Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày kế tiếp Vương Nhất Bác nhàn rỗi không có việc gì làm, tiếp tục nghiên cứu tư liệu về tập đoàn Viễn Đông, lại mở video phỏng vấn Vu Đông ra xem.

Xem video này hơn mười lần, thái độ của Vu Đông về một vài quan điểm cậu vẫn không thể thấu hiểu.

Cũng giống Tiêu Chiến, là một kiểu người khó đoán.

Vương Nhất Bác rầu rĩ nằm trên giường xem, khép notebook đặt sang một bên, không còn sức tắt đèn liền lăn ra ngủ.

Đang ngủ say Vương Nhất Bác bỗng nhiên không thở nổi, bị vật nặng đè lên, muốn đẩy ra cũng không đẩy nổi, tưởng đang nằm mơ, mãi đến khi làn môi ấm áp rơi xuống cùng với hơi thở quen thuộc, cậu mới mở mắt ra.

“Không phải nói mai mới về sao?”

Tiêu Chiến hôn khóe môi cậu: “Bàn luận công việc xong cả rồi nên anh đổi chuyến bay.”

Vương Nhất Bác nâng hai chân vòng lấy eo Tiêu Chiến, ôm cổ anh.

Tiêu Chiến ngậm môi cậu, hai người hôn lấy hôn để rồi sau đó việc gì nên tới thì tới.

Mới năm phút trôi qua, Vương Nhất Bác đã mệt đến nỗi trán đẫm mồ hôi, cậu ngồi trên người Tiêu Chiến không nhúc nhích, thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt.

Tiêu Chiến nhìn cậu cười: “Không phải nói bản thân rất lợi hại à?”

Vương Nhất Bác liếc anh một cái, ý bảo anh câm miệng.

“Thật sự cho rằng nằm trên rất dễ?” Tiêu Chiến vươn cánh tay dài, ôm chầm lấy cậu.

Vương Nhất Bác mất trọng tâm, ghé vào ngực anh.

Tiêu Chiến dùng một tay giữ vai cậu, một tay ôm eo cậu, khuỷu tay và eo anh đồng thời dùng sức, xoay người một cái đè cậu dưới thân.

Trong quá trình đổi vị trí, cơ thể hai người không ngừng ma xát, Vương Nhất Bác nhịn không được ‘ưm’ vài tiếng.

Tiêu Chiến vốn muốn hoạt động tiếp, Vương Nhất Bác vội cản lại: “Để em nghỉ một lát được không?” Mấy phút trước cậu đã mệt đứt hơi.

Tiêu Chiến không cử động nữa, cúi đầu hôn cậu.

Vương Nhất Bác vuốt ve hai cánh tay Tiêu Chiến đặt bên người cậu, cơ bắp rắn chắc, đường cong lưu loát, cánh tay khỏe khoắn.

Cậu ngước mắt: “Về sau em cũng phải theo anh đến phòng tập gym mới được.”

“Em đi làm gì?” Anh hôn mặt cậu.

Vương Nhất Bác nói: “Không được, em phải rửa mối nhục xưa.”

Vừa rồi cậu nói cậu có thể ngồi trên người anh hoạt động mười phút, anh cười, nói cậu quá đánh giá cao bản thân, cậu không phục, kết quả chưa đến năm phút đã mệt muốn chết.

Tiêu Chiến khom người, đôi tay bưng mặt cậu: “Vẫn muốn? Loại việc này, em chỉ cần hưởng thụ là được.”

Vương Nhất Bác hỏi anh: “Anh đến phòng tập gym có hay luyện hít đất không?”

“Dù là tập luyện cái gì thì thành quả mấy năm nay đều dùng trên người em cả rồi.” Tiêu Chiến ấn eo cậu đẩy cậu về phía mình, cơ thể hai người dán chặt vào nhau.

Liên tục kêu ‘ưm’ làm Vương Nhất Bác không thể nói được câu hoàn chỉnh, sau lại nằm cũng thấy mỏi, ‘làm’ quá lâu cậu không chịu nổi.

Sau khi kết thúc Tiêu Chiến lật người cậu lại quay lưng về phía anh, anh ôm cả người cậu vào trong ngực: “Chờ một lát rồi đi tắm.” Anh mút vành tai cậu.

“Không muốn đi tắm.” Vương Nhất Bác lẩm bẩm một câu, toàn thân mệt lả.

Tiêu Chiến không nói tiếp, vẫn hôn tai cậu.

Vương Nhất Bác kéo một bàn tay anh đặt dưới má cậu, khẽ gọi anh một tiếng: “Chồng lớn.”

Tiêu Chiến đang hôn bỗng ngừng lại, rất hiếm khi cậu gọi anh như vậy, chỉ thi thoảng cao hứng, tâm huyết dâng trào mới gọi một câu.

Đầu ngón tay anh cọ cọ gương mặt cậu, thanh âm khàn khàn đáp lại cậu: “Hmm?”

Vương Nhất Bác uể oải: “Không có gì, muốn gọi anh thôi.” Mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau, đôi mắt sắp không mở ra được nữa.

Vài phút sau, Tiêu Chiến đứng dậy, đi vào phòng tắm vắt khăn ấm lau khô cơ thể cậu, còn anh đi vào phòng tắm tắm rửa.

Đã khuya, vốn phải xử lý công việc, nhưng hiện tại anh thật sự không còn sức lực.

Trên giường, Vương Nhất Bác chiếm lấy phần giường của anh, lòng đau xót vòng qua đầu giường nằm xuống chỗ cậu thường ngủ.

Notebook của cậu vẫn để ở đầu giường, anh cầm lên chuẩn bị tắt máy, đột nhiên video về Vu Đông đập thẳng vào tầm mắt, anh nhìn chằm chằm video tạm dừng vài giây, tắt nguồn.

Ngày hôm sau, lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại, Tiêu Chiến đã không còn ở trên giường.

Sau khi mở mắt chuyện đầu tiên làm là sờ di động, 9 giờ rưỡi, chắc hẳn Tiêu Chiến đã đi Công ty.

Vương Nhất Bác nằm trên giường một lát mới rời giường, rửa mặt xuống tầng ăn sáng.

Dì giúp việc có ở nhà, cậu lên tiếng chào: “Cháu chào dì.”

“Dậy rồi à, muốn ăn gì nào?” Dì giúp việc đang nhặt rau, đặt rổ rau sang một bên, chuẩn bị làm bữa sáng cho cậu.

Vương Nhất Bác nói: “Dì cứ bận việc của dì đi, cháu tự xử lý được.”

“Để cháu làm sao được.” Dì mở tủ lạnh lấy trứng gà và thịt xông khói ra: “Cũng sắp đến giờ ăn trưa, dì làm hamburger cho cháu ăn lót bụng trước.”

“Dì ơi, còn màn thầu không?” Vương Nhất Bác hỏi.

“Có, vẫn chưa ăn hết đâu.” Dì lấy màn thầu đặt vào lò vi sóng.

Dì là người Sơn Đông, có lần dì mang màn thầu tới ăn, Vương Nhất Bác nói chưa từng thấy màn thầu nào to như vậy, ăn thử một ít, kết quả thích luôn hương vị đó.

Sau lại mỗi lần dì về quê đều dùng cái nồi to chưng rất nhiều màn thầu mang đến đây.

Vương Nhất Bác tìm tạp dề cột lên: “Cháu đang rảnh, lâu lắm rồi không làm cơm.”

Dì giúp việc mang chảo tới: “Cháu biết làm?”

“Biết ạ, lên 3 lên 4 tuổi đã biết, trước kia trong nhà có một cái bếp đất to đùng.” Vương Nhất Bác ước lượng một chút, lại hỏi dì giúp việc: “Dì ơi, dì thấy loại bếp đấy chưa? Có thể đặt được mấy cái nồi cùng lúc.”

“Thấy rồi, nhà dì vẫn còn đó.” Dì giúp việc cười ha ha nói: “Ông lão nhà dì muốn vứt đi, nói bây giờ nhà người ta ai cũng dùng than, nhưng dì không bỏ được, nếu không dì cũng không thể chưng màn thầu. Con nhà dì đều thích ăn cơm thổi bằng rơm củi, mỗi dịp Tết về nhà còn bảo dì làm mấy món hồi nhỏ tụi nó thích ăn, nói cái gì mà có hương vị của mẹ.”

Để lửa hơi lớn, Vương Nhất Bác giảm xuống.

“Một năm cháu không về nhà được mấy lần, muốn ăn món gì ở quê thì có thể nói với dì, dì không cần đi học đâu xa, bây giờ dì đã biết cách lên mạng xem, là con dạy dì đó, ha ha.” Dì mặt mày rạng rỡ nói.

“Vâng.” Vương Nhất Bác nhấp môi mỉm cười, cậu nói: “Thật hâm mộ con dì.”

“Ai dô, hâm mộ gì chứ.” Dì giúp việc cười, không biết Vương Nhất Bác hâm mộ cái gì.

Vương Nhất Bác không nói tiếp.

Chảo nóng, cậu bỏ dầu vào, dì đưa trứng cho cậu, dặn: “Đừng để dầu bắn vào người.”

“Vâng.”

Chảo vang lên tiếng xèo xèo, Vương Nhất Bác trò chuyện với dì giúp việc: “Dì, dì làm công việc này, con dì có vui không?”

Nhà dì giúp việc có hai người con, con út đi làm ở Thượng Hải, con lớn làm ở Bắc Kinh, làm ở bộ phận cao cấp của doanh nghiệp nào đó.

Chồng của con lớn là người ở đây, gia cảnh không tồi, là bạn của Đường Văn, nhà bọn họ cũng ở ngay gần đây.

Dì ở nhà con lớn tiện trông nom cháu, nhưng từ khi cháu lên cấp 1, dì chỉ phụ trách làm cơm tối cho cháu ăn, thời gian còn lại đều rảnh rỗi.

Dì tiếp tục nhặt rau: “Ban đầu không cho, nói dì không thiếu chút tiền ấy, nhưng sau con dì nghĩ thông suốt, nói cả ngày dì chỉ ở trong phòng người ngợm cũng buồn chán.”

Dì cười nói: “Cháu xem bây giờ dì vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể rèn luyện cơ thể, rất tốt.”

Chiên trứng xong, Vương Nhất Bác tắt bếp, bưng ra.

Dì giúp việc khen: “Không tồi không tồi, chiên trứng khéo hơn dì rồi.” Dì nói: “Xem ra đúng là trước kia cháu thường xuyên nấu cơm, giữ độ lửa rất khá.”

Vương Nhất Bác cười: “Từ hồi bé xíu đã bắt đầu nấu cơm, lúc đó bệ bếp cao, với không tới chậu rửa bát liền dẫm lên ghế bò lên bệ bếp, ngồi xổm trên bệ bếp rửa xoong nồi, lúc xào rau cũng dẫm lên ghế, còn em cháu thì giúp cháu nhóm lửa.”

Trước nay cậu không kể những chuyện này với người khác.

“Cháu còn có em?”

“Vâng.” Thật ra cậu có 4 đứa em, em Ba và em Tư vừa được sinh ra đã đem tặng cho người khác, nhà nghèo không nuôi nổi.

Dì hỏi: “Em út là trai luôn?”

“Vâng.”

Dì giúp việc lấy ra màn thầu đã hâm nóng, cắt một nửa, lại đưa cho Vương Nhất Bác rau xà lách và mấy lát cà chua đã chuẩn bị sẵn, hỏi cậu: “Muốn ăn sốt gì?”

“Sốt tương bò ạ.”

Dì giúp việc đưa cậu sốt tương bò, lại nghĩ tới: “Không lấy thịt xông khói à?”

“Buổi sáng không muốn ăn thịt.” Vương Nhất Bác bắt đầu làm hamburger kiểu Trung Quốc, cắt màn thầu thành hai nửa, quết sốt tương bò vào giữa, bỏ thêm rau xà lách nhưng không cho cà chua vào.

Dì cất thịt xông khói vào tủ lạnh, rót một ly nước ép hoa quả, sau đó bắt đầu rửa rau.

Vương Nhất Bác một tay cầm túi đựng ‘hamburger’ ăn, cậu không ra phòng khách, tựa vào bàn kính nói chuyện phiếm với dì giúp việc: “Dì ơi, trước kia dì làm giáo viên ạ?”

Cảm thấy dì rất có khí chất.

Dì nói: “Không phải giáo viên, làm bác sĩ ở bệnh viện trên trấn.”

Vương Nhất Bác gật đầu: “Dì làm khoa gì thế?”

Dì cười: “Bác sĩ đa khoa khám mọi loại bệnh, điều kiện chữa bệnh trên trấn chỗ dì có hạn, chẳng phân biệt khoa nội khoa ngoại, bệnh vặt cũng khám được.”

Vương Nhất Bác cũng cười, cậu nói: “Quê cháu rất nghèo, khi còn nhỏ bệnh viện trên trấn bọn cháu chỉ có hai bác sĩ, cũng khám được các loại bệnh.”

Dì nói: “Chờ sau này cháu với Tiêu Chiến kết hôn, đến lúc đó đưa bố mẹ cháu lên đây, để họ được hưởng phúc.” Dì rửa rau lần một, lại rửa tiếp lần hai.

Tiếng nước chảy ào ào vang vọng trong phòng bếp.

Vương Nhất Bác cắn màn thầu, cậu không hy vọng xa vời có thể kết hôn với Tiêu Chiến rồi đưa bố mẹ lên đây sống, cậu càng không muốn nghĩ tới, trái tim đã sớm lạnh ngắt, không ai có thể giúp cậu hâm nóng.

Ăn hết hamburger, Vương Nhất Bác liền lên lầu.

Lòng không bình yên, cậu gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến: [ Có thể vào thư phòng của anh không? Em tìm vài cuốn để đọc. ]

Tiêu Chiến: [ Đó cũng là nhà em, đi đâu không cần thiết hỏi anh. ]

Lại gửi tới một tin nhắn: [ Anh không có bí mật giấu em. ]

Vương Nhất Bác cười, cố ý xuyên tạc: [ Cũng đúng, anh không mặc quần áo em cũng thấy rồi, làm gì còn bí mật nào đáng để nói. ]

Tiêu Chiến: [ Tiểu Bác, sao lúc em khóc ở trên giường không mạnh miệng như vậy? ]

Vương Nhất Bác: [ Biến đi! ]

Cậu cất di động đi vào thư phòng.

Thư phòng của Tiêu Chiến cậu từng vào vài lần, nhưng chưa lần nào nhìn kỹ.

Có năm kệ sách, đựng đầy sách, phong phú đa dạng.

Anh vẫn giữ sách thiếu nhi khi còn bé, cậu đếm đếm, hơn trăm cuốn…

Có một kệ sách tầng dưới cùng đặt một xấp giấy Tuyên Thành và bút mực, Vương Nhất Bác rút một tờ mở ra, chắc là nét chữ của Tiêu Chiến, quả thực kém xa giá trị nhan sắc của anh.

Nét chữ bút máy của anh không tồi, nhưng viết bút lông thì… Không đành lòng hình dung.

Vương Nhất Bác hứng thú, trải một tờ giấy Tuyên Thành ra, bắt đầu luyện chữ tĩnh tâm.

Cậu mỗi thứ biết một chút vũ đạo, hội họa hay nhạc cụ, nhưng cũng chưa từng học qua, riêng thư pháp là có luyện tập.

Trước kia luyện thư pháp đơn thuần là để giết thời gian vì không biết làm gì khác.

Hồi còn bé sau khi tan học liền về làm việc nhà, buổi tối không xem TV, làm bài tập xong muốn ngủ mà không ngủ được vì nhà chính luôn vang lên tiếng ồn ào lao nhao, tiếng mạt chược xoàn xoạt.

Đến nửa đêm vẫn chưa kết thúc.

Trong nhà đã nghèo thành như vậy, nhưng bố cậu không lo lắng chút nào, cũng không muốn ra ngoài làm công, suốt ngày ở nhà làm mấy việc lặt vặt, buổi tối lại đánh mạt chược không biết giờ giấc.

Bố chẳng bao giờ nghĩ tới con trẻ trong nhà cũng buồn ngủ mà chỉ lo nghĩ bản thân chơi vui vẻ.

Phòng ở nông thôn không cách âm, cậu bị làm ồn thật sự không ngủ được, đọc sách cũng không vào liền châm đèn dầu viết chữ bằng bút lông.

Không có giấy Tuyên Thành cậu liền lấy sách giáo khoa cũ đã học qua, viết đi viết lại, chữ chồng lên chữ, không rõ rốt cuộc viết cái gì…

Phòng ngoài, tiếng chơi mạt chược loạn xì ngậu, không khí ngột ngạt, giọng đàn ông lớn tiếng chửi bới không ngừng, thỉnh thoảng còn nói mấy câu tục tĩu, có lẽ không sờ được lá bài đẹp.

Phòng trong, Nhất Nam tâm tư đơn thuần, không âu lo, lại làm không ít việc nhà nông nên có ồn ào đến đâu cũng lăn ra ngủ được.

Đèn dầu tỏa ra mùi dầu hỏa đặc thù, trong không khí còn trộn lẫn với mùi mực nước nhàn nhạt.

Đó là toàn bộ thời niên thiếu của cậu.

Kết thúc cuộc gọi, Tiêu Chiến bắt đầu ký văn kiện, thư ký đứng một bên báo cáo lịch trình mấy ngày nay của anh, cho rằng cuộc điện thoại đặt hẹn sáng nay là quan trọng: “Tiêu tổng, buổi sáng giáo sư Viễn Dương gọi cho tôi, nói hẹn anh khi nào có thời gian rảnh thì cùng đi uống tách trà.”

Tiêu Chiến đang ký tên, ngừng lại, rồi lại tiếp tục ký, hỏi thư ký: “Không nói cụ thể có việc gì sao?”

Thư ký: “Không, ông ấy nhấn mạnh, không thể trễ nải thời gian làm việc của anh.”

“Như vậy chẳng phải tôi thành người bất kính sao?” Tiêu Chiến khép văn kiện lại, nhìn thư ký: “Cô không cần phản hồi lại, tôi sẽ tự liên hệ với ông ấy sau.”

“Vâng.” Thư ký khom lưng cầm một chiếc túi bên chân lên, Tiêu Chiến đúng lúc liếc thấy LOGO, nghi hoặc nhìn thư ký: “Vương Nhất Bác tặng tôi?”

Thư ký: “… Không phải, là Dịch Lâm.”

Tiêu Chiến nhíu mày: “Dịch Lâm?”

“Ừm, hôm nọ cậu ấy tới đây.” Thư ký thuật lại tỉ mỉ một lần.

Sáng sớm hôm đó thư ký vừa đến sảnh công ty, Dịch Lâm liền từ khu nghỉ ngơi đi tới, thư ký liếc mắt một cái thấy ngay một chiếc túi liền hiểu Dịch Lâm có ý gì.

Thư ký giả bộ không biết, hỏi Dịch Lâm có chuyện gì, Dịch Lâm ngượng ngùng hỏi: “Thư ký Phàn, hôm nay Tiêu tổng khi nào thì đến đây?”

Thư ký Phàn không đáp hỏi ngược: “Tìm Tiêu tổng có việc gì?”

Dịch Lâm nói muốn giáp mặt nói với Tiêu tổng, còn có món quà muốn tặng Tiêu tổng.

Thư ký Phàn: “Tiêu tổng đi công tác, mấy ngày tới không có ở trong nước.”

Dịch Lâm tinh ý hỏi: “Thư ký Phàn, cô không đi công tác cùng Tiêu tổng à?”

Có lẽ không tin Tiêu Chiến đi công tác nên cô ấy mới hỏi như vậy.

Thư ký Phàn mỉm cười: “Thư ký của Tiêu tổng không chỉ có mình tôi, ngoài ra anh ấy còn có cả trợ lý.” Thư ký Phàn nói: “Quà tặng Tiêu tổng đưa tôi là được, khi nào Tiêu tổng về tôi sẽ chuyển cho anh ấy.”

Thư ký Phàn không cho hắn bất kỳ đường lui, trực tiếp duỗi tay.

