Chương 16: Trong đắng có ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian cứ thế trôi, Châu Hiền đã ở lại nhà Tú Anh được ba ngày rồi, nàng cái gì cùng không muốn ăn chỉ bảo bản thân mệt, nên Tú Anh cũng không biết làm gì hơn ngoài việc để nàng được yên tĩnh. Màn đêm dần buông xuống, sau khi chuẩn bị xong bữa tối Tú Anh vào gọi nàng ra ăn nhưng chỉ nhận lại được cái lắc đầu bảo rằng mình không đói, em bất lực không biết nên làm sao đành để nàng một mình rồi bản thân trở lại bàn dùng bữa. Đang ăn thì Khương Sáp Kỳ gọi điện tới nó cô đang đứng dưới trung  cư nhà em rồi, lúc nào đến cô sẽ ấn chuông, khoảng 5 phút sau tiếng chuông cửa vang lên, em mở cửa để Sáp Kỳ đi vào rồi từ từ bước tới ôm lấy chị ấy từ phía sau, khiến bạn Khương nhà ta hơi giật mình nhưng cũng nhanh chóng đáp lại cái ôm đó một cách ôn nhu. Cứ thế hai người đứng ôm nhau một lúc lâu mới đi vào phòng khách ngồi xuống, em đem chuyện của Thừa Hoan và Châu Hiền mấy ngày nay kể lại hết cho chị ấy nghe mong rằng chị ấy có thể đến an ủi chị Thừa Hoan. Một hồi lâu sau cả hai đứng lên, em tiễn Sáp Kỳ ra cửa, trước khi đi hai người đã trao nhau một nụ hôn để chúc ngủ ngon như mọi lần. Lúc vào phòng em thấy Châu Hiền vẫn vậy nên hơi lo cất tiếng hỏi

"Châu Hiền làm sao vậy có chuyện gì hãy cứ nói với Tú Anh có được không? À mình đừng gọi nhau là cô với tôi nữa, dù gì cô là bạn (gái) của chị Thừa Hoan nên tôi sẽ gọi cô bằng chị và xưng em nhé"

"..."

Thấy Châu Hiền không nói gì chỉ gật đầu đồng ý, em lại tiếp tục hỏi lại câu hỏi vừa rồi mong nhận được hồi đáp từ nàng

"Chị có chuyện gì cứ nói với em, biết đâu em lại giúp được"

"Ừ chuyện này...Tú anh à hình như chị cũng thích...thích Thừa Hoan rồi, nhưng chuyện này thật hoang đường vì cả hai đều là nữ nhân, việc này thật trái luân thường đạo lý vậy chị phải làm sao đây? Chuyện này mọi người mà biết chắc đến chốn dung thân cũng không còn..."

Vừa nói những giọt nước mắt nàng lại tự động rơi không ngừng, Tú anh thấy vậy tiến lại ngồi xuống cạnh giường rồi cầm tay Châu Hiền nói

"Tình yêu không có lỗi, mình yêu ai, hay thích ai đó là một cảm xúc thuần túy nhất, chẳng có gì gọi là nên hay không nên ở đây cả, và chắc chị chưa biết thật ra em và chị Sáp Kỳ đang yêu nhau, chị ấy là con gái như em nhưng chị ấy mang lại cảm giác an toàn, ấm áp mà không người đàn ông nào mang lại được, và ở đây là thế kỷ 21 chuyện nữ yêu nữ hay nam yêu nam là bình thường không có gì là trái đạo đức cả, vậy nên Châu Hiền hãy nghe theo tiếng trái tim mình mách bảo, cứ yêu nếu chị muốn vì em chắc chắn một điều chị Thừa Hoan sẽ là một người xứng đáng và yêu chị hơn bất cứ người nào hết... hãy tin em..."

"Thật như vậy sao, nhưng chị...chị..."

Sau một hồi tâm sự Tú Anh nhìn đồng hồ bây giờ đang là 21h, trong đầu cô chợt nghĩ ra ý tưởng để chị hiểu rõ tình yêu đồng tính không có gì là sai trái, thế nên cô đã khéo chị đi tới quán bar lesbian ở quận Gangnam sầm uất này. Chỉ mất một lúc cả hai đã đến đó và trước đó Tú Anh đã giúp nàng có một màn biết hóa ngoại mục từ cô gái đơn thuần trong sáng, sang cô gái có chút nổi loạn, vì thế khi bước vào quán cả hai đã thu hút kha khá ánh nhìn. Trái với Tú Anh vừa vào đã nhanh chóng phiêu theo điệu nhạc thì Bùi Châu Hiền một cô gái cổ đại lần đầu tiếp xúc với âm thanh lớn và ánh sáng đủ màu sắc làm nàng hơi chóng mặt. Không biết làm cách nào mà cả hai đã ngồi được vào chiếc bàn cạnh quầy bar rồi Tú Anh gọi cho nàng và cô ấy những thứ đồ uống lạ lẫm mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, đang hoang mang tột độ thì Tú Anh khéo cô lại gần nói lớn vào tai cô

"Châu Hiền chị thấy sao, có phải rất phấn khích không?... Hãy cảm nhận nó đi...hú hú..."

Bây giờ nàng mới có thời gian quan sát thì thấy ở đây rất nhiều cô nương đang ngồi với nhau họ ôm nhau, hay thậm chí là đang hôn nhau, điều này làm cô bất ngờ không thôi, thật sự như lời Tú Anh nói mới này hai nữ nhân cũng có thể làm điều mà trong tư tưởng của nàng chỉ có nam nữ mới có thể làm, nàng chợt trầm lặng suy tư. Đang mải suy nghĩ không nghe thấy tiếng của Tú Anh nên khi giật mình thoát khỏi suy nghĩ bởi tiếng ồn lớn lúc này nàng mới nhận ra bản thân đang ngồi một mình còn Tú Anh chẳng thấy đâu nữa, đang quan sát xung quanh mong rẳng sẽ tìm thấy Tú Anh thì một cô nương lạ mặt đi tới, tay cầm ly rượu lắc lắc rồi ngồi xuống cạnh nàng hỏi

"Em đi một mình tới đây à, lần đâu tôi mới thấy mặt em đó, chắc em là người mới đúng không? Đừng lo lắng tôi chỉ muốn làm quen với em thôi, em thật sự rất xinh đẹp đó cô gái ạ..."

Lời nói vừa kết thúc người đó ngồi xích lại gần nàng, một tay đang vươn ra định đặt lên đùi nàng, rồi cả người người đó đang tiến lại gần với cô thì bỗng đâu đó có tiếng gọi lớn "Bùi Châu Hiền"

...

Một tiếng trước, sau khi rời khỏi nhà Tú Anh, thì bạn Khương đã gọi điện ngay cho bạn Tôn rủ bạn ra ngoài giải sầu, thì bạn Tôn nhanh chóng từ chối, nên bạn Khương đành quay xe về nhà làm con gái ngoan. Về đến nhà lại thấy nhờ người yêu nên cô đã gọi video cho Tú Anh, thì lúc này thấy em đã thay một bộ đồ khác khá mát mẻ, cô nghi vấn liền hỏi

"Tối rồi em còn định đi đâu vậy?"

"Chị ngủ trước đi nhé, em đưa Châu Hiền đi chơi một chút rồi em về"

"Em đi chơi ở đâu, có thể cho chị biết không nếu muộn quá thì chị sẽ tới rước hai người về, tại tối rồi ra ngoài rất nguy hiểm."

"Chị đừng lo em đi chơi tại mấy quán quen ở Gangnam thôi, gần lắm mà không có gì nguy hiểm đâu, thôi chúc chị ngủ ngon nhé, em đi đây, bye bye"

Đầu dây chỉ còn lại tiếng tút tút, nhưng cô không thể nào ngừng suy nghĩ được, trong đầu đang cố tìm kiếm địa điểm mà em vừa nói, miệng thì lầm bẩm "Gangnam sao?". Chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, với cách ăn mặc cùng với lời nói chị không phải lo, thì chắc chắn là lại đi tới quán bar của jennie rồi. Nên cô lập tức gọi điện cho Thừa Hoan báo tin, sau đó nhanh chóng với áo khoác và khóa xe chạy ra ngoài, không quên xin phép bố mẹ rồi mới đi.

Còn Thừa Hoan sau khi biết tin Tú Anh dẫn nàng đi bar trong lòng cô không khỏi lo lắng sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm khi đến những nơi ăn chơi như vậy nên không chậm một giây nào cô phóng xe thật nhanh tới địa chỉ mà Sáp kỳ cho. Vào bên trong cô cố gắng nương theo chút ánh sáng lập lòe của ánh đèn để tìm kiếm hình bóng nàng, may sao lúc đi tới gần quầy bar thấy nàng đang ở đó, nhưng bên cạnh xuất hiện một người lạ, người đó đang cố gắng động chạm vào nàng, và thấy vẻ mặt nàng ngập tràn sợ hãi, thì ngọn lửa giận dữ trong người cô tăng vụt.  Bước chân được đẩy nhanh tới đó, rồi ngồi xuống cạnh nàng, dùng tay khéo nàng vào lòng mình và sau đó một tay ôm eo, một tay nắm lấy bàn tay nàng, sau đó mới nhìn nàng với tràn ngật sự âu yếm, cưng chiều hỏi

"Em đợi tôi có lâu không, tôi bận chút việc thật xin lỗi em, à còn người này là ai vậy"

Vừa nói cô dứt lời cô quay sang nhìn người kia với ánh mắt lạnh lùng cùng chút kiêu ngạo như kiểu "mày là đứa nào dám động tới bạn gái tao, mày khôn hồn thì biến đi", người đó khi thấy khi chất ngùn ngụt tỏa ra từ người Thừa Hoan nên hoảng sợ nó lắp bắp

"À không tại tôi thấy cô ấy ngồi một mình buồn quá nên mới lại bắt chuyện thôi, bây giờ tôi xin phép đi đây.."

Khi người đó  vừa đi cô ý thức được việc mình làm nên nhanh chóng ngồi tách ra hẳn, sợ Châu Hiền sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng trái ngược lại những suy nghĩ đó của cô, nàng vừa thấy cô lùi lại không biết cái lạnh lùng, khó gần của bản thân đã mất hẳn thay vào đó là khuân mặt đáng thương, đôi mắt long lanh đang ửng đỏ lên, rồi nàng nhích người ngồi lại gần chỗ Thừa Hoan lấy tay vừa đánh vào vai cô vừa khóc nói

"Tại sao? Tại sao hả, tại sao lại né tránh em...huhu...Em xin lỗi...xin lỗi vì tất cả, em sai rồi sai quá rồi, em không nên làm tổn thương chị, nhưng em không thể nào chấp nhận ngay được...nó vượt quá suy nghĩ của em, thật sự... thật sự em chưa bao giờ nghĩ hai người nữ nhân có thể yêu nhau được, nhưng em hình như...không thích nữ nhân, mà là em..."

Chưa kịp nói hết câu Khương Sáp Kỳ đã đến hét to gọi tên cô và nàng, với vẻ mặt có chút bực tức, sau khi ngồi xuống đã bắt đầu liên tục hỏi về Tú Anh

"Châu Hiền, Thừa Hoan hai người ngồi đây còn Tú Anh đâu rồi? Em ấy đâu rồi?"

"..."

Cả hai không nói gì, làm Khương Sáp kì có chút bực mình, nhưng không để bạn mình nộ khí xung thiên Tôn Thừa Hoan đã nhanh chóng chỉ tay hướng lên sân khấu chỗ gần DJ kia. Hướng theo phía tay chỉ của bạn chỉ thấy một màn bỏng mắt, lúc ấy Phác Tú Anh vẫn chưa biết có sự xuất hiện của chị người yêu nên vẫn đang nhảy một điệu hết sức quyến rũ khiến mọi người ở dưới hú hét không ngừng, đang lúc sôi động nhất thì mọi người chỉ thấy cô gái kia đang nhảy thì bị một cô gái khác khéo đi mất, nhiều người tỏ ra tiếc nuối nhưng cũng nhanh chóng quay trở lại cuộc vui không còn để ý cô gái vừa nãy nữa.

Người kéo đi không ai khác chính là Khương Sáp Kỳ, mặt Sáp Kỳ bây giờ không cảm xúc gì, đi ra khỏi quán cô dừng lại cởi chiếc áo khoác của mình rồi quay sang khoác lên người Tú Anh để nàng khỏi bị lạnh, rồi vẫn tiếp tục giữ im lặng ngay cả khi hai người đã lên xe, cô không định nói bất cứ thứ gì với Tú Anh. Còn em thấy được sự tức giận nhưng không nói ra của chị ấy, em lại càng lo sợ vội vã lên tiếng xin lỗi

"Kỳ Kỳ à, chị đừng giận em mà, em chỉ là muốn đưa chị Châu Hiền đi giải sầu một chút thôi...ừ nó có nhiều hơn một chút thì phải..., đừng im lặng nữa có được không? Em biết sai rồi, chị tha thứ cho em nhá...nhá"

Khương Sáp Kỳ thì ngoài mắt thì tỏ ra thờ ơ nhưng trong lòng đang nhộn nhạo vì sự đáng yêu của Tú Anh nhưng khi nhìn bộ đồ trên người, cùng điệu nhảy ban nãy ở bar làm máu nóng trong người cô lại cháy lên, quay qua chất vấn nàng

"Được nếu em đã nói em sai, thì hãy nói cho chị biết em sai ở đâu?"

Tú Anh sợ chị ấy cứ thế mà bơ mình, nhưng thật may chị cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi nên nhanh chóng đáp lại

"Em sai vì đã đưa chị Châu Hiền đi chơi mà không nói rõ với chị..."

"..."

Thấy cô không nói gì em càng luống cuống hơn cố nghĩ tại sao cô lại giận liền tiếp tục trả lời hàng loạt

"À hay là do em uống rượu nên chị không thích, có phải không? ..Vẫn không phải à, a thế chắc là em mặc đồ quá ngắn làm chị ghen có phải không?..."

"..."

Cô vẫn không nói gì, dù em đã nói hết những điều em có thể nghĩ ra được rồi. Nhưng không ngờ cô bất chợt dừng xe rồi tháo dây an toàn ra ghé lại gần mặt em mà thủ thỉ

"Em hóa ra nhiều tội thế à? Này chắc tôi phải giận em tiếp thôi cô bé ạ..., nhưng tất cả những thứ em vừa kể chẳng cái nào đúng cả, điều làm chị giận là em không biết quan tâm tới bản thân mình, em biết bây giờ ngoài trời bao nhiêu độ không mà ăn mặc phong phanh thế này, nhỡ cảm lạnh thì phải làm sao..."

Những lời nói vừa có chút trêu đùa vừa lại nghiêm túc của cô khiến nàng cảm động không thôi, nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuân mặt có chút đỏ ửng vì lạnh, và bàn tay tuy không to lớn của cô đã thay em nhẹ nhàng lau đi chúng, rồi ôn nhu hôn khẽ lên mỗi bên mắt một nụ hôn, sau đó  hôn lên chiếc mũi đang ửng đỏ kia một cái rồi nhìn em nói

"Sao lại khóc nhè nữa rồi, ai mà nhìn thấy lại tưởng chị bắt nạt em đó, ngoan nín đi chị thương..."

Bất ngờ nàng nhướng người lên hôn vào đôi môi chị một cái nhẹ rồi hai người nhìn nhau một lúc rồi lại tiếp tục nụ hôn đang rang rở kia. Ngoài cửa xe ánh trăng đang rọi xuống làm không gian xung quanh càng thêm phần lãng mạn hơn cho cuộc tình đẹp đẽ này.

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net