽ không phải như vậy nữa.

Mạc Kính lái xe đi, để lại hắn đứng đó vô cùng tức tối.

Anh về nhà, vừa thấy anh quần áo ướt vì mưa, cô lo lắng chạy lại, lấy khăn lau khô áo anh.

" Sao không cẩn thận để bị ướt, để em lau cho anh ".

Anh đẩy tay Tố Nhi ra, ánh mắt lạnh lùng không nhìn Tố Nhi.

- Không sao, chỉ bị ướt chút thôi
Anh bỏ lên phòng, Tố Nhi gọi anh lại
" Vậy.. vậy còn bữa tối.. "
- Anh ăn rồi.
Tố Nhi buồn bã, vào bếp đổ bỏ đi đồ ăn do Tố Nhi tự tay chuẩn bị.

Cô nằm trong phòng, suy nghĩ về câu nói của Mạc Kính hôm nay, gõ gõ vào trán.

" Mạc Kính cứ như vậy, làm sao mình ăn nói với Tố Nhi, làm sao đây, làm sao đây.. ".

Cô vội lấy điện thoại gọi Tố Nhi.
Thấy số cô gọi đến,Tố Nhi vội lấy lại tinh thần,vờ như đang rất vui vẻ

- Alo.. gọi tao có gì không ?
" Ừmm.. mày với Mạc Kính sao rồi, có tiến triển gì không ?"
- Cũng vậy thôi, tự tao sẽ có cách làm anh ấy cảm động.
" Cũng mong là vậy, nè đừng nhắc nửa, hay ngày mai tao sang nhà mày, rồi rủ thêm Mạc Kính, để mày với anh ấy có cơ hội gặp nhau, sau đó tao lấy cớ có việc gấp, chuồn về trước ".

Tố Nhi nghe cô nói, môi nở nụ cười nhẹ nhưng lòng chợt buồn. Không phải Tố Nhi đang ở nhà anh sao, gần gũi với anh như vậy cũng không khiến anh quan tâm, huống hồ chỉ 1 ngày đi chơi, với lại không thể để cô biết việc Tố Nhi đang ở nhà Mạc Kính, sẽ khiến cô nghi ngờ.

- Ngày mai tao có việc bận,hay là khi khác nha
" Uhmm, cũng được, thôi bye, tao đi ngủ đây "
- Bye.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC