Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kết hôn với Mạc đại tiểu thư? Nhiệm vụ này không phải Thập gia nên giao cho người nối dõi đời tiếp theo của Lăng gia hay sao?" Lăng Chi Hiên bỗng cong khoé miệng cười khẽ, cố tình nghe không lọt những lời Lăng Tĩnh vừa nói.

"Thằng láo xược mất dạy" Lăng Thành vẻ mặt tức giận đứng dậy, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Lăng Chi Hiên. "Không cần mày phải trở về nữa, cút khỏi mắt tao ngay lập tức"

Lăng Chi Hiên chuyển ánh mắt, lạnh lẽo liếc sang Lăng Thành khiến ông ta không khỏi giật mình: "Tôi cũng không có ý định trở về, nếu không do Thập gia đây cố tình nói lời đó trong điện thoại"

Trước đây mặc dù đã biết nó là người thâm sâu khó lường tàn nhẫn như người đàn bà đó nhưng Lăng Thành không ngờ khí thế của nó đã cường đại đến mức này? Ngay cả ông khi đối mặt với khí thế này cũng phải đổ một tầng mồ hôi lạnh, thật sự lúc trước tất cả chỉ là do nó diễn trò giả vờ với ông thôi sao? Nghĩ đến những chứng cứ ngày đó, thật may vì ông đã nhanh chóng lấy lại được, nếu không hậu quả thật sự rất khó lường....

Mọi người trong Lăng gia đều âm thầm nhếch miệng cười trộm, tất cả đều một bộ ngồi xem kịch vui, nhìn gia đình người khác bất hoà thiếu điều chỉ chưa cổ vũ người ta nhào vào giết nhau nữa thôi.

Mà Lăng Tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt, không hề cảm thấy bất ngờ, hai mươi mấy năm về trước cho đến bây giờ, không phải ông không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng thân là người đứng đầu của một đại gia tộc tương lai, càng tàn nhẫn vô tình đến chừng nào thì càng xứng đáng chừng đó, nên cơ bản ông không hề có ý định ngăn cản Lăng Thành đánh đập Lăng Chi Hiên, ngược lại ông còn cho rằng đấy chính là rèn luyện ý chí sắt đá, rèn luyện nên con người làm nên đại nghiệp.

Cứ nhìn giữa Lăng Chi Hiên và Lăng Trí Thanh, một đứa con bị đối xử tệ bạc và một đứa con được nuông chiều trong nhung lụa, đứa nào tài giỏi hơn, đứa nào tàn nhẫn hơn? Không phải bằng chứng trước mắt chính là kết quả mà ông ta tin tưởng hay sao?

Như nghĩ đến gì đó, Lăng Tĩnh đột nhiên thay đổi thái độ, cầm chung trà lên hớp một ngụm trà, vẻ mặt chuyển qua hoà hoãn đi rất nhiều, thư thái nói: "Thiết nghĩ một buổi tối để suy nghĩ là quá ít, ta cho ngươi thời gian từ đây đến cuối để suy nghĩ, ngươi nên nghĩ cho rõ ràng thiệt hơn trong chuyện này rồi lúc đó hãy quyết định lựa chọn của mình, nhớ kỹ nếu ngươi chọn sai thì đừng bao giờ oán trách tại sao dòng tộc lại tuyệt tình với ngươi. Còn bây giờ, có hai chuyện ta phải giải quyết ngay trước mắt"

"Người đâu, lấy ghế cho đại thiếu gia ngồi" Lăng Tĩnh phất tay áo.

"Ông nội, còn suy nghĩ gì nữa, anh ta đã trở mặt đến mức này rồi" Lăng Trí Thanh bây giờ cũng như kiến bò trên chảo nóng, gấp rút hướng Lăng Tĩnh nói, như sợ Lăng Chi Hiên sẽ đổi ý nên muốn tống khứ anh đi càng sớm càng tốt.

Lăng Thành cũng không nhịn được nhìn Lăng Tĩnh dò xét, không phải ông ta từng nói nếu nó đến với con nhỏ đó thì không còn là người của Lăng gia nữa hay sao?

"Đây là quyết định của tất cả những người đứng đầu Lăng gia, thái độ của hai ngươi là cho rằng chúng ta đã trở thành những lão già hồ đồ rồi có phải hay không?" Lăng Tĩnh nhìn Lăng Thành và Lăng Trí Thanh, ánh mắt sắc bén cảnh cáo rõ ràng làm cho cả hai đều chỉ có thể không cam tâm ngậm miệng lại mà ngồi xuống.

Trong khi hai người bên đây phản đối thì bên kia người làm đã nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi cho Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt.

"Mời đại thiếu gia" người hầu cung kính tính dẫn Lăng Chi Hiên đến chỗ ngồi nhưng Lăng Chi Hiên vẫn đứng yên bất động thâm sâu nhìn Lăng Tĩnh.

"Không phải chuyện sắp xảy ra là chuyện ngươi muốn thấy nhất sao? Ta cho ngươi thấy rồi ngươi hãy từ từ mà suy nghĩ lại" Lăng Tĩnh không để ý hai cha con nào đó nữa, đặt ly trà xuống bàn, phất tay ra hiệu cho người vệ sĩ bên cạnh, anh ta cúi người rồi đi vào bên trong.

Lăng Chi Hiên lúc này mới cùng Dạ Nguyệt đi về chỗ ngồi đã được sắp xếp. Dạ Nguyệt cảm thấy có điều gì đó rất lạ, từ nãy đến giờ sư phụ vẫn chưa hề nhìn cô lần nào, nếu là trước đây sư phụ sẽ âm thầm cho cô một ánh mắt biết nói nào đó, nhưng hôm nay.... Có phải sư phụ sẽ cân nhắc điều mà người đó nói không?

Dạ Nguyệt đột nhiên cảm thấy buồn cười, cười chính bản thân mình, làm sao sư phụ sẽ đồng ý được, cô tin tưởng sư phụ còn hơn cả bản thân mình, từ trước đến giờ sư phụ chưa lần nào khiến cô phải thất vọng với niềm tin đó.

Nghĩ vậy nên Dạ Nguyệt mới bình tĩnh trở lại, lúc này tầm mắt cô chuyển hướng đến lão nhân gia đang ngồi ở phía trên kia. Không hổ là trụ cột của một đại gia tộc lâu đời, dù đã cao tuổi nhưng từ ánh nhìn đến phong thái cốt khí vẫn toát lên vẻ cường đại của người lãnh đạo nhiều năm. Dạ Nguyệt âm thầm đánh giá vị được cho là ông nội của sư phụ.

Đột nhiên, Lăng Tĩnh âm trầm chuyển mắt, nhìn thẳng xuống Dạ Nguyệt, con đàn bà này dám dùng ánh mắt đánh giá rác rưởi đó để nhìn ông? Trong mắt ngoại trừ có áp lực hồi hợp cũng không hề tồn tại nỗi sợ hãi nào, hơn nữa, còn có một tia sáng kiên định bên trong đôi mắt đó.

Càng nhìn Lăng Tĩnh mày nhíu càng chặt, đáy mắt vốn dĩ từ lạnh lẽo coi thường dần dần dấy lên tia ngoan độc. Con đàn bà này....cô ta không tầm thường như vẻ ngoài của mình, mà ngược lại cô ta là vật cản lớn nhất, cô ta là mối nguy hiểm khôn cùng, cho dù chỉ là người tình cũng không thể để cô ta tồn tại bên cạnh thằng Hiên, sự tồn tại của cô ta chính là tai họa.

Dạ Nguyệt cảm nhận được ánh mắt ngoan độc đó, như có khí lạnh chạy dọc sống lưng, cô rùng mình một cái. Bỗng nhiên cảm nhận được tay ai đó càng siết chặt tay cô và giọng nói nhỏ đến nỗi chỉ có cô nghe thấy: "Đừng nhìn ông ta nữa, em hãy giấu mình đi"

Mặc dù sư phụ không có nhìn cô, nhưng đột nhiên cô lại hiểu ra một chuyện vô cùng quan trọng, hành động kỳ lạ của sư phụ là đang âm thầm bảo vệ cô, để không thu hút sự chú ý của những người ở đây vào cô, để không ai chân chính "nhìn thấy" cô...

Nhưng có vẻ như sư phụ nói câu này quá trễ rồi, Dạ Nguyệt biết bản thân đã bị chiếu tướng. Không chỉ một người mà là hàng trăm ánh mắt ở đây đều đang âm thầm quan sát cô, chỉ là chỉ có duy nhất một người nhìn cô đầy sát khí như muốn thủ tiêu cô ngay lập tức, còn lại đều là ánh mắt xem cô như rác rưởi thấp hèn thôi.

Dạ Nguyệt không biết tại sao ông nội của sư phụ lại muốn thủ tiêu cô đến như vậy, cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé tầm thường ở cái nơi toàn là những người danh gia vọng tộc mắt cao hơn đầu như thế này, có phải vì sư phụ từ bỏ quyền thừa kế nên ông ấy mới ghét cô như vậy hay không? Nghĩ đến đây cô lại tự thấy buồn cười, cảm thấy bản thân suy nghĩ quá thừa thải, chuyện này đã rõ rành rành ngay từ đầu rồi a.

Mà những người ngồi xung quanh, nhìn cô gái nhỏ nhắn mà vô cùng bình thường luôn đi chung với Lăng Chi Hiên từ đầu đến giờ, từ thân hình cho đến khuôn mặt đều vô cùng bình thường, tất cả người Lăng gia đều một bộ khinh thường không thèm liếc mắt nhìn. Chỉ tò mò cô ta thật cao tay, có thể quyến rũ được thằng nhóc lạnh lẽo ngạo mạn đó, khiến cho nó chết mê chết mệt mà ngay cả quyền thừa kế cũng từ bỏ. Rốt cuộc cô ta đã sử dụng loại yêu tà gì?

Tiếng xì xào bàn tán lại không hẹn mà bắt đầu nổi lên rầm rầm rì rì, ai ai cũng đang đặt ra cùng một nghi vấn, cảm thấy vô cùng bức bối khi không có câu trả lời. Nhưng chung quy lại cũng chỉ là loạn thất bát nháo bàn tán cho vui, chứ nhìn đứa con gái chẳng có điểm gì nổi bật như vậy bọn họ không hề có cảm giác bị đe doạ gì, thái độ lạnh bạc của Lăng Chi Hiên lại càng như vô tình khiến Dạ Nguyệt như mờ nhạt trong mắt tất cả những người ở đây.

Thời gian không hơn một ly trà, người vệ sĩ lúc nãy trở vào, trên tay là một cái khay, trong khay bao gồm tài liệu, đĩa, hình ảnh,..... để trên bàn của Lăng Tĩnh rồi không tiếng động đứng lui ra phía sau.

CỘP! Lăng Tĩnh gõ gậy xuống nền nhà để tiếng xì xào bàn tán từ từ dừng lại, kéo mọi người quay về chủ đề chính hôm nay.

"Các ngươi biết những thứ này là gì hay không?" vừa nói Lăng Tĩnh lại nhắm mắt chống gậy xuống đất, trong lòng âm thầm nói sẽ giải quyết con đàn bà đó sau, vẫn là nên giải quyết những chuyện quan trọng trước.

Mọi người Lăng gia đều một bộ nhướng người đứng dậy để xem những thứ trong khay trên kia, vẻ mặt không khỏi tò mò, xì xào bàn tán gì đó.

Mà Lăng Thành ngồi ở phía dưới bên tay trái Lăng Tĩnh, vừa nhìn thấy những thứ bên trong khay, nháy mắt cứng đờ người, mặt tái lại xanh mét, đột nhiên đứng bật dậy run run chỉ thẳng vào mặt Lăng Chi Hiên phía đối diện: "MÀY...... MÀY DÁM GẠT TAO...."

Ngược lại Lăng Chi Hiên lại không có biểu tình gì lớn, từ từ nhếch khóe miệng cười như không cười: "Tôi gạt ông? Như thế nào? Tôi đã đưa tất cả bằng chứng phạm tội của ông cho ông, mà cũng chính tay ông đã hủy hết mọi thứ sau khi có được rồi còn gì, tôi gạt ông cái gì?"

"VẬY THÌ TẠI SAO CHÚNG LẠI Ở ĐÂY?" Lăng Thành giận dữ đập mạnh bàn hét lên, lúc bấy giờ không còn phong thái lạnh bạc điềm tĩnh thường ngày mà thay vào đó là gân xanh nổi đầy trên trán, đôi mắt chuyển sang đỏ ngầu dữ tợn.

Đùa sao? Nếu tất cả những thứ bằng chứng đó đều ở đây ngay lúc này, thì ông ta tiêu đời là cái chắc, ở đó còn điềm tĩnh được nữa sao?

Vốn dĩ Lăng Thành đã cho người đi thủ tiêu Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt ngay sau khi ông ta cho người đi xác nhận điều tra bằng chứng chỉ có một bản gốc duy nhất, bọn nó lại rớt xuống vực thẳm, cứ tưởng là hết đời rồi. Nhưng không ngờ mấy ngày sau bọn nó lại xuất hiện, mà bằng chứng cũng đột nhiên xuất hiện ra thêm một bản khác?

"Quả thật tôi đã đưa bản gốc cho ông, chỉ là tôi đột nhiên nhớ ra còn chứng thực lại một bản sao khác nên đã tốt bụng gửi kèm chúng về cho ông cùng tất cả tài sản của Lăng gia mà thôi" Lăng Chi Hiên từ tốn nhấp một ngụm trà, thong thả nói.

Dạ Nguyệt chống cằm lên bàn nhìn những thứ trong khay, nếu cô nhớ không nhầm thì cô đã thấy những thứ này trên chiếc xe cũ của sư phụ tối hôm qua, nhìn biểu tình của Lăng Thành cũng đủ biết những thứ đó thật sự là bằng chứng phạm tội của ông ta rồi. Lần này xem ra Lăng Thành khó mà chạy tội được nữa....

Chứng thực lại một bản sao? Chính là nói những bằng chứng này mặc dù không phải bản gốc nhưng đã được chứng thực xác nhận y như bản gốc, sẽ có giá trị pháp lý nếu đem ra toà xét xử, sẽ không phải là bằng chứng vô căn cứ nữa.

"MÀY....." RẦM! Lăng Thành nắm chặt tay lại thành nắm đấm, đấm gãy cả cái bàn bên cạnh, giờ phút này máu nóng xông lên đến tận não, cơ thể run rẩy như muốn lên huyết áp, thật không ngờ hôm nay ông ta lại bị nó qua mặt, cho dù ông ta có đề phòng như thế nào cũng bị nó qua mặt, quả nhiên nó cùng con đàn bà đó là sao chổi của ông ta...

Lăng Thành hận sao trước đây lại đồng ý cưới con đàn bà đó để sinh ra một thằng xúc vật nghiệp chướng như thế này, mấy chục năm trời dày công suy tính chẳng lẽ hôm nay phải mất hết hay sao?

"Ông nội, người đừng tin những thứ hắn ta đưa, tất cả những bằng chứng đó chỉ là hắn ta cố tình tạo ra để hãm hại ba mà thôi" Lăng Trí Thanh cũng không thể ngồi yên, đến nước này không còn cách nào khác là quy chụp tội trạng ngược lại cho hắn. Nghĩ vậy Lăng Trí Thanh đứng dậy bước nhanh về phía chiếc khay để nhìn cho rõ những thứ bên trong cốt để tìm cách chạy tội, nhưng đột nhiên Lăng Trí Thanh sựng người đứng bất động.

"Như thế nào? Thấy rõ rồi chứ?" Lăng Tĩnh mở mắt ra, âm trầm nhìn Lăng Trí Thanh đang đứng bên cạnh.

Mà Lăng Thành thấy hành động của Lăng Trí Thanh, nhíu mày nghi ngờ cũng bước đến chiếc khay nhìn những thứ bên trong, vừa nhìn ông ta cũng liền sựng người lại.

Bằng chứng vốn dĩ chỉ có một bản duy nhất, mà chính tay ông ta đã đem đi tiêu hủy.

"Vốn dĩ sau khi nhận được thứ này, ta cũng không dám tin, nhưng không ngờ nó lại là sự thật" Lăng Tĩnh lại phất tay, vệ sĩ lúc nãy lại lấy ra một tờ giấy đọc to lên cho những người có mặt ở đây cùng nghe, đại khái trên đó đánh máy chi tiết về những tội trạng của Lăng Thành, nhưng khi mở đĩa cùng tài liệu ra xem thì đó lại không phải là bằng chứng, nên để xác nhận có phải là sự thật hay không mới có một màn như hôm nay.

Và tất nhiên Lăng Tĩnh đã cho người lượt bớt đi tên những người của bên chính phủ hay của thế lực khác, chỉ đọc tên những người của Lăng gia thôi. Nếu những cái tên đó mà lọt ra ngoài thì e là ngay cả Lăng gia cũng khó mà dàn xếp được cùng lúc với nhiều thế lực vừa chính vừa ngầm như vậy, huống hồ trong lúc này một phần ba nguồn lực của Lăng gia lại bị bốc hơi một cách bí ẩn.

Lăng Thành cùng Lăng Trí Thanh cứng họng, mặt biến sắc nhanh như bấm nút, phản ứng vừa rồi của Lăng Thành và Lăng Trí Thanh không phải là gián tiếp thừa nhận Lăng Thành đã làm những chuyện ác tày trời đó hay sao? Và bằng chứng quả thật đã từng có tồn tại.

Người của Lăng gia sau khi nghe xong đều có muôn hình vạn trạng nét mặt, có người chuyển sang cười lạnh vui mừng vì Lăng Thành sắp tiêu đời rồi, có người thì tức giận đứng dậy nhục mạ chửi bới Lăng Thành vì một trong những người mà ông ta hãm hại là người thân của bọn họ,....

CỘP! Tiếng gậy gõ xuống nền nhà vang lên lớn hơn bình thường làm tất cả mọi người có mặt ở đây đều im bật.

"Thay mặt những người đứng đầu trong gia tộc, nhốt Lăng Thành vào mật thất Lăng gia, tước bỏ địa vị quyền lực cùng tài sản của nó trong Lăng gia, chờ đến khi chúng ta cho người điều tra tất cả bằng chứng phạm tội của nó sẽ cho tất cả mọi người ở đây một cái công đạo" dĩ nhiên mặc dù đã nắm chắc chín mươi phần trăm nhưng cuối cùng vẫn phải có bằng chứng xác thực mới có thể chính thức xử lý Lăng Thành theo gia pháp của gia tộc được.

Lăng Tĩnh tuy là cột trụ của Lăng gia, nhưng cũng còn những lão nhân gia khác cùng nắm giữ những phần gia sản, mặc dù không nhiều bằng Lăng Tĩnh nhưng cũng đến mức có tiếng nói, đại khái giống như một công ty cổ phần lớn. Nên vì vậy mỗi khi có vấn đề gì liên quan đến gia tộc thì trước tiên những lão nhân gia này sẽ cùng Lăng Tĩnh bàn bạc đưa ra đối sách trước, đó là lý do vì sao Lăng Chi Hiên hay nói đến cụm từ "những lão già bên nhà chính".

Vì những tài sản mà Lăng Chi Hiên giao trả lại hôm qua có tất cả những lão nhân gia đó cùng đến xác nhận, nên tờ giấy cùng những vật trên khay đều được bọn họ nhìn thấy, Lăng Thành lại hãm hại cả những người bên trong dòng tộc nên Lăng Tĩnh không thể vờ như không nhìn thấy tờ giấy trước mặt những lão già đó, đó là lý do vì sao hôm nay ông ta bắt buộc phải xử lý Lăng Thành công khai trước mặt cả dòng tộc.

Nhắc về chuyện xưa một chút, Lăng Tĩnh trước đây có bốn người con trai, ba người là do vợ cả của ông sinh ra, còn một người là con của người tình nên đứa con út này cũng coi như không có. Ba người con còn lại ngoại trừ Lăng Thành có hai người con trai thì còn lại đều chỉ có con gái. Và đây cũng là lý do chính Lăng Tĩnh gọi Lăng Chi Hiên trở về để nhận quyền thừa kế, bởi vì hiện tại nếu Lăng Chi Hiên không nhận lấy quyền thừa kế thì người thừa kế tiếp theo sẽ được lựa chọn từ một dòng chính khác của Lăng gia mà không phải là Lăng Trí Thanh bất tài vô dụng.

Nhưng ngẫm nghĩ thật kỹ, Lăng Tĩnh cũng phải thừa nhận thủ đoạn của Lăng Chi Hiên còn cao hơn cả ba của nó một bậc, hôm qua nó cố tình đưa những thứ này cho những lão già kia xem, cốt là để những lão già đó thực hiện theo mưu kế nó gián tiếp bày ra để triệt hạ ba ruột của nó, nó biết rõ những lão già này luôn chực chờ có thể hạ bệ được Lăng Thành để cháu của bọn họ còn có cơ hội lên nắm quyền Lăng gia khi nó đã từ bỏ quyền thừa kế, không những vậy nó còn cố tình không cho ông có đường lui để sắp xếp che giấu những tội ác này giúp Lăng Thành.

Nên nếu bây giờ ông không giữ nó ở Lăng gia thì thật phí cho một nhân tài máu lạnh tàn nhẫn vô tình như thế này, tương lai nó có thể làm cho Lăng gia trở thành đại gia tộc cường thế đứng đầu Trung Quốc, có thể xứng tầm với cả những đại thế lực lớn trên thế giới.

Vốn dĩ ông có thể cho nó giữ con đàn bà đó bên cạnh như người tình để làm điều kiện trao đổi nhưng hôm nay khi thấy con đàn bà đó, ông không thể nào cho cô ta ở bên cạnh nó được, cô ta sẽ trở thành vật cản đường nó, sẽ biến nó thành loại đàn ông yếu đuối vô dụng. Bởi vì tia sáng kiên định trong mắt cô ta chính là trở ngại lớn nhất, bảy mươi mấy năm sống trên đời này ông chưa từng nhìn sai người nào, cô ta sẽ khiến cho nó từ một con quỷ mất dần nhân tính trở lại thành một con người bình thường có máu có thịt.

Mà bên đây, Lăng Thành lúc này cứ như người chết rồi, té ngồi trên ghế, mấy mươi năm tính kế âm thầm thao túng mọi thứ trong bóng tối để có thể đường đường chính chính thừa kế chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Lăng gia, thu vào không biết bao nhiêu là tài sản của cải, nắm được quyền thế trong tay ai cũng phải kiên dè, tương lai còn có thể trở thành cột trụ của Lăng gia như Lăng Tĩnh. Nhưng cuối cùng lại phải bại dưới tay kẻ mà ông luôn căm thù đến tận xương tủy, hận sao không thể giết chết nó từ trong bụng của con đàn bà đó, trước giờ với ông ta thì nó chẳng khác gì thứ nghiệt chủng xúc vật chẳng có một chút giá trị tồn tại nào của con người.

Đột nhiên Lăng Thành rút cây súng ngắn được giấu ở thắt lưng, chĩa thẳng vào Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt đang ngồi ở đối diện khiến cho tất cả mọi người trong Lăng gia đều hét ầm lên, nháo nhào lên như bầy ong vỡ tổ chui xuống bàn hay chạy loạn khắp nơi tìm chỗ núp.

Hai người vệ sĩ cũng đứng ra phía trước mặt Lăng Tĩnh để che chắn bảo vệ cho ông ta - người mà lúc này vẫn còn ngồi điềm nhiên trên chiếc ghế cao nhất, mong chờ nhìn phản ứng của Lăng Chi Hiên bên dưới.

Mà Lăng Trí Thanh và Lăng phu nhân cũng đã mặt mũi xanh mét tránh xa khỏi Lăng Thành, lùi về phía sau tìm chỗ núp cùng với những người khác.

Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt thì đứng yên bất động phía bên kia, vẫn chưa có động thái phản kháng nào. Dạ Nguyệt không phải lần đầu tiên nhìn thấy súng, trước đây cô còn nhìn thấy những cây súng trường dài hơn nữa kia, nên cũng cố gắng thật bình tĩnh không làm ra chuyện gì manh động để gây tổn hại đến sư phụ đang đứng bên cạnh.

Bên trong chính đường nháy mắt hỗn loạn chưa từng có.

"Tao thật sai lầm khi để mày tồn tại trên đời này, hôm nay dù tao có chết tao cũng phải kéo mày chết chung với tao" Lăng Thành gầm lên đầy giận dữ, cứ như một con thú hoang dại mất hết lý trí, ánh mắt giận dữ căm hận nhìn Lăng Chi Hiên.

Lúc này, những vệ sĩ khác cũng xuất hiện từ ngoài cửa, nhanh chóng chạy đến bao quanh Lăng Thành, rút súng chĩa về phía Lăng Thành.

"Lăng Thành, nó là con trai của ngươi, chẳng lẽ ngươi có thể nhẫn tâm đến mức ra tay với nó hay sao?" Lăng Tĩnh âm thầm cười lạnh nói, ông ta nói ra lời này cũng chỉ như đang diễn một vở kịch mà thôi. Người thân hả? Gia đình hả? Đối với những con người sống cùng một thế giới như ông ta, vốn dĩ không cần những thứ vô dụng yếu đuối đó, những thứ đó chỉ là vật cản ngán đường mà thôi. Mà Lăng Thành chính là ví dụ điển hình ngay trước mắt, nó vì con đàn bà đó cùng Lăng Trí Thanh nên mới dẫn đến bước đường cùng hôm nay.

"Đừng nói những lời buồn nôn đó trước mặt tao, nó chỉ là thứ nghiệt chủng xúc vật do con đàn bà đó sinh ra, xúc vật thì muôn đời cũng chỉ là xúc vật, muôn đời để tao chà đạp dưới chân thôi ha ha ha" Lăng Thành cứ như vừa nghe được chuyện vô cùng khôi hài, vừa nói vừa cười lớn như người điên, cơ thể run lên bần bật vì cười, cảm tưởng có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.

Mặt Lăng Chi Hiên trầm xuống, đôi mắt tối đen tĩnh mịch giờ phút này càng thêm sâu hút như vực thẳm đen ngòm không đáy, cứ như có hàng vạn lốc xoáy đang xoáy sâu lạnh lẽo bên trong.

"Sao? Mày cảm thấy đau khổ lắm à? Tức giận lắm à? Vậy thì giết tao đi... CÓ GIỎI THÌ GIẾT TAO ĐI... CÓ GIỎI THÌ ĐẾN GIẾT TAO ĐI..." Lăng Thành càng cười lớn khinh bỉ, lớn tiếng khiêu khích Lăng Chi Hiên giống như trước đây, giờ phút này Lăng Thành đã nổi điên lên đến cực hạn.

... ...... .......

... ...... ...... .... những thước phim ngắn bất chợt như được tua lại......

Những lời cay độc tương tự như thế này từ khi còn nhỏ anh đã luôn phải nghe rất nhiều trong khi bị đánh đập hành hạ, nó đã theo anh vào cả những giấc ngủ non

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net