Dịch Lâm nháy mắt bị khí thế hạ gục, ngây người, nhất thời không phản ứng kịp đưa luôn cho thư ký Phàn túi xách, ngay sau đó liền hối hận, hắn còn định mượn cơ hội gặp mặt Tiêu Chiến lại thành tay không ra về.

Thư ký Phàn khách sáo một phen, chuẩn bị lên lầu.

Dịch Lâm gọi cô lại, cố ý dặn dò: “Làm phiền cô nhắn vài câu đến Tiêu tổng giúp tôi, cảm ơn lần trước anh ấy tặng tôi túi, nhưng bố mẹ tôi không cho phép tôi nhận quà người khác, mà tôi lại nhận túi rồi, muốn gửi tiền cho anh ấy lại cảm thấy không ổn, vậy nên tự ý tặng anh ấy mấy chiếc áo sơmi đặt làm, tôi thấy ngày thường anh ấy hay mặc nhãn hiệu đó.”

Thư ký Phàn gật đầu mỉm cười, nói sẽ truyền đạt lại.

Tiêu Chiến mở túi ra nhìn, tổng cộng 3 bộ, màu đen màu trắng còn có một bộ sọc xanh sẫm, đều là những màu anh hay mặc.

Anh đặt túi vào một góc bàn, hỏi thư ký: “Dịch Lâm nói đây là cậu ấy đặt may thay vì gửi lại tiền?”

Thư ký Phàn gật đầu: “Ừ, cậu ấy nói như vậy, sau đó tôi mang túi đến cửa hàng xác nhận, cửa hàng trưởng nói đúng là có chuyện này.”

Cô hỏi ý kiến Tiêu Chiến: “Tiêu tổng, cần tôi giải quyết mấy chiếc áo sơmi này hộ anh không? Vì là áo sơmi đặt may nên mặt trái cổ áo có chữ cái đầu tên của anh, không thể trả lại.”

Tiêu Chiến suy nghĩ một lát: “Không cần, về nhà đưa cho Vương Nhất Bác.”

Thư ký Phàn có ý tốt nhắc nhở: “Chắc hẳn cậu Vương sẽ không vui.”

Tiêu Chiến nói: “Không nộp lên hậu quả càng nghiêm trọng.”

Thư ký Phàn: “……”

Không nói thêm gì nữa.

Cô nhìn đồng hồ, năm phút nữa là đến 10 giờ, lấy cái ly của Tiêu Chiến chuẩn bị đi pha café, Tiêu Chiến xua xua tay: “Cô bận việc của mình đi.”

Thư ký Phàn gật đầu, thu thập văn kiện liền rời đi.

Tiêu Chiến xoa xoa ấn đường, thừa dịp nghỉ ngơi vài phút, anh gọi điện thoại cho giáo sư Viễn Dương, giáo sư rất nhanh nhận máy: “Tiêu Chiến à, bận lắm không?”

“Không bận ạ.” Tiêu Chiến đứng dậy đi rót nước ấm: “Thầy, lần sau ngài có chuyện gì thì cứ gọi thẳng cho em, không cần phải tìm thư ký.”

Giáo sư Viễn Dương cười: “Biết bọn em làm kinh doanh rất bận bịu, không thể so với các thầy, ngoại trừ đi dạy học thì gần như không có việc gì làm.”

“Thầy, ngài tìm em có chuyện gì?” Tiêu Chiến ấn tắt vòi, cầm ly nước trở về chỗ ngồi.

Giáo sư thở dài: “Thật sự không còn cách nào khác mới phải tìm em.”

“Ngài nói đi.”

“Vẫn là về công việc của Dịch Lâm.”

Tiêu Chiến khẽ ngõ thành ly nước, hỏi: “Dịch Lâm làm sao ạ?”

“Đi làm hơn mười ngày, nói vẫn chưa thích ứng, tính cạnh tranh rất lớn, hơn mười ngày qua vẫn chưa được duyệt bài viết nào, nó sốt ruột, nói phải làm đề tài về tập đoàn Viễn Đông, kết quả không tìm được hướng đi liền tới chỗ thầy kể khổ, thầy nhìn cũng đau lòng.”

“Hiện tại cậu ấy muốn viết về chủ đề gì?”

“Nói nhìn thấy tin tức hợp tác giữa công ty của em và Vu Đông nên muốn theo vụ hợp tác của bọn em.” Giáo sư Viễn Dương không quên nhấn mạnh: “Cái này chắc chắn phải hỏi ý kiến và sự đồng ý của em và Vu Đông bên kia, không thể để em kẹp giữa khó xử được.”

Tiêu Chiến nói: “Không đến mức khó xử, nhưng,” Anh cố ý dừng lại.

Mặc dù anh vẫn luôn kính trọng giáo sư tìm anh hỗ trợ, nhưng khi phải giúp lại gây ra bất lợi cho Vương Nhất Bác, anh sẽ không chút do dự nghiêng về phía Vương Nhất Bác.

Anh không vòng vo, nói rõ với giáo sư Viễn Dương: “Vương Nhất Bác cũng đang làm đề tài có liên quan đến Vu Đông, Dịch Lâm chọn đề tài này có phần xung đột với em ấy, để buổi tối về nhà em hỏi Vương Nhất Bác, bởi vì liên quan đến nội dung công việc của em ấy, em phải tôn trọng em ấy, xem ý kiến của em ấy ra sao em sẽ trả lời thầy sau.”

Giáo sư Viễn Dương: “Ồ, Vương Nhất Bác cũng đang làm đề tài này à, cũng phải, đang là đề tài nóng hổi nhất về Kinh tế & Tài chính dạo gần đây mà.”

Cái khác, giáo sư Viễn Dương không nói tới.

Thái độ lấp lửng.

Không nói không để Dịch Lâm chọn đề tài này nữa, cũng không nói nhất định phải làm mà ném quả bóng cao su cho anh.

Tiếng gõ cửa vang, là Tổng giám đốc Công ty ủy thác tới: “Mời vào.”

Tiêu Chiến lại hẹn giáo sư Viễn Dương tối mai đi uống trà, nói gặp mặt tiện trò chuyện hơn, giáo sư Viễn Dương cũng không từ chối.

Tiêu Chiến hiểu cách làm của giáo sư Viễn Dương, dù trước kia giáo sư Viễn Dương đối xử tốt với Vương Nhất Bác, nhưng giữa cháu trai và Vương Nhất Bác, ai cũng sẽ bất công đứng về phía người thân của mình.

Ví như trong lòng anh, không ai quan trọng bằng Vương Nhất Bác.

Buổi tối về đến nhà, Vương Nhất Bác vẫn đang luyện chữ, trên bàn làm việc trên sàn nhà la liệt tranh chữ tự tay cậu viết.

Tiêu Chiến biết cậu viết thư pháp rất khá: “Lại bắt đầu trổ tài?”

“Đúng vậy.” Vương Nhất Bác liếc nhìn anh một cái, tiếp tục cúi đầu viết: “Tiêu Chiến.” Cậu gọi anh một tiếng.

“Làm sao?” Tiêu Chiến đi đến bên cạnh cậu, xem cậu viết chữ.

Vương Nhất Bác buồn bã nói: “Em thấy tác phẩm thư pháp của Tiêu tổng rồi.”

Tiêu Chiến: “… Ai cho em lật lung tung đồ của anh hả.”

“Không phải anh nói giữa anh và em không có bí mật à.”

Tiêu Chiến: “… …”

Anh lấy lại danh dự: “Xem thì xem đi, cũng không có gì, anh mới luyện mấy ngày, lần trước thấy em viết thư pháp không tồi nên anh chợt nảy ra ý định mua giấy bút thử xem sao.”

Thực ra… Khi còn nhỏ anh được học một lớp luyện thư pháp, hơn nữa còn là bạn học cùng lớp với Vu Đông, ban đầu Vu Đông viết cũng rất bình thường, sau lại không biết thế nào bỗng tiến bộ vượt bậc, còn anh thì vẫn giậm chân tại chỗ…

Vương Nhất Bác nói: “Luyện mấy ngày đã luyện được như vậy, không tồi.”

Cậu quay đầu hôn lên môi anh một cái, tặng chút cổ vũ.

Thấy anh cầm trên tay chiếc túi, là nhãn hiệu anh thường hay mặc, cho rằng anh đặt may, cũng không hỏi nhiều.

Tiêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC