Phòng Cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bị tiếng nói của Mợ làm bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ .Cô nhìn Mợ bằng ánh mắt ngờ vực nhưng không chất suy nghĩ của mình về Mợ là đúng cũng không chất là sai

"Quỳnh Anh"

mợ cứ lập đi lập lại cái tên "Quỳnh Anh " khiến Cô khó chịu mà đi ra ngoài trước khi đi không quên kiêu người vào canh Mợ , rồi mới đi ra ngoài

"Huệ mày vào canh Mợ"

nói xong Cô đi không quay đầu . Cô đi một mạch từ sáng đến tối mới về . Vào nhà thì Cô đã thấy Mợ đang ngồi cùng tía với bà ba cùng Cậu Út đang đợi Cô về , Cô chỉ gật đầu cho có lệ rồi đi thẳng về phòng mình ,Mợ thấy Cô đi thì cũng đi theo

"Mợ theo tôi làm chi ,không lo về phòng mà dưỡng bịnh "

Mợ không đáp mà chỉ lằng lặng đi nhanh hơn rồi nắm lấy tay Cô

"Cảm ơn Cô Ba đã cứu tui với lo cho tui lúc hôn mê "

"Chuyện bình thường"

Cô hờ hững đáp lại Mợ ,nhờ câu đáp Mợ ngưởi được mùi rượu trên người Cô

"Cô Ba uống rượu sao"

Cô không đáp mà chỉ gật đầu ,cùng cái gật đầu là tay Cô nắm lấy tay Mợ chật hơn ,cả hai cứ như vậy mà đi không ai nói ai câu gì nhưng suy nghĩ của họ thì khác

Cô khi ở cạnh Mợ lại không thể nào nổi nóng cũng như khi nghe tin Mợ mất tích trong lòng Cô lại cồn cào không yên

"Cô Ba nè "

Cô nghe Mợ gọi nhưng im lặng không nói câu nào chỉ chăm chú đi về phòng còn Mợ thì thấy Cô không trả lời nhưng vẫn hỏi

"Cô Ba có người thương chưa "

Cô nghe Mợ hỏi thì có chút khựng lại vì Cô không nghĩ Mợ sẽ hỏi câu này nên Cô cứ tiếp tục im lặng cho tới khi Mợ hỏi thiêm

"Cô Ba có người thương chưa"

Mợ thấy Cô im thì định hỏi thiêm lần ba thì Cô trả lời

"Chưa "

Mợ nghe Cô trả lời thì bất ngờ vì Cô không có người thương

"Bộ Cô Ba không ưng ai sao "

Cô nhìn sang Mợ một cái rồi mới trả lời

"Không . Không ưng ai cả"

Mợ mới gật gù . Cứ thế cả hai cứ đi trên hành lan về lại phòng Cô mà không nói nhau thiêm câu nào , đi thiêm đoạn thì tới phòng Cô nên Cô nhẹ nhàng đưa tay đẩy cửa để vào phòng

"Mợ vào không"
Cô không buông tay Mợ cũng không vào mà hỏi Mợ xem Mợ có vào phòng Cô hay không

"Có"

Mợ háo hức mà trả lời Cô nghe Mợ trả lời thì cũng nắm tay Mợ rồi cùng Mợ vào trong , còn Mợ thì bị choáng váng với phòng của Cô rất đơn giản không có gì gọi là sang trọng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thuanviet