CHƯƠNG 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn đưa tay mở từng cúc áo trên chiếc áo đồng phục màu trắng. Cởi hết hàng nút áo, hắn dùng roi vụt vào phần bụng của cậu, để lại một đường vết thương dài rướm máu kèm tiếng la thất thanh của người con trai nhỏ.
- Aaaaa. Hộc! Hộc!- Cậu thở từng hơi gấp gáp.
- Đau lắm à?- Hắn đưa đôi mắt nhìn cậu, gương mặt có phần đáng sợ.
- Khốn nạn!!- Cậu hét lớn.
Vút... Chát!!!
 Thêm một roi gây sát thương cao hạ xuống bờ ngực vững chắc của người con trai mới lớn.
- AAAAAA!- Gương mặt cậu nhăn nhó.
Vút... Chát!!!
- Á! Tên khốn.
Vút... Chát!!!
- Chết tiệt!
Vút... Chát!!!
- Thằng chó!
Vút... Chát!!!
- Beep! Beep!- (Lại là lưu ý: những từ nói tục đều được lồng tiếng "beep" để bảo vệ sự "trong sáng" của người đọc :)) mọi người có thể nghĩ cậu chửi gì cũng được a~~)
Vút... Chát!!!
- A! Hộc hộc...
...
 Hơi thở cậu bắt đầu dồn dập hơn. Cơ thể run lên theo từng lằn roi hạ xuống.

 Hắn đột nhiên ngừng lại, dùng tay sờ vào những vết thương đang chảy máu tươi, rồi lại đột ngột ấn mạnh vào vệt roi rỉ máu.
- Aaaaa!!! Tên khốn!- Cậu đau đớn.
 Hắn nghe thấy tiếng la của cậu tự nhiên lại bày ra khuôn mặt thỏa mãn. Lại cầm roi vung liên tiếp vào thân thể nhỏ bé đang run lên bần bật.
Vút... Chát!!!
- Ưm!- Cậu cắn môi, quyết không khiến hắn cảm thấy thỏa mãn.
Vút... Chát!!!
Vút... Chát!!!
Vút... Chát!!!
- Hừ! La lên!!!- Hắn bực tức quát lớn, đồng thời lực đạo cũng cùng lúc mà tăng mạnh.
Vút... CHÁT!!
...
 Cậu vẫn cắn chặt môi, đôi môi nhỏ run lên, bị cắn đến bật máu, không còn sức để vùng vẫy, trước mắt đột nhiên tối sầm, hai mắt đóng lại, cậu mệt mỏi ngất đi.

 Hắn vẫn liên tục vút roi vào cơ thể không chút động đậy của cậu, khẽ nhíu mày sai đàn em mang vào một xô nước và một hủ muối to. Hắn hòa tan muối với nước sau đó tạt thẳng vào những vết thương rướm máu của con người nhỏ bé, ép buộc đứa nhỏ phải tỉnh dậy mà tiếp nhận sự đau đớn. Hắn lại mang hủ muối đem rắc trực tiếp vào những vết thương đó, muối bắt đầu ngấm vào vết thương, khiến nó đã đau lại càng đau hơn.

 Đôi lông mày thanh tú bị nhíu chặt lại, mồ hôi đổ ra như suối, cậu đau đớn mà cắn chặt môi, vết thương bị muối ngấm vào lại phát lên cảm giác đau đớn tột cùng. Trong phút chốc, đứa nhỏ lại nhớ đến anh, lòng thầm mong muốn đến cuối sẽ được gặp anh....
.
.
.
.
.
.
.
.
.

 Anh đang ngồi ở phòng làm việc, tự chôn mình trong đống tài liệu và hồ sơ. Anh lật từng trang giấy, tâm trạng cảm thấy có chút không yên.
*Reng reng reng!!*
 Tiếng chuông điện thoại anh vang lên, nhìn thấy người gọi mình là Đức Minh, liền cảm thấy thật sự sắp có vấn đề xảy ra.
- Em đây!- Anh nhấc máy, giọng nói có phần mệt mỏi.
"Tiểu Nghiêm vì sao lại không đi học?"- Đức Minh nhanh chóng nói ra lí do gọi cho anh.
- Em đã đưa nhóc con đó đến trường rồi mà?- Anh có chút hoang mang.
"Không thấy!"- Đức Minh bình tĩnh mà nói ra hai từ, không ngờ lại khiến sự hoang mang trong anh tăng cao.
- Còn Kha có đi học không thầy?
"Vẫn có!"- Đức Minh không chút để tâm vào việc đang nói, tay nghịch mái tóc mềm của con người đang nằm trên đùi mình.
- Em biết rồi, cảm ơn thầy!- Anh trả lời vài câu rồi khẩn trương cúp máy.
 Bên đầu dây bên kia, Đức Minh quăng chiếc điện thoại sang một bên. Nhấc bổng con người nhỏ bé trên người mình, cúi mặt hôn lên đôi môi nhỏ. Nhanh chóng bế lên phòng ngủ, liền đột nhiên bị đạp thẳng ra ngoài kèm câu nói "Lưu manh! You, sofa go!"

