#4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi được biết rạp chiếu phim của thị trấn bên cạnh dàn chiếu Momo. Đó là một rạp chiếu độc lập, thường chiếu lại các phim kinh điển. Nghe nói tháng này, rạp sẽ chiếu trọn bộ các phim dựa theo tác phẩm của Michael Ende.

Tuần này là Momo, tuần sau là Chuyện dài bất tận.

Tuệ Trân nói muốn xem Momo.

"Con biết là mẹ không thể nào vào rạp chiếu phim rồi, đúng không?"

"Con biết."

"Nếu muốn đi thì con phải xem một mình đấy, chịu không?"

"Không sao ạ."

"Vậy thì thứ Bảy này đi nhé."

"Hay quá. Cảm ơn Yuqi."

"Không có gì."

Thứ Bảy, trước giờ chiếu một tiếng, hai mẹ con rời căn hộ. Tôi đạp chiếc xe cũ thường ngày vẫn dùng đi làm, còn Tuệ Trân đạp chiếc xe đạp dành cho trẻ em. Hai mẹ con đạp xe men theo con đường hai bên đều là cánh đồng. Còn gần mười cây nữa là đến thị trấn bên cạnh nên vẫn còn đủ thời gian.

Tôi không đi được xe buýt hay tàu điện.

Nếu bước lên xe, ngay khi cánh cửa khép lại và xe bắt đầu tăng tốc là công tắc trong tôi bật lên, van mở ra, kim áp kế vọt đến mức kịch trần.

Đi bất cứ phương tiện nào tôi cũng bị như vậy, từ đầu máy hình con khỉ ở khu vui chơi cho đến thuyền thiên nga ở khu du lịch. Xe buýt hay xe điện đã rất tệ rồi, nhưng tàu điện một ray hay cáp treo còn tệ hơn (vì chúng ở trên cao). Tôi đoán, nếu là máy bay sẽ còn khủng khiếp hơn nữa, và tàu ngầm chắc chắn sẽ là đòn chí mạng.

Chỉ cần tưởng tượng cảnh bị nhồi vào một cái buồng chật cứng, rồi người ta kích hoạt kíp thuốc nổ bên dưới và bắn tôi bay vọt lên không trung cũng đủ khiến tôi kinh hãi.

Thế nên trong mắt tôi, con chó Laika Kudryavka đúng là một anh hùng khi đã bay vòng quanh Trái Đất trên con tàu Sputnik. Tôi ước giá như mình có được chút xíu lòng dũng cảm của nó.

Căn bệnh này vô cùng bất tiện. Trong số những vấn đề tôi phải chịu đựng thì bệnh này là phiền toái nhất. Nó khiến tôi không thể lên mặt trăng cũng như không thể lặn xuống vực sâu Mariana.

Đáng tiếc làm sao.

Hai mẹ con đến nơi khi còn năm phút nữa là đến giờ chiếu. Sở dĩ hai mẹ con đi lâu như vậy là do bị ngược chiều gió. Mặc dù Tuệ Trân đã còng lưng để đạp xe hết sức nhưng chúng tôi vẫn muộn hơn so với dự định.

Tôi đưa con bé bánh sandwich mang từ nhà đi cùng lon Coca mua ở máy bán hàng tự động. Theo kế hoạch, hai mẹ con sẽ ăn trước giờ chiếu phim nhưng giờ không kịp nữa.

Tôi mua một vé trẻ em ở quầy.

"Xem phim vui vẻ nhé."

Tuệ Trân có vẻ hơi bất an vì kế hoạch đột ngột thay đổi. Tôi lấy ra trong ví vài đồng xu, nhét vào túi quần Tuệ Trân.

"Nếu ăn bánh sandwich mà chưa no thì con mua thêm bắp rang bơ nữa. Hoặc bánh rán cũng được, thích ăn gì thì mua."

"Vâng."

