Tĩnh tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là một cô sinh viên học xa nhà. Có nhiều khi tôi cảm giác mình thực sự mệt mỏi đến mức muốn buông tất cả ở lại, xách cặp về nhà, tìm lấy một không gian mà tĩnh tâm, suy nghĩ hoặc chẳng nghĩ thêm gì về những thứ đang xảy ra cho đến khi cảm thấy bản thân thực sự ổn rồi quay trở về.

Vài ngày gần đây tôi gặp phải rất nhiều chuyện làm bản thân bị căng thẳng, nhạy cảm, dễ thấy tổn thương hơn bình thường rất nhiều. Có khá nhiều suy nghĩ tiêu cực trong đầu, và rồi điều đó làm tâm trạng càng thêm tệ hại. Chỉ một câu nói, có lẽ người ta chẳng bao giờ để ý thì với tôi nó lại như một cái tát mạnh vào mặt, nó khiến tôi có cảm giác mình không được tôn trọng bla bla các thứ.

Dạo này tôi nói rất ít. Vì thực sự tôi có nói ra cũng chả ai đáp lời. Trong xuyên suốt câu chuyện của mình, tôi cũng đã bật mí cho các bạn biết về hai nhân vật khác cùng với "tôi" đang chung sống. Những ngày này 2 nhân vật đó và "tôi" mỗi ngày nói với nhau không quá 20 phút (ý tôi là dưới hình thức giao tiếp thuần túy nhất). Có một sự trùng hợp  dù nghịch lí nhưng tôi phải thừa nhận đó là câu chuyện của các nhân vật còn lại  có xu hướng bắt đầu khi nhân vật tôi vắng mặt và nó lại nhẹ nhàng kết thúc khi có sự xuất hiện trở lại của nhân vật tôi. Ngoài ra câu chuyện đôi lúc không chỉ được mở đầu khi vắng bóng "tôi" mà nó còn mở đầu ngay cả khi "tôi" ở đó, chỉ là người tham gia giao tiếp không có "tôi". Trước đây tình hình này vẫn có nhưng là thỉnh thoảng tuy nhiên gần đây cái sự thỉnh thoảng ấy lại lặp lại nhiều hơn, khiến "tôi" có cảm giác mình bị "lạc" ngay chính trong căn phòng thuộc về mình. Dù vẫn sinh hoạt chung, ăn, uống, ngủ, nghỉ chung, nhưng tôi lại là sinh vật chỉ tồn tại chứ không "sống".

Tôi không biết nói gì để giải quyết tình trạng này, bởi sợ nói ra thì chính mình lại đánh mất đi sự cân bằng mỏng manh đến đáng thương đang tồn tại. Lỗi do ai, do tôi nhạy cảm, do tôi nhạt nhẽo tự tách mình hay xuất phát từ những người còn lại. Tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết mình đã và đang im lặng thật lâu và mọi thứ cứ bế tắc như vậy.

Ngoài truyện ấy, tôi còn gặp phải vấn đề về công việc nhóm ở trường ở lớp. Khi bạn hoạt động một nhóm thế nhưng ngoài bạn nói, bạn chuẩn bị thì ai cũng "có việc bận" rồi "xin lỗi vì lí do abc, xyz nào đó"? Ừ chắc tôi là người rảnh nhất trong số các cậu, tôi chẳng phải làm gì cả? Hay do hai chữ trách nhiệm làm con người ta mệt mỏi quá nên thôi "gạt" nó đi cho dễ sống chăng? Tôi biết việc nhìn nhận vấn đề tiêu cực như vậy thực sự là vấn đề của tôi. Nhưng tôi lại chẳng can bản thân không được thương hại chính mình trước khi thương hại người khác, biết là một chuyện nhưng áp dụng nó cho chính mình lại là một phạm trù khác. Tôi chỉ có thể lấy sự lặng im của mình để đổi lấy cái yên bình giả tạo trước mắt, trì hoãn một không gian, thời gian để tự liếm láp rồi sau đó mới từ từ tìm cách giải quyết.

Tôi cũng dần phát hiện bản thân là một con người điển hình với rất nhiều nét điển hình của con người. Tại sao lại viết một câu trúc trắc như vậy? Bởi tôi thấy chính mình mang rất nhiều điểm mà có lẽ khi đọc bạn cũng thấy tôi có gì đó giống bạn. Tôi là kẻ rất tốt trong việc lắng nghe người khác, cho người khác sự an ủi khi họ gặp rắc rối, thế nhưng đến phần chính mình gặp rắc rối thì lại chẳng biết nói cùng ai, cứ từng chút tự an ủi mình, ôm tất cả mọi thứ trong lòng và tự coi mình là người khác mà tự  xoa dịu. Vì thế lắm lúc tôi thấy mình sắp đa nhân cách tới nơi rồi. Dù thực chất tôi hiểu đó là một cách phòng vệ của bản thân mình trước các vấn đề không hay đang đối mặt.


Trở về hiện tại, những lúc mệt lòng với mọi thứ như này, thực sự thèm khoảng thời gian được ở nhà trong vòng tay bố mẹ. Cơ mà trưởng thành lại làm bạn không thể đáp ứng sự "thèm" ấy thường xuyên như trước.
Tôi vô cùng cần tĩnh tâm lại để tìm đường đi trong mớ hỗn độn tơ vò này. Viết những dòng này ra tôi cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, dẫu chẳng biết có ai đọc không, có ai để ý đến một bài viết nặng nề giãi bày thế này không nhưng chính tôi thấy thoải mái hơn nhiều. Chí ít tôi cũng không ôm mãi một mình những túi "buồn" kia nữa, bỏ xuống cũng được ít nhiều. Cái tâm phải bất biến thì vạn biến mới không sợ.
181105
12:36 a.m

Ảnh: Tuyệt Đỉnh Sinh Vật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net