 Anh đột nhiên cảm thấy không yên lòng, nhưng hợp đồng vẫn còn chưa xử lý xong, nhất định không nên bỏ qua, anh liền ngồi xuống, tiếp tục giải quyết đống hợp đồng rắc rối mà không hay biết rằng con người mình thương đang bị hành hạ đến chết đi sống lại.
.
.
.
.
.
.
 Hắn rạch tay, chân cậu, thỏa sức tận hưởng những tiếng la xé toạc không gian. Đứa nhỏ kiệt sức, tiếng la cũng nhỏ dần, cơ thể không còn chút sinh lực mà tiếp tục ngất đi. Hắn vẫn như lần đầu, mặc kệ đứa nhỏ gần như mất đi hồn phách, liên tục hành hạ thể xác nhỏ bé, dần tê liệt cảm giác.

 Hắn kề dao vào từng nơi trên người cậu, rạch từng vết một khiến mau bắn vào bức tường, hòa lẫn vào màu đỏ của nó.

 Hắn bước đến gần cậu, khẽ nâng gương mặt nhỏ lên, đặt lên đó một nụ hôn.
- Thật tội nghiệp! Mày xem kìa, tên kia vẫn chưa đến tìm mày. Có lẽ nó đã không cần mày nữa. Hahaha!!- Hắn bật lên nhưng tràn cười hả dạ.
 Cậu chợt nhíu mày, đôi mắt thoáng qua sự thất vọng, tim khẽ nhói đau.
"Anh rốt cuộc đang ở đâu? Đang làm gì? Có biết cậu bị hành hạ đến còn cái nửa mạng hay không?"

 Hắn nhận một cuộc gọi rồi bỏ ra khỏi phòng, để mặc đứa nhỏ vẫn bị treo lơ lững, toàn thân rướm máu. Cảm giác đau từ vết thương bây giờ căn bản chẳng là gì so với cậu, những cảm xúc hỗn tạp đột nhiên xuất hiện - thất vọng, cô đơn và hơn cả, cậu nhớ anh.
 
 Đôi mắt đứa nhỏ khép lại, gương mặt thanh tú vẫn còn dính thứ nước màu đỏ, đôi môi đỏ đã dần tím lại. Nhìn cậu bây giờ, chẳng khác một cái xác sống.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lại nói về anh, từ khi nhận được cuộc gọi của Đức Minh, trong lòng liền cảm thấy thập phần không yên ổn, thấp thoáng thứ suy nghĩ, lo lắng cậu có chuyện (Người ta gọi là giác quan thứ 6)

 Anh gần như chịu không được, lập tức bỏ dỡ xấp tài liệu đang xử lý mà cầm chìa khóa xe vác thân đi tìm cậu. Trước giờ anh luôn rất có trách nhiệm với công việc nhưng vì cậu lần này phải bỏ ngang, dặn lòng khi mang được cậu về nhất định sẽ khiến con người ấy nằm sấp 1 tháng.

 Anh chạy đến những quán net mà cậu thường đến mà hỏi, nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu của chủ quán. Càng ngày, lòng anh càng không yên, tim đập mỗi lúc một mạnh, linh tính mách bảo cậu gặp điều không mấy tốt đẹp.

 Anh nhận được một tin nhắn với nội dung:
 Khu phố A, tòa nhà X đến ngay! Mèo con của mày thật sự rất đáng yêu!
 Vũ Đình Phong.

(Tim lão công của chúng ta đã lỡ một nhịp đập, không phải là vì nhìn thấy trai đẹp mà là vì lo cho trai, lo cho tiểu hồ ly của bản thân. ≧﹏≦)

 Anh cầm chiếc chìa khóa, nhắn tin vội cho anh Kiên thông báo sơ qua tình hình và nhanh chóng chạy đến nơi đã hẹn.

 Khi anh đến nơi, cũng là lúc trời bắt đầu tối, những hạt mưa bắt đầu rơi ngày một nhiều. Anh đẩy cửa bước vào tòa nhà, cửa không khóa. Vũ Đình Phong đón anh bằng tiếng vỗ tay và một nụ cười nhẹ.
 Anh nhất thời kích động mà nhảy về phía hắn, liền bị vài tên tiểu nhân chặng trước mặt, đành lui về một bước.
- Người đâu?- Giọng nói anh có chút gấp gáp.
- Mang ra đây!- Hắn ra lệnh.
 Cậu được mang ra khỏi căn phòng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Trong mắt thấp thoáng hình ảnh của anh, cậu khẽ mỉm cười rồi ngất đi.
- Tiểu Nghiêm!- Anh tức giận, rốt cuộc nhóc con của anh đã làm gì sai chứ?
 Anh nhìn quần áo đứa nhỏ bị nhuộm một màu máu, tâm can không thể nguôi ngoai.
- Sao? Đau lòng à?- Hắn mỉm cười.
- Thả Tiểu Nghiêm ra.
- Gấp vậy sao? Vậy ra, nhóc con này thật sự quan trọng với con như vậy! Tiểu Phong!- Hắn mang cái danh xưng ngày xưa thường dùng để gọi anh khiến cho anh ngay lập tức nhận ra.
- Ngươi là...- Anh có phần hiểu ra thân phận của con người này.
- Phải! Là thầy đây! Thầy vừa phẫu thuật thẩm mỹ xong, có đẹp hăm?
- Thì ra là ngươi. Tại sao?- Anh bực tức, có phần không hiểu tại sao hắn lại làm vậy.
- Từ từ đã! Bắt nó lại trước! Sủng vật thì không nên chạy lung tung kiểu bị bắt!- Hắn ra lệnh, anh liền bị năm tên kiềm hai tay và chân lại, không thể cử động.
- Ngươi muốn gì?- Anh không giữ được bình tĩnh, liên tục cố gắng thoát khỏi đám người này.
- Tiểu Phong! Ta sẽ kể cho con nghe tất cả sau khi nhóc con này biến mất!- Hắn nở nụ cười, cầm chiếc dao nhỏ kề vào cổ cậu.
- Không được làm tổn thương Tiểu Nghiêm!- Anh la lớn.
- Ta cứ thích đấy thì sao?
 Hắn cứa nhẹ vào cổ đứa nhỏ, kích thích dòng nước tanh chảy ra. Cổ họng cậu nhói đau, khẽ la lên một tiếng yếu ớt, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt.

- Ngươi!!!- Anh đẩy mạnh năm con người đang giữ mình ra, chạy đến trước mặt hắn.
- Bình tĩnh.- Hắn chứng kiến mọi việc nhưng gương mặt vẫn không chút dè dặt.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
 Năm phát súng lần lượt ghim thẳng vào trán của năm tên vừa nãy.
- Giữ có một đứa cũng không xong! Vô dụng!- Hắn khẽ bực tức. Mang ánh mắt hài lòng nhìn về phía góc tối-nơi vừa phát ra tiếng súng.
 Anh có phần khựng lại, đôi chân vô thức lùi lại một bước, lo sợ nơi góc tối kia lại một lần nữa phát ra tiếng súng nhưng không phải là về phía anh mà là phía cậu.

- Phải làm sao? Ngươi mới thả người?- Giọng nói anh có phần bất lực
- Nếu ta thả nhóc con này ra. Ngươi có đồng ý về bên ta không?- Hắn nói với vẻ hời hợt, có chút níu kéo. Tay lại cứa thêm vào cổ đứa nhỏ.
- Ngươi...- Anh bực tức, gần như không còn kiểm soát được bản thân, chạy nhanh về phía hắn, lại một lần khựng lại khi nhìn thấy cây súng chĩa vào đầu cậu.
- Sao? Nếu ngươi không đưa ra quyết định ngay thì nó sẽ ra đi.- Hắn cười nhẹ, gương mặt có phần gian xảo.
 Bao lâu nay, hắn tìm anh, cậu học trò nhỏ ngày nào đã lấy mất trái tim hắn với vẻ ngoài trong sáng. Khi lớn lên, con người này lại đẹp đến lạ thường mang dáng vẻ kiêu ngạo và lại một lần nữa hắn muốn ngã quỵ xuống chân anh. Nhưng đến cuối, anh chọn cậu, hắn đau đớn lấy việc trả thù làm cái cớ để có thể khiến cậu tổn thương, khiến anh có thể quay lại làm người của hắn.

- Được. Ta đồng ý. Ngươi mau thả người.- Anh đành phải đồng ý với hắn, mong rằng hắn sẽ giữ lời mà thả cậu ra.
- Đồng ý với ta thêm một chuyện! Cắt đứt mọi quan hệ với con người này. Nếu ngươi làm trái...
- Thì sao?
- Thế lực của ta hiện tại không thua gì ngươi hay phải nói là sắp hơn! Ta sẽ không ngại làm tổn thương đứa nhỏ này nếu ngươi làm trái lời hứa.- Hắn buông lời đe dọa.
 Anh có chút bất lực. Hắn nói đúng, vốn dĩ quyền lực của hắn nếu nhìn nhận một cách đúng đắn thì căn bản có thể là hơn cả anh, chưa kể với thực lực trời phú, hắn sẽ có thể phát triển hơn như vậy. Anh nhượng một bước, cam lòng chịu buông tay, sau đó sẽ tìm cách nhất là mang cậu trở về sau đó là khiến hắn biến mất. Nghĩ như vậy, anh liền miễn cưỡng gật đầu.

 Hắn hài lòng, môi nở nụ cười mỉm. Ghé tai người đàn em thân tính nói gì đó. Tên này gật đầu, đột nhiên bế cậu lên, tiến ra ngoài.
- Ngươi định làm gì?- Anh nhìn thấy vậy, căn bản là không yên lòng.
- Đưa nó về chỗ cũ! Còn ngươi, sang nước ngoài cùng ta.
- Ngươi...
- Không muốn?- Hắn nhíu mày.
- Không có.- Anh vốn dĩ đã không chịu được, nhưng vẫn tự nhủ bản thân phải nhịn một chút, phải cố mang cậu quay lại.
 Hắn ghé sát tai anh (Né công của ta raaa)
"Vợ ơi~~ về thôi" (haytinranganhlacong -.-)
.
.
.
.
.
.
 Cậu mở mắt, trước mặt là người con trai lạ, vốn dĩ không quen không biết, vết thương của đứa nhỏ cũng được băng lại cẩn thận.
- Anh là ai?- Cậu gần như nói không ra hơi.
- Tôi là Lâm Mặc! Cẩn thận vết thương của cậu cần được nghỉ ngơi.
- Tôi đang ở đâu? Anh ấy đâu rồi? Anh ấy có bị thương không? - Cậu hỏi liên tục
- Bệnh viện. Anh ấy có phải là Thần Phong không? Nếu đúng thì anh ta đang ở cũng với đại ca tôi.- Lâm Mặc vẫn kiên nhẫn trả lời.
- Đại ca anh? Vậy anh là...- Cậu nói có chút dè chừng.
- Tôi không làm gì cậu đâu. Chẳng qua là sẽ chăm sóc cậu giúp cho Thần Phong thôi!
- Tại sao lại vậy?- Nước mắt đã dần xuất hiện trên khóe mắt đứa nhỏ.
- Yên tâm! Anh ta không sao đâu. Tôi sẽ kể sau! Giờ ăn chút cháo đi.- Lâm Mặc đưa tay lau đi giọt nước mắt đã rơi của nhóc con.
- Tôi...- Cậu ngập ngừng.
- Ăn!
 Lâm Mặc vừa nói vừa đưa muỗng cháo vào miệng cậu. Cậu khẽ nhăn mặt, khó khăn kiềm cái đau nơi cổ họng mà nuốt thứ chất lỏng mặn chát.
- Đây là cháo sao?- Cậu nhíu mày.
- Hở? Đây là lần đầu tôi nấu. Không ngon sao?- Lâm Mặc gãi đầu, bày ra vẻ mặt khó hiểu. Sau đó liền thử nếm món ăn mà mình tự tay nấu, trên mặt lại xuất hiện biểu cảm nhăn nhó.
- Đúng là không ngon thật.
- Anh ấy sẽ nấu ngon hơn!- Cậu mang vẻ đượm buồn.
- Xin lỗi. Tôi sẽ đi mua món khác!- Lâm Mặc dịu dàng.
- Không cần! Tôi không đói.- Cậu khẽ lắc đầu.
- Vậy nghỉ ngơi một chút!
- Anh chắc là anh ấy sẽ không sao chứ?
- Chắc chắn! Yên tâm.

 Cậu nghe Lâm Mặc nói, cảm thấy có chút yên lòng, nằm xuống nghỉ ngơi, không nghĩ rằng anh và bản thân căn bản sau này sẽ không gặp lại.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
 Kể từ đó anh và hắn, cậu và Lâm Mặc sống cùng nhau mãi mãi 😂😂😂

Đùa chứ chưa hết đâu! Tối mai mới hết mọi người 😂😂! Chúc mọi người một ngày cuối tuần vui vẻ nha <3 au yêu tất cả!!! 😍😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net