Chương2: Em và Cuộc Sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Côn Luân

6 giờ 37 phút , ngày 5 tháng 7 hiện tại:
Một buổi sáng đầy ánh nắng , trên con đường dòng người qua lại không ngừng , xe cộ đông đúc vang lên ing ổi, những quán cà phê quen đường nghẹt người , những khu chợ ồn ào ,... Tất cả vẫn diễn ra như bình thường .
*7 giờ 00 phút tiếng đồng hồ *reng* lên không ngừng trong căn phòng nhỏ u tối , Không một tia nắng nào xuyên qua những cánh cửa đang khép kính , trên giường trong tấm chăn dày Em cuộn tròn như một đứa trẻ . Tiếng báo thức ồn ào làm em cử động , quân quơ lấy chiếc điện thoại tắt đi âm thanh quen thuộc mà ngày nào em cũng làm. Em tỉnh lặng , thở một hơi dài xoay người lại ngửa mặt lên đôi mắt hờ hững nhìn chăm chăm trần nhà . Em đang suy nghĩ gì Ư? Thật ra em chẳng nghỉ gì cả , em chỉ cảm thấy mọi thứ thật trống rỗng . Đưa tay nắm lấy chăn kéo lên phủ qua đầu , nhắm chặt đôi mắt lại bóng tối là thứ tồn tại duy nhất . Em muốn ngủ rồi em lại nghĩ 'nếu em ngủ luôn thì thật tốt' . Một lần nữa khi em mở mắt ra thì đã 9 giờ rồi . Vẫn trong căn phòng tối , căn phòng bừa bộn với mớ đồ vứt lung tung dưới mặt sàn . Em chả quan tâm đến nó vì giờ em phải tỉnh dậy , phải đối mặt với cuộc sống của em . Không cần phải đến trường vì tháng 7 vẫn còn nghỉ hè , đối  với em đó là điều nhẹ nhỏm , trường học là cái gì đó rất đáng sợ , không phải vì nó phải học hành áp lực hay nhiều sách vở mà hơn hết ở đó em phải đối mặt với những người cùng trang lứa , em luôn cảm thấy không thể nào hoà nhập được với môi trường thậm chí là khó thở. Trường học cái nơi thị phi lắm đố kị hay ganh ghét so đo nhiều hơn là những kỉ niệm vui vẻ ngây thơ của tuổi học trò, Ít nhất đối với Em là như vậy . Cả ngày em chỉ ở trong căn nhà của mình chẳng ra ngoài hay đi đâu ,Em thích xem anime , em cũng có ước mơ muốn trở thành một tác giả truyện tranh , vì cái lúc mà em suy tàn nhất thứ cứu rỗi em lại là những bộ phim anime kỳ diệu . Em ngưỡng mộ và mong muốn mình cũng làm được điều đó.Cuộc sống một mình không có gia đình bên cạnh, ít bạn bè đã quen, Em luôn tự hỏi sẽ ra sao nếu mọi thứ trong quá khứ lại xảy ra , liệu em có còn sức chống chọi với nó hay có ai đó đến giúp không ? Mà thôi... không cần ai cả, vì ngay cả bản thân mình em cũng không cần rồi.

Còn tiếp .....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC