Em trả anh về với những yêu thương...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

By: Khởi Mi (1280.com/Khoi_Mi)

ST: snowqueen2810

Cho "ngày hôm qua" của em - anh - và chị ấy!  

… 3 người…

Em. Anh. Và chị ấy…

Cuối cùng thì em cũng đủ bình tâm để đối diện với hai người…

Chị ngồi bên anh. Nắm tay anh một cách vững tin và mỉm cười. Em cũng mỉm cười.

Anh dựa lưng vào ghế, chăm chú với điếu thuốc cháy dở trên tay và ánh nhìn xa xăm…

Đã có một thời anh không hút thuốc…

Em tự gọi cho mình một tách trà. Mùi trà thơm, gợi cảm giác ấm áp và bình yên.

Cả ba cùng im lặng…

Thật khó để mở lời cho một câu chuyện đáng lẽ đã phải kết thúc từ lâu. Cứ để dấu chấm lửng, sự ghen tuông và những hiểu nhầm không đáng có cho anh và chị thì em không muốn chút nào. Em muốn dứt khoát.

Anh vẫn im lặng…

Chị cũng thế…

Tách trà trong tay em mang màu vàng mật ong, sóng sánh. Xoay mãi chiếc tách trong tay, không đủ kiên nhẫn để giữ im lặng. Em mở lời trước. Em bao giờ cũng thế, có lẽ là không đủ kiên nhẫn cho tất cả mọi chuyện.

-     Em không làm phiền cả anh và chị chứ?

-     Không em. – chị mỉm cười, nụ cười đẹp trên gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng, không để lộ một chút cảm xúc.

-     Em muốn gặp cả hai người, chỉ một lần này nữa thôi. Đáng lẽ chuyện của chúng ta phải kết thúc từ lâu rồi, nhưng có một vài hiểu nhầm nho nhỏ làm chúng ta tự làm tổn thương ngay chính bản thân mình.

Anh nhìn về phía em, ánh nhìn lạ lẫm, nhưng em không quan tâm. Có ai đó đã nói với em : “Đôi khi sống cũng phải học cách nhẫn tâm một chút, ích kỷ một chút để giữ lại cảm xúc cho mình”. Em sẽ làm theo cách ấy... Nhưng làm đau người khác để xoa dịu những tổn thương của mình, quả thực cảm giác ấy không dễ chịu chút nào và hẳn phải có sự nhẫn tâm rất lớn mới làm nổi. Em độc ác quá chăng?

Nhưng chỉ một lần này nữa rồi thôi…

-     Bởi vì anh không thuộc về em, nhưng em đã cố giữ món quà vốn không thuộc về mình lâu đến vậy nên để giờ làm tổn thương cả em, cả anh và cả ba chúng ta. Em biết trong chuyện này chẳng ai có lỗi cả. Nếu có trách thì chỉ trách trái tim chúng mình đã yêu thương không đúng cách mà thôi. Em cũng biết, trong ba chúng ta ai cũng có quyền được hạnh phúc, duy chỉ có điều ai sẽ phải ra đi trong nước mắt để người ở lại được hưởng hạnh phúc một cách trọn vẹn nhất.

Cổ em nghẹn lại. Lưỡi em khô rát. Em nhấp một hớp trà…

-     Hạnh phúc thật sự chính là khi ta yêu và cũng được yêu. Em đã có những ngày tháng như thế. Và người ta nói, buông tay cũng là một cách để yêu thương. Em đã buông tay với những cái không thuộc về mình. Em đã từng rất yêu anh, nhưng em biết, em không thể làm tổn thương mình mãi vì anh vốn không thuộc về em. Em phải trả anh về cho chị ấy…

Anh nhìn em…

Chị cũng nhìn em…

Hai ánh nhìn lạ lắm.

Em không biết hai người đang nghĩ gì. Giá như em có thể đọc được suy nghĩ của anh và chị lúc đó. Nhưng em không thể…

Giá như em không chọn chỗ ngồi đối diện với hai người…

Chỉ có mình em nói. Nhưng nếu em không nói thì em sẽ nổ tung mất. Em đã cất giữ những điều này quá lâu rồi…

-     Em đã từng lưu giữ rất nhiều kỷ niệm về anh nhưng bây giờ em sẽ thả cho nó bay đi. Không thể một sớm một chiều, những kỷ niệm ấy bay đi hết nhưng em sẽ không cất giữ nó nữa. Em cần GIẢI THOÁT cho chính em, cho những thứ không thuộc về mình nữa… Đừng nghĩ em cao thượng và em cũng không cao thượng đâu, chỉ đơn giản em phải làm thế, bởi em không có sự lựa chọn nào khác. Cứ coi những chuyện đã qua giống như một giấc mơ dài. Rồi tất cả sẽ lùi vào quá khứ. Quá khứ đắng cay hay ngọt ngào? Dù sao nó cũng sẽ khép lại sau lưng em…

Lần đầu tiên em thấy trên gương mặt anh nét thảng thốt giống như người ta vừa mất đi thứ gì quí giá. Nhưng tất cả đã muộn rồi…

-     Chẳng còn bao lâu nữa anh sẽ trở thành chú rể, người đẹp nhất trong ngày hôm ấy sẽ là chị… Em đọc được ở đâu đó điều này : “Cái quý nhất trên thế gian không phải là thứ "không đạt được" và "đã mất đi", mà là "biết nắm bắt lấy hạnh phúc hiện tại"… Anh chị hãy nắm giữ lấy hạnh phúc hiện tại và tin tưởng vào tình yêu của mình. Anh chị rồi sẽ hạnh phúc! Và xin đừng lôi em vào chuyện của hai người vì bất cứ lý do gì. Quá khứ đã qua xin hãy khép lại, để sau này chúng ta, biết đâu vẫn có thể mỉm cười với nhau như những người quen biết. 

Em đứng dậy và ra về…

Phố vẫn ồn ào và cuộc sống vẫn luôn chạy về phía trước...

Em cho phép mình buồn nốt hôm nay, buồn cho cuộc tình dở dang đã lấy đi nhiều đam mê và nước mắt của em. Ngày mai là một ngày mới. Không thể vì một nỗi buồn cũ mà bỏ quên hạnh phúc hiện tại…

Chia tay chỉ là bắt đầu cho một sự bắt đầu mới!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#khoimi
Ẩn QC