Chương 8: Thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe tiến dần tới gần trung tâm thành phố mọi ánh đèn sáng chói, cùng những tòa nhà cao ngất ngưởng đang hiện ra trước mặt Châu Hiền, nàng dù đang cảm thấy trong người rất khó chịu nhưng không giấu nổi sự kinh ngạc, cùng niềm háo hức như đứa trẻ với cảnh trước mắt, nàng quay sang phía Thừa Hoan cất tiếng hỏi

"Đây chính là nơi chị sống sao, thật là đẹp quá đi, chưa bao giờ em nhìn thấy nơi nào đẹp như vậy, mọi thứ thật kỳ lạ,..."

"Đúng vậy đây chính là nơi tôi sinh sống, em thấy thích lắm phải không? Để lúc nào rảnh tôi sẽ dẫn em đi một vòng cho biết nhé...., và bây giờ đây chính là cuộc sống mới của em, hay tạm quên những chuyện đau buồn trong quá khứ, hãy luôn cười như lúc này nhé, có được không?"

Đối diện với câu hỏi đột ngột của cô, nàng không biết nên trả lời sao cho phải, trong lòng nàng dù quá khứ có đau khổ đến đâu nhưng nó đã thành một phần trong máu thịt nàng, cuộc sống ở đây còn quá mới lạ và xa hoa với nàng nhưng Châu Hiền biết mình rồi sẽ có một ngày sẽ lại trở về nơi thuộc về mình, nàng có một chút niềm tin vào nó, nhưng lời này chỉ nói trong lòng mà thôi, Châu Hiền một lần nữa nhìn Thừa Hoan mà trả lời

"Em nghĩ mình sẽ cố gắng, cảm ơn chị rất nhiều, và chị sẽ là người quan trọng nhất của em ở nơi xa lạ này..."

Câu trả lời của nàng còn chưa rõ nhưng nó làm cô hơi lâng lâng, "quan trọng nhất sao?" đây là lần đầu có người nói với cô như vậy ngoài bố mẹ. Hai người ngồi cùng một chiếc xe nhưng mỗi người lại đang có những suy nghĩ khác nhau, những suy nghĩ đó đang hòa theo dòng người tấp nập trên đường phố.

Trước khi trở về nhà cô đưa nàng tới bệnh viện A nơi chị gái cô đang làm việc để nhờ chị khám tổng quát sức khỏe cho Châu Hiền. Xe đỗ ngay ở cửa chính của bệnh viên mọi người đi lại tấp nập vào bên trong toàn những thứ mới lạ mà lần đầu Châu Hiền được thấy nên vô cùng tò mò liên tục hỏi Thừa Hoan, khiến cô khẽ bật cười bởi sự trẻ con này của nàng nhưng cũng rất lịch sự đáp lại từng câu, từng câu một. Mất một lúc hai người mới đi vào phòng của chị gái cô, trước khi bước vào cô có nhắc nàng không cần nói gì quá nhiều đề cô nói là được rồi, không phải cô khó tình hay gì cả mà cô chỉ sợ thân phận của nàng sẽ bị lộ thì không biết bà chị của cô có để cho cô yên không nữa. 

Thấy chị gái cô cất tiếng chào rồi nói đến việc khám cho Châu Hiền mà không để cho chị cô kịp nói câu gì. Tầm gần 1 tiếng sau mọi khám xét đã xong xuôi, vết thương kia cũng được băng bó cẩn thận, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đang thẫn thờ thì bà chị yêu quý của cô câu một cái thật mạnh vào cổ cô bắt đầu chất vấn:

"Ngươi mau khai hết toàn bộ để nhận được sự khoan hồng...Bé này là ai đây, sao chị mày thấy mày lo lắng cho nó như lo cho vợ đi để thế hả em?"

Thừa Hoan không giải thích nhiều mà chỉ nói qua qua cho bà chị biết, bảo đây là bạn học rồi muốn tìm cớ lảng đi, rồi nhanh tay kéo nàng đi không thì chị cô chắc chắn sẽ chất vấn cô đến sáng mất. Nàng thấy cô vội vàng thế cũng không dám chậm trễ chỉ kịp cúi đầu nói một tiếng "cảm ơn" rồi bị cô lội đi mất. Để lại bà chị lắc đầu ngao ngán với cô em gái trời đánh.

Cả hai đi ra xe tiếp tục đi về nhà cô,  hơn 20 phút sau hai người đã tiến vào cổng biệt thư nhà họ Tôn, lúc này Thừa Hoan vừa lái xe vừa quay qua quan sát Châu Hiền thì thấy nàng đã ngủ thiếp đi, đầu hơi dựa vào cửa kính, nên cô cố đi thật chậm để nàng có thể ngủ ngon giấc. Khi xe đến trước cửa biệt thự thì quản gia Kim vội chạy ra, nhanh chóng giúp cô mở cửa. Khi ông đang định lên tiếng chào thì cô ra hiệu giữ im lặng, rồi tự mình đi vòng qua bên ghế phụ nhẹ nhàng mở cửa xe, tháo dây an toàn rồi cẩn thận bế nàng lên đi vào trong nhà. Đi thẳng tới phòng mình cô đặt nàng xuống rồi đắp chăn cẩn thận, cúi xuống khẽ vuốt nhẹ vào mái tóc người kia một cái, sau đó chậm rãi bước ra ngoài am bài mọi thứ cho nàng trước khi nàng tỉnh giấc. Một màn này làm quản gia cùng vài người làm trong nhà nhìn tới nỗi sắp rớt cả mắt xuống rồi, để thỏa mãn sự tò mò đó quản gia Kim nhanh chóng cất tiếng hỏi

"Cô Thừa Hoan, người đi cùng cô là ai vậy ?"

"À cô ấy là bạn cháu, cô ấy sẽ ở đây trong thời gian tới, bác hãy đi sắp xếp cho cô ấy căn phòng đối diện phòng của cháu và chuẩn bị các đồ dùng cá nhân cho cô ấy nữa nhé, làm phiền bác quá.."

Lúc cô đi tới phòng khách thì điện thoại trong nhà lại rung lên, chỉ kịp nói "alo" đầu dây bên kia đã hét lên làm cô phải để cách tai thật xa, không ai khác chính là cô bạn Khương Sáp Kỳ chứ còn ai nữa

"Này cái tên chết tiệt kia, mình gọi mà sao cậu không nhấc máy thế làm mình lo gần chết, mẹ câu điện cho mình hỏi mãi đó, tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi cơ, vừa nãy bác Kim gọi báo mình với biết là cậu vừa trở về đó, mình đang định đi báo cảnh sát là cậu mất tích đó đồ tồi ạ..."

Một tràng còn dài hơn bài sớ của bạn Khương làm Thừa Hoàn có hơi buồn cười, nhưng thấy bạn thân lo cho mình thế làm cô không nỡ cắt lời, để cho Sáp Kỳ nói một hơi, rồi cô mới nhẹ nhàng lên tiếng đáp lại

"Điện thoại của tớ bị rớt xuống nước mất rồi nên không liên lạc được với cậu, tớ không xảy ra chuyện gì hết, nhưng có chuyện này tớ cần cậu biết, cậu mau tới nhà tớ đi..."

....

Vừa nãy khi  Khương Sáp Kỳ đang học lớp vũ đạo thì thấy điện thoại đổ chuông liên tục nên cầm lên coi thì thấy số nhà của Thừa Hoan nên nhanh chóng nghe máy, thì thấy quản gia Kim báo lại Thừa Hoan vừa về và mang theo một cô gái lạ và thông tin vừa rồi giúp những lo lắng trong lòng cô giảm đi rõ rệt. Bởi hai hôm trước Thừa Hoan có nói với cô sẽ xuống Daegu để tìm hiểu rõ hơn về cái lư hương gì đó, nhưng tối hôm qua lúc đang đi chơi với Tú Anh thì lại thấy điện thoại của mẹ Thừa Hoan nói không liên lạc được với cô ấy, cả cô cùng Tú Anh rất lo lắng gọi điện nhưng cũng vẫn chỉ là không liên lạc được, nên cô định ngày mai sau khi xong lớp vũ đạo buổi chiều cô sẽ đi xuống Daegu tìm tên họ Tôn chết bầm đó. Và mọi chuyện đều ổn khi biết Thừa Hoan không sao, nhưng câu nói phía sau làm cô vô cùng tò mò, nên nhanh chóng gọi điện báo Tú Anh rằng Tôn Thừa Hoan đã trở về rồi, sau đó ra bắt xe tới biệt thự nhà họ Tôn.

Chỉ một lúc sau cô đã có mặt trước cửa nhà Thừa Hoan, quản gia Kim mở cửa mời cô vào nhà rồi nói

"Cô Thừa Hoan đang ngồi đợi cô trong phòng khách"

Cô cúi đầu chào hỏi rồi nhanh chóng gật đầu, tiến tới phòng khách, đi vào trong thấy con người chết bầm kia đang thành thơi ngồi uống trà, cô chạy ngay tới đánh thật mạnh vào vai con người kia rồi quát lớn

"Cậu còn ngồi đó mà uống trà được à, làm tớ lo chết được, à mà có chuyện gì mà cậu gọi tớ tới đây gấp thế?"

Thừa Hoan nhìn bộ dạng lo lắng của bạn chỉ khẽ cười rồi bắt đầu thuật lại toàn bộ câu chuyện cho bạn Khương nhà ta nghe. Sau một hồi nghe Thừa Hoan kể chuyện biểu cảm khuôn mặt của cô thay đổi liên tục, sự ngồi nghe thêm tí nữa là cô bị liệt cơ mặt luôn rồi, nhưng nghe tới đoạn cô gái kì lạ ấy đang ở đây cô bất giác thốt lên

"Cái gì cô ta, cô ta đang ở đây á, có thật không?"

"Thật 100% luôn, cậu bây giờ hãy giúp tớ nhờ mẹ cậu, trước hết làm cho cô ấy một số giấy tờ chứng minh thân phận giả nhé, nó sẽ giúp cho cuộc sống của cô ấy ở đây dễ dàng hơn"

"Cậu bị điên à, mẹ tớ khó tính lắm, tớ không làm đâu, không làm đâu"

"Vậy thì tớ sẽ tặng cậu một chiếc trong những chiếc xe dưới tầng hầm kia thì cậu có giúp không?"

"Được, được cậu nói phải giữ lời nhé, haha, mình sẽ giúp, thật hiếm khi Tôn tiểu thưa nhà ta lại hào phóng thế..."

Cuộc nói chuyện giữ hai người đang rôm rả, thì chợt một tiếng hét lớn ở trên lầu vang xuống, Tôn Thừa Hoan không một chút chậm trễ,  chạy ngay lên lầu hướng tới phòng mình mà mở cửa. Trước mắt cô là một thân mồ hôi nhễ nhại của Châu Hiền, nàng vẫn nhắm mắt nhưng liên tục hét lớn "không, mẹ ơi cứu con...", Thừa Hoan chạy lại nắm lấy tay nàng trấn an

"Không sao rồi, không sao rồi, có tôi ở đây rồi..."

Chỉ thấy Châu Hiễn khẽ thả lỏng cơ thể, không còn hét nữa mà chuyển sang thở đều đều, tiếp tục đi vào giấc ngủ. Cô nhìn nàng, thấy trên trán mồ hôi vẫn còn vương lại, cô giơ tay lau đi, nhưng chợt nhận ra trán nàng đang nóng như lửa đốt, định bụng sẽ gọi chị gái nhưng nhớ ra chị ấy đang bận trực nên kêu quản gia Kim tới nói

"Bác Kim, mau gọi bác sĩ Chu tới đây nhanh lên..."

Rồi cô nhanh chóng chạy vào trong phòng tắm lấy chiếc khăn ướt rồi chạy ra đắp lên trên trán cho nàng, kẽ vuốt ve mái tóc trong lòng chợt xót xa "Chắc cô ấy đã phải trải qua những thứ kinh khủng lắm nên mới có bộ dạng như này, tại sao ông trời lại bất công với cô gái nhỏ này như vậy...". Một lúc sau bác sĩ Chu bước cũng tới, sau một hồi thăm khám, ông ấy nói

"Cô Tôn đừng quá lo lắng cô ấy chỉ là cơ thể suy nhược quá độ cộng với nhiễm lạnh nên mới như thế, bây giờ chỉ cần cho cô ấy ngủ nghỉ, uống thuốc và ăn uống đầy đủ thì cô ấy sẽ nhanh chóng khỏe lại. À nếu đêm nay mà cô ấy có biểu hiện gì xấu thì hãy cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra kỹ hơn ..."

"Cảm ơn ông, quản gia Kim tiễn bác sĩ Chu hộ tôi"

Sau khi chứng kiến một màn kia, Khương Sáp Kỳ thấy Tôn Thừa Hoan đối với người con gái kia có chút lạ, nhưng cô không biết lạ ở chỗ nào, vì Thừa Hoan vốn là người luôn quan tâm lo lắng cho người khác hơn cả bản thân mình. Và bây giờ cô mới nhìn kĩ dung mạo của người đó, quả thật như Thừa Hoan nói đúng là một mỹ nhân mà, nhưng cô vẫn không thể tin được rằng con người kia đã vượt thời gian hơn một nghìn năm để đến đây, hơn nữa còn đang nằm ở kia. Chuyện này thật hoang đường mà, thấy Tôn Thừa Hoan vẫn như vậy ngồi bên nàng ấy, Khương Sáp Kỳ tiến lại chạm vào vai bạn rồi nói

"Cậu đừng lo quá cô ấy không sao cả, bây giờ cũng là hơn 7 giờ tối rồi cậu mau đi ăn rồi nghỉ ngơi nhé, tớ về đây..."

Khi Sáp Kỳ đi được một lúc lâu, cô bắt đầu suy nghĩ những khác lạ đang diễn ra trong bản thân mình, cô thấy mình đối với người con gái trước mặt kia có một chút khác biệt, nhưng không biết nó khác ở đâu, và tự bản thân cô phủ nhận "chắc mình thấy thương cho hoàn cảnh cô ấy quá nên mới như vậy". Nhưng cô không biết rằng hai người gặp được nhau không phải là tình cơ mà là có sự chói buộc của một mối nhân duyên tiền kiếp .....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net