Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoắt cái cũng đã hai năm, thằng Tuấn năm nay vừa tròn mười sáu, nay nó trỗ mã, cao lên cả mét bảy, nó tự hào về chiều cao của nó lắm, đi đâu nó cũng khoe khoang với mấy đứa cùng trang lứa. Đứa nào cũng phải suýt xoa, ngưỡng mộ. Có mỗi cậu Lý, lúc nào cũng kêu nó lùn, bảo nó có một tí, trông như cây nấm. Mỗi lần cậu nói thế, nó đều bĩu môi, miệng trề ra như con cá trê, rồi bị cậu dùng tay nhéo má cho mấy cái đau điếng.

Nay nó với cậu đi ăn cưới. Không phải người ta đi ăn ké đâu à nghen, người ta được mời hẳn hoi. Bởi nay đám cưới bạn nó, con Lan làng bên, con bé hay chơi với nó thuở bé. Nó lấy chồng, ba má nó mừng lắm, cứ ngỡ nó ế chổng mông rồi cơ. Cũng bởi xung quanh nó, người ta lấy chồng từ thuở mười ba, mười bốn, năm nay nó mới lấy đã coi như là trễ.

Mà nay nó được cậu “tài trợ” cho bộ đồ đẹp lắm nha.

“Nè, cho mày”- Cậu đưa cho nó bộ quần áo được xếp gọn gàng.

Nó giũ ra, thấy cái áo sơ mi trắng, cái quần tây màu vàng nâu kèm sợi dây đeo. Mà khoan, nhìn quen quen. Sao mà nhìn y chang bộ đồ cậu đang mặc vậy.

“Ủa cậu, sao nó giống đồ cậu dậy?”

“Mặc đi, có gì mày lạc, tao dễ kiếm”

“À, vậy để con mặc”

Nó vào buồng thay đồ, loay hoay mãi một hồi lâu, cuối cùng cũng chịu ló đầu ra.

“Cậu ơi, con hông biết gắn dây đeo”

“Lại đây, tao gắn cho”

Nó tiến lại, cậu nhẹ nhàng gắn cho nó cái dây đeo vào quần. Tèn ten, giờ nhìn nó thư sinh ghê, mà cũng xinh xắn ghê. Cậu ngẩn người nhìn nó một hồi lâu rồi chợt giật mình vì tiếng còi xe.

“Đi thôi, xe tới rồi”

Mà đám cưới nhộn nhịp thiệt nha, đông nghẹt người. À, nó gặp cả cậu Út nữa. Cậu thấy nó, liền vẫy vẫy tay. Nhân lúc cậu Nỗ đang không để ý, nó chạy ra định nói chuyện với cậu Út xíu thôi.

“Cậu Út, em chào cậu”

“Chào em, lâu rồi không gặp”

“Mấy năm nay cậu đi đâu mà hông thấy ghé mua vải nữa?”

“Mấy năm nay anh đi du học”

“Du học là sao cậu? Có như cậu Nỗ hông? Du học là lên Sì Gòn học giống cậu Nỗ ạ?”

“Không, anh đi Pháp”

“Pháp ở đâu ạ”

“Pháp ở Châu Âu”

“Hả? Còn Châu Âu ở đâu?”

Cậu chỉ biết cười rồi nói: “Khi nào có dịp, anh dắt em đi”

“Cậu hứa nha”

“Hứa gì mà hứa”- Cậu Nỗ từ đâu đi tới, có vẻ hơi bực.

“Mai mốt nó bán mày sang Trung Quốc bây giờ”

Nó nghe xong, rùng mình sợ hãi, cậu hay kể cho nó nghe dạo này có nhiều người dụ dỗ mấy người trẻ người non dạ bán sang Trung Quốc lấy tiền. Nên nó nghe xong là tự dưng thấy sợ, chạy về nép sau lưng cậu.

“Haha, cậu Nỗ vẫn không hết trẻ con nhỉ?”

“Ai trẻ con, có mày ấy”

“Haha”- Cậu Út chỉ cười trừ rồi vòng ra sau lưng cậu Nỗ, xoa đầu thằng Tuấn.

“Đợi anh nha. Hai năm nữa thôi anh về cưới em”

Cậu Nỗ nghe xong hai đầu lông mày nhíu lên, mắt trừng to, xua tay đuổi cậu Út đi.

“Ai cho mà mày đòi lấy”

Tiệc chưa kịp tan, cậu Nỗ đã tức tốc lôi nó về với lí do mắc công ngồi lâu ngứa mắt. Suốt đường đi mặt cậu cứ nhăn nhó, nó thấy kì kì nên hỏi:

“Sao cậu trông giống đang giận dạ?”

“Kệ tao”

“Mà sao lúc nãy nó nói dậy mà mày không từ chối?”

“Sao mà từ chối hả cậu. Con là người ở chứ có cao sang gì đâu mà có quyền từ chối”

Nó nói xong, không khí trên xe cũng im bặt, nó nhìn ra ngoài cửa sổ. Nó thấy người ta đang vớt bèo, không hiểu sao mà nó muốn khóc, nó thấy nó chả khác gì đám bèo kia, nước lùa đi đâu thì đi đó, người ta vớt lên cũng chỉ cho heo ăn chứ chả để làm gì, chả có giá trị.

Tối về, nó ngồi ăn cơm với ông bà Lý mà phải ngượng đỏ mặt hết cả lên. À quên, dù nó là người ở nhưng ông bà quý nó lắm nên khi ăn cơm nó cũng được ngồi ăn chung. Mà cũng vì gia đình cậu Nỗ có mỗi cậu là con trai duy nhất, khi cậu lớn, cậu trở nên lạnh lùng ít khi quấn quýt bên mẹ hơn. Nên nó như đứa con trai thứ hai của bà Lý vậy.

“Tuấn lớn rồi nhỉ? Khi nào định kết hôn đây?”

Nó thấy câu hỏi khó quá nên ngay lập tức đá sang cho cậu Nỗ.

“Ơ. Cậu Nỗ lớn hơn con mà có thấy cậu yêu ai đâu. Sao thím hông hỏi cậu í”

“Haha. Nhưng nó cường tráng, số nó lấy vợ nên nhàn, chứ còn con, để lâu không gả, sợ không ai rước”

Nó nghe xong lập tức bĩu môi rồi phán một câu xanh rờn: “Ai nói con sẽ lấy chồng. Con đây phải lấy vợ hẳn hoi”

Chỉ bằng một câu nói, nó khiến mọi người đang ăn cơm phải bỏ đũa xuống để mà cười, đến mức cả cậu Nỗ cũng bị nó làm cho sặc cơm. Còn nó thì cứ ngơ ngác vì chả hiểu sao mọi người lại cười. Thật kì cục.

Ăn cơm xong, dọn dẹp chén đĩa, nó phải lên hầu cậu như mọi hôm. Riết rồi giường của nó cũng chẳng có ai nằm. Vì mỗi lần ru cậu ngủ nó đều ngủ trong phòng cậu đến sáng hôm sau luôn.

Nó quạt ru cậu ngủ mà tiếng nó thở dài còn to hơn tiếng gió nữa. Thấy lạ nên cậu mới hỏi.

“Làm sao mà mày lại thở dài?”

“Cậu ơi, cậu có thương em hông?”

“Thương hay không kệ tao,mày hỏi chi”

“Nếu cậu thương em, thì cậu phải cho em đi lấy vợ, không thì cũng phải lấy chồng chớ”

Lần này cậu lại cười, đúng là “chuyện phiếm” của thằng Tuấn bao giờ cũng hay.

“Ơ. sao cậu lại cười?”

“Mày mới bi lớn mà đã nghĩ chuyện tào lao, tướng mày mà lấy vợ thì cô nào cần, còn mày mà đi lấy chồng thì chưa có đủ tuổi”

“Ơ, sao lại chưa đủ tuổi hả cậu, tầm tuổi em người ta đã con bồng con bế từ lâu rồi”

“Tao học trên Sì Gòn, tụi người Tây nói nam nữ phải 18 thì mới đủ tuổi dựng vợ gả chồng, như vậy mới là người hiện đại”

“Ơ, lâu thế hả cậu”

“Mày nôn thế à, mày tính lấy thằng Út làng bên chứ gì”

“Không, con nào dám”

“Thôi, lên đây ngủ đi”

“Dạ”

Tao cũng thấy lâu nữa…

________________________

Hello mọi người.
Mình ngoi lên đây để thông báo cho mọi người lịch up truyện đây, thì mình sẽ up mỗi tuần 2 chap, 1 chap vào thứ 2 còn chap còn lại vào thứ 5.
À, ngoài ra mình cũng muốn nhờ mọi người một chút nữa : Mọi người thấy truyện như nào ạ? Mình cứ thấy nó lủng củng và rất nhiều lỗi. Mong mọi người góp ý giúp mình nha (chê càng nhiều càng tốt hehe :> )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net