Nói vậy nhưng Tuệ Trân vẫn đứng im, ôm khư khư cái hộp đựng bánh sandwich và lon Coca.

Chuông báo giờ chiếu reo vang. Tuệ Trân ngoảnh ra sau nhìn cánh cửa dẫn vào phòng chiếu. Sau đó, con bé lại quay ra nhìn tôi.

"Vào đi con. Bắt đầu rồi đấy."

Tôi đặt tay lên vai Tuệ Trân, giục con bé. Tôi đưa tấm vé cho cô nhân viên, còn một tay thì đẩy lưng Tuệ Trân. Trước khi vào phòng chiếu, Tuệ Trân còn ngoảnh lại nhìn tôi đến hai lần.

Ước gì tôi có thể đi cùng con bé.

Nhưng tôi không thể vào rạp chiếu phim.

Cũng như không thể đi nghe hòa nhạc hay dự đám cưới. Nguyên nhân của việc này hơi khác so với việc tôi không đi được thang máy hay không lên được các tòa nhà cao tầng.

Bản thân tôi cũng thấy điều này hết sức vô lý, nhưng cứ như thể tôi bị mắc kẹt trong trạng thái quái gở nào đó.

Ở chỗ đông người, khi tất cả buộc phải im lặng thì tôi lại như bị hối thúc muốn nói thật to. Chắc hẳn mọi người ít nhiều đều có cảm giác ấy, nhưng vấn đề là kim áp kế ở mức độ thế nào?

Tôi không kìm muốn nói oang oang toàn những câu vô thưởng vô phạt, kiểu như "Chà, cái áo kia sành điệu quá!" hay "Chết tiệt, suýt nữa thì được!" Những câu nói bất chợt hiện lên trong đầu tôi thường trực có nhu cầu được bật ra, gây phiền hà cho tôi. Tình hình sau đó diễn biến như mọi bận. Sự bối rối làm công tắc bật lên, van mở ra, kim áp kế vọt lên mức kịch trần.

Gần đây tôi không còn thấy bất tiện về chuyện này nữa nhưng hồi đại học thì đúng là đến khổ.

Ngồi học mà tôi toát mồ hôi như tắm vì cố kìm nén những câu nói luôn trực buột khỏi miệng như "Trời, dã man quá!" hay "Em không nhớ thầy nói thế!"

Rốt cuộc, căn bệnh ấy trở thành nguyên nhân chính khiến tôi phải bỏ học giữa chừng

Sau khi thấy Tuệ Trân đã vào hẳn trong phong chiếu, tôi đi loanh quanh bên ngoài rạp tìm chỗ giết thời gian. Khu này toàn các tiệm thời trang, trang sức và đồ ăn nhanh. Chỉ riêng sự ồn ào náo nhiệt của chốn này cũng đủ khiến tôi hoa mắt chóng mặt, nhưng tôi buộc phải đợi đến lúc Tuệ Trân xem xong phim. Vì đã đưa hết sandwich cho Tuệ Trân, nên giờ tôi bắt đầu thấy đói.

Tôi đi bộ một lúc trước khi quyết định vào Starbucks, thầm nghĩ : "Chỗ này chắc không sao!". "Không sao" là do chỗ này cấm hút thuốc. Với người có bộ cảm biến nhạy như tôi, khói thuốc là mối đe dọa chẳng kém gì hơi cay.

Giả sử có một hội những người như tôi rủ nhau đi biểu tình (tay cầm biểu ngữ "Chà, cái áo kia sành điệu quá!" hay "Chết tiệt, suýt nữa thì được!") thì để trấn áp bọn tôi, cảnh sát chỉ cần mỗi người ngậm một điếu thuốc bao vây xung quanh là xong. Bọn tôi sẽ nước mắt tèm nhèm mà rút lui (Và vừa chạy vừa kêu "Trời, dã man quá!").

Thể trạng không cho phép tôi uống cà phê (Cạch! Công tắc sẽ bật lên), do đó thực đơn của tôi tại Starbucks rất hạn chế. Tôi gọi đồ uống là một chai nước khoáng, đồ ăn là sandwich *BLT

*Viết tắt của bacon, lettuce và tomato

Nhận chiếc khay có chai nước và bánh sandwich, tôi đến ngồi vào bàn ở góc trong cùng.

Khoảng 80% số bàn đã có người ngồi. Mọi người đều vừa uống cà phê, vừa bận việc gì đó, có cô mặc bộ vest công sở cúi mặt vào máy tính, mấy cậu có vẻ là sinh viên thì mở sách để trước mặt. Tôi bắt chước họ, mở cuốn vở vẫn mang theo bên người. Tôi ấn đuôi bút chì kim vào ngực để đẩy ngòi chì ra. Sau khi ngoạm một miếng bánh đầy ứ, tôi bắt đầu suy nghĩ.

Uống một ngụm nước, tôi viết con số 1 vào dòng đầu tiên của trang thứ nhất. Tôi dự định sẽ viết tiêu đề sau.

Câu đầu tiên xuất hiện ngay tức thì.

"Khi Thư Hoa qua đời, tôi đã nghĩ thế này."

Từ ngữ lần lượt tuôn trào, như thể tôi đang chép lại những đoạn có sẵn từ trước.

Ra là vậy, tôi nghĩ. Hóa ra đây là điều thầy Nombre đã nói.

"Cái lúc mà từ ngữ dâng đầy trong ngực cô và tự động tuôn trào."

Tôi viết về tinh cầu Lưu Trữ, về Tuệ Trân, về công việc ở văn phòng, về thầy Nombre, về con Pooh, về việc chạy bộ cuối tuần tới chỗ nhà máy bỏ hoang. Tôi muốn viết về cuộc sống hiện tại trước, sau đó mới chuyển dần sang viết về kỉ niệm với Thư Hoa.

Trước đây, tôi chẳng viết gì ngoài vài đoạn nhật ký, thế mà các câu văn cứ tuôn ra ào ào. Tôi nhớ lại các tác phẩm của John Irving, tác giả tôi rất yêu thích, và Kurt Vonnegut, nhà văn khoa học viễn tưởng đồng thời là thầy dạy của John Irving, để tham khảo cho những câu tôi viết ra.

Hình ảnh tôi và Tuệ Trân hiện lên trang viết có vẻ hạnh phúc hơn so với tôi và Tuệ Trân ngoài đời.

Chỉ cần không đưa vào những chuyện buồn. Thế là các nhân vật có thể sống hạnh phúc. Vả lại, viết về các nhân vật hạnh phúc bao giờ cũng vui hơn.

Tôi mải mê tạo không gian và thời gian cho nhân vật của chính chúng tôi. Khoảng thời gian mà tôi đã mất.

Thật không thể tin nổi, lúc tôi ngẩng lên thì mặt trời đã xế bóng.

Tôi hoảng hốt.

"Thôi chết rồi!"

Tôi cuống cuồng đứng bật dậy, làm đổ chai nước để trên mặt bàn. Rất may chai nước đã cạn từ lâu. Khách trong cửa hàng nhìn tôi ái ngại.

Tôi tống hết vở, bút chì, tẩy vào túi đeo, đem trả khay đồ rồi lao ra khỏi cửa hàng. Vừa chạy tôi vừa nhìn đồng hồ đeo tay, phim đã chiếu xong được hơn một tiếng.

"Quên những việc không được phép quên."

Mà đây lại là việc cấm không được quên.

Sao tôi lại thế chứ?

Sao tôi lại thành ra thế này?

Tôi liên tục va phải người đi ngược chiều, mỗi lần thế tôi lại "xin lỗi" rồi cuống cuồng lao đến chỗ Tuệ Trân.


Bên ngoài rạp không một bóng người. Bộ phim tiếp theo đã chiếu được một nửa. Lúc này một bầu không khí yên ắng lạ thường bao trùm cả sảnh rạp chiếu.

Tôi trông thấy Tuệ Trân ngay.

Con bé ngồi một mình giữa cầu thang chính rộng lớn, hai tay ôm hộp cơm trưa đang đặt trên đầu gối, mắt mơ hồ nhìn vào điểm nào đó trước mặt. Cái miệng nhỏ xíu mấp máy như thể đang hát nhưng tôi không nghe thấy gì cả.

"Tuệ Trân ơi."

Tôi gọi nhưng Tuệ Trân không lên tiếng. Mãi đến lúc tôi lại gần con bé mới nhận ra.

Mắt con bé đỏ hoe, cả mũi và má cũng đỏ. Con bé sịt mũi liên tục.

"Mẹ xin lỗi." Tôi nói.

"Vâng." Tuệ Trân đáp lại.

Tôi cúi xuống, dùng ngón tay lau những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên lông mi của Tuệ Trân. Tôi lấy trong túi quần ra tờ giấy ăn, đưa Tuệ Trân xì mũi.

"Xì từng bên một thôi nhé. Xì mạnh quá là đau tai đấy."

"Vâng."

Tôi ngồi xuống bên cạnh con

"Mẹ rất xin lỗi."

"Vâng."

Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tuệ Trân. Tay con bé vẫn ẩm và ướt như mọi khi.

"Con lo lắm."

Mãi rồi con bé mới cất giọng nghẹn ngào.

"Con lo Yuqi đang ở đâu thì bị mệt, không đi được nữa."

"Thế hả?"

"Vâng. Con đã chạy đi tìm. Tìm khắp nơi. Nhưng không thấy."

"Mẹ xin lỗi."

Tôi xin lỗi lần nữa.

"Giờ thì tốt rồi!" Tuệ Trân nói. "Yuqi không sao chứ?"

"Mẹ không sao. Nhưng mẹ đã làm một việc rất tệ với Tuệ Trân."

Tuệ Trân lắc đầu.

"Con ổn mà. Con chịu được."

"Ừ. Tuệ Trân giỏi lắm."

"Con, giỏi ạ?"

"Rất giỏi. Giỏi gấp mấy lần mẹ."

"Không có đâu."

Tuệ Trân nói.

"Con khóc đấy. Khóc rất nhiều."

Nước mắt Tuệ Trân lại rơi lã chã. Tôi lùa tay vào mái tóc màu hổ phách đang ướt đãm mồ hôi của nó rồi kéo con bé vào ngực mình.

"Mẹ xin lỗi vì đã làm con khóc."

Con bé cố nén tiếng khóc. Nó dụi đầu vào ngực tôi, thì thào giọng lùng bùng.

"Xin Yuqi!" Con bé nói. "Đừng bỏ con một mình. Đừng quên con."

Tôi đã phải trả giá vì khiến Tuệ Trân lo lắng. Mặc dù sự trả giá này càng khiến con bé lo lắng hơn.

Chuyện là trên đường về, đi được nửa đường thì cơ thể tôi bắt đầu dở chứng.

Tuệ Trân, lúc này đã tươi tỉnh trở lại, kể cho tôi về bộ phim vừa xem bằng giọng lúc được lúc chăng. Gió đang thổi xuôi chiều nên hai mẹ con đạp nhẹ tênh như con thuyền no gió.

Khi tôi phát hiện ra thì tình hình đã tệ rồi. Mũi tôi thấy mùi khét lẹt, các đầu ngón tay và ngón chân tê cứng. Người tôi run cầm cập.

Tôi vẫn cố đáp lại lời Tuệ Trân. Dù cho nội dung chẳng lọt vào đầu tôi là mấy. Tôi chịu đựng được chừng năm phút thì đến giới hạn.

"Tuệ Trân ơi!" Tôi ngắt lời con bé.

"Gì ạ?"

"Dừng lại đã."

"Vâng."

Chúng tôi rẽ vào con đường dân sinh nối từ đường nhựa tới giữa cánh đồng. Tôi ngồi thụp xuống dưới như thể sắp ngất đến nơi.

Năng lượng hết, xăng cũng hết.

Với người bình thường thì hạ đường huyết chỉ là do bị đói, nhưng cơ thể tôi vốn quen phóng đại mọi chuyện nên tình trạng này cũng bị phóng đại theo. Cảm giác tê cứng lan đến tận bả vai và hạ bộ.

Không thể ngồi được nữa, tôi nằm xuống. Thường ngày, tôi vẫn chú ý ăn đủ năm bữa một ngày để không bị thế này. Nhưng hôm nay, do tâm trạng xáo trộn nên tôi quên mất bữa ăn phụ lúc ba giờ.

"Yuqi không sao chứ?"

"Ừ, mẹ chỉ gặp rắc rối chút thôi."

"Thật à?"

"Tuệ Trân này."

Con bé quỳ xuống, ghé sát vào mặt tôi.

"Gì ạ?"

"Trong túi con còn tiền không?"

"Còn ạ. Con chỉ mua bắp rang bơ thôi, vẫn còn tiền."

"Mẹ nhờ con một việc nhé."

"Vâng."

"Con đạp xe đến cửa hàng tiện dụng nào đó quanh đây, mua cái gì đó về cho mẹ ăn."

"Cái gì đó để ăn ạ?"

"Ừ. Mẹ hết pin rồi. Mẹ phải thay pin thì mới hoạt động được."

"Thế ạ?"


"Ừ, con đi được không?"

"Được ạ."

"Vậy con đi đi."

"Vâng ạ."

Tuệ Trân đứng lên, dắt xe đạp ra đường nhựa. Khi đã ngồi trên yên xe, Tuệ Trân ngoái lại nhìn tôi.

"Yuqi ơi?"

"Ơi."

Mũi Tuệ Trân lại đỏ rực.

"Yuqi sẽ không chết chứ?"

"Không sao. Mẹ không chết đâu."

"Thật chứ?"

"Thật."

Tuệ Trân nhìn vào mắt tôi một lúc như muốn kiểm chứng sự thật trong lời nói của tôi. Tôi cố mỉm cười với con bé.

"Con đi đây."

Mãi Tuệ Trân mới lên tiếng.

"Ừ, đi giúp mẹ nhé."

Tuệ Trân nhấn chân đạp xe đi.

"Tuệ Trân!"

Nghe tôi gọi, con bé phanh kít xe lại.

"Gì ạ?"

"Chắc con biết rồi, nhưng mẹ nhắc lại là không phải mua pin thật đâu nhé."

"Thế ạ?"

(Câu "Thế ạ?" của con bé giống một kiểu phản xạ có điều kiện, thật chẳng nên cố tìm hiểu ẩn ý trong lời nó làm gì. Dù sao thì...cũng chẳng có cách nào.)

"Con mua cái gì ăn được ấy. Đồ ngọt là tốt nhất."

"Vâng."

"Nếu có thì mua..."

"Dạ?"

"Bánh kẹp kem."

"Vâng ạ. Yuqi thích món đấy mà."

"Ừ."

"Con đi đây."

"Ừ."

Con bé nhấn bàn đạp và phóng đi với tốc độ chóng mặt. Tôi hốt hoảng, toan gọi với theo nhưng nhớ ra là con bé hơi nghễnh ngãng nên thôi.

"Đừng phóng nhanh thế..."

Tôi nằm xuống.

"Nguy hiểm lắm..."

Điều duy nhất kết nối tôi với thế giới thực tại là cái lạnh của mặt đất dưới lưng và mùi cỏ. Tôi dần rơi vào trạng thái mê man nhưng vẫn không quên cầu nguyện cho Tuệ Trân bình yên vô sự.

Hình ảnh Tuệ Trân bị ô tô đâm cứ hiện lên trong đầu tôi, mỗi lần như thế, ngực tôi đau thắt lại. Nhịp tim của tôi như đàn đến đoạn reo dây. Đôi lúc có vài nhịp lạ chen vào khiến tôi đau đớn.

"Thư Hoa ơi!" Tôi thầm gọi trong tim.

Không có tiếng trả lời.

"Thư Hoa."

Tôi gọi lại một lần nữa nhưng không có tiếng trả lời. Tôi thấy buồn vô vùng, dù chẳng hiểu tại sao.

"Yuqi?"

Tiếng Tuệ Trân làm tôi bừng tỉnh.

"Con mua bánh kẹp kem về rồi đây."

Con bé mồ hôi nhễ nhại, vai run lên vì thở dốc.

"Nhẹ cả người..." Tôi nói.

"Cái gì nhẹ ạ?"

"Không có gì. Từ giờ con không được phóng xe nhanh như thế nữa nhé."

"Nhưng mà..."

"Thôi được rồi. Cảm ơn con."

Tôi nhấc nửa người dậy, ăn chiếc bánh kẹp kem con bé mua cho. Cái lạnh của bánh kem khiến người tôi run lẩy bẩy. Lẽ ra tôi nên nhờ con bé mua đồ ăn nóng, tuy nhiên, tôi im lặng ăn bánh.

Cần phải có thời gian để năng lượng từ cái bánh kem hấp thụ vào cơ thể.. Tôi lại nằm ngửa ra nhìn bầu trời. Tuệ Trân cũng nằm xuống bên cạnh.

Bầu trời lúc này đã được bao phủ bởi tấm rèm màu chàm. Các ngôi sao thoắt ẩn thoắt hiện như những chiếc đèn nhỏ sắp hết pin.

"Không sao chứ ạ?" Tuệ Trân hỏi.

"Ừ, chút nữa là mẹ ổn thôi."

"Vậy sao?"

"Ừ."

"Xem nào..."

"Sao cơ?"

"Hát sẽ đỡ hơn đấy."

"Tức là sao?"

"Mẹ Hoa bảo con thế."

"Mẹ biết rồi."

"Được rồi."

"Được rồi là sao?"

"Cái gì mà chả được ạ."

"Thôi được rồi."

"Mẹ Hoa bảo khi nào thấy sợ hoặc thấy đau thì chỉ cần hát bài này thôi."

"Mẹ Hoa bảo thế à?"

"Vâng, mẹ Hoa bảo thế."

"Vậy con dạy cho mẹ đi."

Sau đó, con bé bắt đầu hát bằng thứ giọng mỏng và trong.

Một chú voi​
Chơi đùa trên mạng nhện​
Vui quá bèn​
Gọi thêm chú nữa đến.​

Hai chú voi​
Chơi đùa trên mạng nhện​
Vui quá bèn​
Gọi thêm chú nữa đến.​

"Đợi đã."

"Gì ạ?"

"Bài này có bao nhiêu chú voi?"

"Bao nhiêu cũng được. Đến khi nào mình thấy khỏe lại thì thôi."

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh hàng trăm chú voi chen chúc nhau trên một cái mạng nhện khổng lồ

"Không biết mấy chú voi có vui thật không?"

"Vui chứ ạ? Vui thì mới gọi thêm bạn đến chứ?"

Hừm.

"Nào cùng hát nhé. Yuqi sẽ thấy khỏe hơn đấy."

"Được rồi."

Ba chú voi​
Chơi đùa trên mạng nhện​
Vui quá bèn​
Gọi thêm chú nữa đến.​

Chúng tôi hát cho đến khi có sáu lăm chú voi mắc trên mạng nhện. Đoạn cuối của bài hát là thế này.

Sáu lăm chú voi​
Chơi đùa trên mạng nhện​
Vui quá bèn​
Gọi thêm chú nữa đến.​

"Yuqi thấy khỏe chưa?"

"Ồ?"

"Sao ạ?"

"Con xem này. Mẹ khỏe hẳn từ lúc nào rồi."

"Thật à?"

"Ừ."

"Hay thật đấy."

"Công nhận."

"Muộn rồi, mẹ con mình về nhé?"

"Vâng."

Trời đã tối, hai mẹ con dắt xe đạp đi song song. Tiếng ếch kêu râm ran. Hôm nay bọn ếch có gì vui chăng?

"Con muốn gặp mẹ Hoa quá," Tuệ Trân nói.

"Vậy à."

Tuệ Trân im lặng một lúc rồi tiếp tục.

"Có phải tại con mà mẹ Hoa chết không?"

"Không phải đâu."

"Thật không?"

"Thật. Sao con lại nghĩ thế?"

"Chẳng sao cả."

Một lát sau, lần này đến lượt tôi.

"Không phải đâu con."

"Con biết rồi."

"Thế thì tốt."

"Vâng."

Một ngày nào đó, Tuệ Trân sẽ biết sự thật. Bất cứ nơi nào cũng có người thích buôn chuyện. Bây giờ trông con bé có vẻ thờ ơ vậy thôi nhưng nó đang bắt đầu muốn tìm hiểu sự thật. Rất có thể một kẻ tọc mạch nào đó đã nói với con bé. Dù sao, Tuệ Trân vẫn còn quá nhỏ. Tôi định giấu con thêm một thời gian nữa. Nếu có thể, tôi muốn con bé chỉ biết sự thật khi đọc cuốn sách này.

Sự thật là, nếu nói "Thư Hoa chết là do Tuệ Trân" thì không hẳn. Khi kết quả đã có từ trước đó, rất khó có thể xác định được đâu mới là nguyên nhân.

Quả bóng trên vòng quay may rủi đã rơi vào con số mười ba đen đủi. Không thể giải thích "vì sao bằng vài câu nói. Và ngay cả thế giới của chúng ta cũng chẳng khác gì một bàn quay may rủi.

Có một điều chắc chắn, Tuệ Trân là một ca sinh khó.

Ngay từ khi mang bầu, Thư Hoa đã gặp nhiều vấn đề sức khỏe, cho đến lúc sinh Tuệ Trân, nàng phải tiêm vài mũi vì quá suy nhược, chẳng biết để làm gì. Phương án mổ đẻ như Caesar, nghĩa là không phải con bé sẽ tự nhiên chui ra qua cái khe do bác sĩ rạch, cũng đã được tính đến. Nhưng cuối cùng, sau ba mươi giờ vật lộn, Tuệ Trân đã đến với thế giới bên ngoài qua đường chính thống. Một đứa bé vô cùng khỏe mạnh, nặng những ba cân chín.

Năm năm sau, nàng mới từ biệt tinh cầu này. Tận bây giờ tôi vẫn không rõ tình trạng sức khỏe của Thư Hoa khi qua đời liệu có liên quan đến việc những bộ phận trong cơ thể nàng bị suy nhược trầm trọng sau khi sinh Tuệ Trân hay không. Bởi lẽ, sau khi sinh con một thời gian, nàng đã khỏe mạnh trở lại, vẫn cuộc sống bình thường của một người mẹ, người vợ. Do đó, không thể nói "Thư Hoa chết là do Tuệ Trân" được.

Giả sử, đúng là có vấn đề khi nàng sinh con bé, nhưng năm năm sau vấn đề ấy mới lấy đi mạng sống của nàng thì cũng không thể quy kết đó là "lỗi của Tuệ Trân."

Con bé chẳng làm gì sai cả.

Tôi và Thư Hoa đã chờ đợi được đón con bé đến với thế giới. Lúc chào đời, Tuệ Trân còn chưa biết thở, mắt vẫn nhắm nghiền. Con bé trong sáng như một bông tuyết chưa chạm xuống mặt đất.

Vì vậy, tuyệt đối không được để Tuệ Trân bận tâm về chuyện của mẹ nó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net