Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến vừa thay quần áo vừa gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, gọi ba lần mới bắt máy, giọng anh dồn dập khẩn trương: “Tiểu Bác, em đang ở đâu?”

Vương Nhất Bác bình tĩnh đáp: “Ở Bắc Kinh.” Lại hỏi anh: “Anh bận việc xong rồi?”

Tiêu Chiến thở hắt, thanh âm khàn khàn: “Đang ở bệnh viện nào?”

Vương Nhất Bác trầm mặc vài giây mới nói tên bệnh viện: “Tiêu Chiến, đừng nóng giận.”

Tiêu Chiến không khỏi nắm chặt di động, không rảnh lo cái này, hỏi cậu: “Hiện giờ cảm thấy thế nào? Còn đau không?”

Cậu yếu ớt đáp: “Rửa ruột, không đau nữa.”

Trong lòng Tiêu Chiến lại đau nhói, anh vốn không muốn ngay lúc này chất vấn cậu, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn xuống được: “Tiểu Bác, rõ ràng chuyện này có cách giải quyết khác, sao em cứ lựa chọn liều mạng uống rượu vậy? Em ngại bản thân sống quá lâu phải không!?”

Chẳng sợ toàn bộ người trên thế giới đều nói cậu làm sai, anh cũng không thể mắng cậu dữ như vậy.

Vương Nhất Bác nói: “Đúng vậy, ngại bản thân sống quá lâu.”

Tiêu Chiến nỗ lực kiềm nén: “Anh đang nói chuyện bình thường với em.”

Vương Nhất Bác không khỏi kích động: “Anh nói thế mà là bình thường sao?”

Tiêu Chiến khắc chế không lên tiếng, đây đã là khoan nhượng lớn nhất của anh.

Cậu uống rượu bằng cách đó cậu không thấy có vấn đề, nhưng anh không giống, chỉ ngẫm thôi lòng anh đã nhói đau khó chịu.

Anh nén cơn bực bội, tận lực bình tĩnh: “Công việc như vậy cùng lắm thì không cần, sao phải để bản thân chịu ủy khuất chứ?”

Một lúc lâu Vương Nhất Bác mới nói: “Không phải anh thường xuyên mang thư ký trợ lý đi xã giao à? Anh nghĩ các ai cũng thật sự bằng lòng đi theo? Nếu không đi thì phải làm sao bây giờ? Vị trí này không thiếu người muốn chen vào, bọn họ mà không đi, có vô vàn người giành giật muốn đi, bọn họ đổi công ty khác vẫn không thể tránh được phải bồi lãnh đạo đi xã giao, vậy thì đổi công việc có thể giải quyết được gì?”

Cậu gần như lấy hết sức nói to: “Mẹ nó, bọn nhà giàu các anh là đồ biến thái, toàn thích có người bồi rượu góp vui, nếu không phải vì mấy sở thích buồn nôn này của các người, anh hỏi xem có ai muốn uống rượu chứ!”

Không cho Tiêu Chiến cơ hội nói chen vào, Vương Nhất Bác nói tiếp: “Em không có tiền thích làm gì thì làm, muốn yên ổn làm việc, không phải thuận theo thì chỉ còn cách nghĩ biện pháp ứng đối.”

Tiêu Chiến dùng sức nắm chặt di động, thật sự không nhịn được nữa: “Nghĩ biện pháp ứng đối không sai, nhưng em biết em ăn bao nhiêu ớt cay uống bao nhiêu rượu không?! Làm không cẩn thận sẽ xảy ra tính mạng đó.”

“Yên tâm, không chết được.”

“Vương Nhất Bác!” Tiêu Chiến khó thở, câu nói kia vẫn không nghẹn được: “Em cho rằng bạn trai em là người chết phải không?!”

“Anh hung dữ cái gì!” Vương Nhất Bác trực tiếp cúp điện thoại.

Tiêu Chiến: “… …”

Nhìn cuộc trò chuyện kết thúc, lòng anh bực bội cực kỳ.

Tới dưới lầu, tài xế và vệ sĩ chưa tới.

Tiêu Chiến mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm di động hồi lâu, cơn tức giận bỗng sực lên.

Tháng 7, buổi tối oi bức nóng nực, sắp không thở nổi, anh cởi vài chiếc cúc áo sơmi, vẫn không đỡ, lồng ngực khó chịu.

Bực bội vài phút, Tiêu Chiến lại gọi cho Vương Nhất Bác, hết tiếng đổ chuông, cậu vẫn không nhận máy.

Ô tô tới, Tiêu Chiến ngồi trên xe, tài xế hỏi đi bệnh viện trước hay đi câu lạc bộ trước.

Tiêu Chiến: “Đến bệnh viện một chuyến đã.”

Tài xế gật đầu, đánh xe rời đi.

Tiêu Chiến tiếp tục gọi cho Vương Nhất Bác.

Vẫn không có người nghe.

Mãi đến lần thứ năm, lúc này Vương Nhất Bác nghe máy, không nói lời nào.

Tiêu Chiến lại nhịn không được chất vấn: “Rõ ràng người nên giận nên cáu là anh, sao giờ lại thành em là người cáu kỉnh hả?”

Cậu đáp trả: “Ăn nhiều ớt quá, không được à?”

Tiêu Chiến: “…”

Im lặng một lát: “Nếu trước đó em gọi cho anh nói em bị người ta làm khó xử, ăn ớt cay uống rượu,” anh nói: “Tiểu Bác, dù anh có việc gấp đến đâu thì cũng sẽ đến tìm em ngay.”

Lòng anh vừa đau vừa buồn, hoãn vài giây: “Lúc em gọi cho anh anh không nhận ra em khác thường là lỗi của anh, coi như trong phòng ồn ào, cũng là do anh không cẩn thận, nhưng…”

Anh tức giận chính là: “Em không thể nói nhiều thêm một câu sao? Tính em hiếu thắng anh hiểu, nhưng đây là chuyện liên quan đến tính mạng, em vẫn một mình chịu trách nhiệm, có phải đối với em, người bạn trai này thật sự có cũng như không không?”

Vương Nhất Bác trầm mặc nãy giờ.

“Vương Nhất Bác?”

“Hả?”

Tiêu Chiến không muốn cãi nhau với cậu, tranh cãi càng làm anh khó chịu, anh hạ giọng: “Em nghỉ ngơi một lát đi, khoảng mười phút sau anh tới.”

Vương Nhất Bác cúp điện thoại, ném điện thoại bên đầu giường.

Vừa rồi cậu bị điện thoại của Tiêu Chiến đánh thức, trợn mắt nhìn căn phòng trống vắng, bốn phía đều là tường trắng, cậu còn tưởng bản thân đã xuống địa ngục.

Dần dần tỉnh lại mới nhận ra đây là bệnh viện.

Quá mệt mỏi, Vương Nhất Bác híp mắt lại ngủ.

Vu Đông mua đồ về phòng bệnh, túi nước sắp thấy đáy, anh gọi y tá tới đổi thuốc.

Đi toilet vắt khăn lông ướt cho cậu, đứng bên mép giường một lúc mới khom lưng lau mặt cho cậu, động tác rất nhẹ, sợ đánh thức cậu.

Đây là lần đầu tiên anh ta chăm sóc người khác.

Vu Đông lau sạch khuôn mặt cậu, ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm đôi môi cậu, định dùng bông gòn lau, cuối cùng lại thôi.

Đột nhiên ngoài cửa phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Vu Đông quay đầu lại, cửa phòng bị đẩy ra, vừa lúc đụng phải ánh mắt nôn nóng của Tiêu Chiến.

Hai người đều kinh ngạc.

Bầu không khí yên tĩnh lại áp lực, trong phòng như tràn ngập mùi thuốc súng vô hình.

Hai người thế lực ngang nhau không ngờ ở tình trường lại là oan gia ngõ hẹp.

Giằng co không tiếng động vài giây, Tiêu Chiến dừng tầm mắt trên tay áo sơ mi đã vén lên của Vu Đông, trên cổ tay anh ta có vết cào rất sâu, trong tay còn cầm khăn lông ướt.

“Anh đến rất đúng lúc, tình trạng của cậu ấy vẫn chưa ổn định.” Vu Đông vắt khăn lông lên tủ đầu giường, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tiêu Chiến nhất thời không hiểu rốt cuộc là tình huống gì, nhưng sắc mặt vẫn như thường nói câu: “Cảm ơn, làm phiền anh rồi.”

“Không phiền.” Vu Đông suy nghĩ, vẫn giải thích qua: “Đi ăn cơm cùng Thẩm Lăng gặp cậu ấy dưới lầu liền đưa thẳng tới đây.”

Anh cầm lấy di động rời đi.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm cửa khép lại như có điều suy nghĩ, thu hồi tầm mắt, bước đến trước giường Vương Nhất Bác.

Nhìn thấy cậu, trái tim Tiêu Chiến như bị khoét một nhát.

Tóc cậu ướt nhẹp, môi cũng bị cắn rách, còn có mấy vết máu khô đỏ tím lại.

Anh khom lưng, đôi tay lót dưới đầu cậu, hôn môi cậu.

Vương Nhất Bác bị hôn tỉnh, có chút bực bội, muốn đẩy anh ra lại bị Tiêu Chiến ôm chặt hơn, vòng ôm quen thuộc mùi hương quen thuộc, cậu không giãy giụa nữa, lại nằm yên ngủ.

Tiêu Chiến lại hôn hôn cậu, để lại một vệ sĩ ngoài cửa, anh rời đi đến Câu lạc bộ.

Ngồi trên xe, anh dùng sức xoa xoa trán, đầu đau muốn nứt ra, tâm đau phế liệt.

Di động vang lên, tưởng là Vương Nhất Bác, anh vội vàng cầm lên.

Kết quả là Đường Văn.

“Anh, anh đang ở đâu thế?”

“Làm sao?”

“Không sao cả, sợ anh nhất thời mất khống chế đánh người ta tàn phế.” Đường Văn thở hổn hển, chạy tới Câu lạc bộ.

Tiêu Chiến nói: “Anh vẫn chưa tới.”

Đường Văn thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp dựa vào tường: “Anh, anh phải bình tĩnh chút.”

Tiêu Chiến: “Anh đã đủ bình tĩnh.”

Anh nói: “Nếu cậu muốn nói mấy lời khuyên vô dụng với anh thì thôi đi, hiện tại anh không phải tổng giám đốc của công ty, cũng không phải của xí nghiệp danh tiếng nào cả, anh là bạn trai của em ấy, chỉ là một người bình thường, có vui buồn tức giận, không bình tĩnh lý trí được, cũng không muốn phân rõ phải trái với ai sất.”

Không cho Đường Văn cơ hội nói chuyện, anh trực tiếp cúp điện thoại.

Mười mấy phút sau, ô tô dừng lại trước cửa Câu lạc bộ.

Mấy vệ sĩ theo sau Tiêu Chiến vội vàng lên lầu, bắt gặp Đường Văn ở cầu thang.

Tiêu Chiến nhíu ấn đường: “Sao cậu lại ở đây?”

“Chờ anh đó.” Đường Văn ngó nhìn đám vệ sĩ sau lưng anh, ngày thường anh rất ít khi bảo vệ sĩ đi theo, chỉ đến vùng vài quốc gia ở Trung Đông mới bảo bọn họ đi cùng.

Hôm nay, cái dáng vẻ này xác định là phải trút giận.

“Anh, anh đừng dùng vệ sĩ, dùng em này, lát nữa phải đánh nhau bố em sẽ không để kệ em, nếu anh mà gây ra tin tức xấu thì sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Trung Thần đó.”

Tiêu Chiến liếc cậu ta một cái: “Rốt cuộc cũng giống đàn ông.”

“F*ck…” Đường Văn giận không dám nói.

Tiêu Chiến nói: “Đánh người quá hời cho ông ta rồi.”

Đường Văn: “… …”

Cậu không hiểu mạch não của Tiêu Chiến, cũng không có thời gian hỏi nhiều, đi nhanh theo sau anh vào phòng.

Trong phòng bao đang đùa vui náo nhiệt, Tiêu Chiến và bọn họ không phải người cùng một giới, rất ít xuất hiện tại Câu lạc bộ này.

Bọn họ không khỏi thì thầm, nhất là nhìn thấy dẫn theo nhiều người như vậy.

Tiêu Chiến phân phó vệ sĩ: “Bật hết đèn lên.”

Căn phòng nháy mắt sáng sủa hẳn.

Hoàng tổng đang uống rượu với một nhóm người, lúc này mới nhìn thấy Tiêu Chiến, nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.

Tiêu Chiến đến đó ngồi, sắc mặt âm trầm, dường như không nghe thấy Hoàng tổng nói gì.

Người chung quanh thổn thức không thôi, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.

“Tối nay Tiêu tổng hạ cố đến đây, không biết có gì chỉ giáo?” Hoàng tổng cười như không cười nói, ông ta cũng cảm giác không khí không đúng, nhưng không nghĩ có liên quan tới Vương Nhất Bác.

Mãi đến khi Tiêu Chiến bảo vệ sĩ mang đồ lên.

Hai bình rượu trắng 60°.

Lúc này Tiêu Chiến mới mở miệng nói chuyện: “Nghe nói Hoàng tổng bị cảm mạo.”

Cảm mạo?

Bản thân ông cũng không biết mình bị cảm.

Hoàng tổng im lặng nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vẫy tay về phía vệ sĩ, vệ sĩ đưa anh mấy cái lọ.

Anh nhìn Hoàng tổng, mặt không cảm xúc nói: “Nghe nói mù tạc trị cảm mạo rất tốt.”

Trong lòng Hoàng tổng lộp bộp, rốt cuộc biết tại sao tối nay Tiêu Chiến đến đây, ông đã trêu vào Vương Nhất Bác không nên chọc vào.

Vương Nhất Bác là người của Tiêu Chiến?

Lần này chơi lớn, chơi tới trên đầu Tiêu Chiến.

Ông cười cười, ra vẻ không biết: “Cảm ơn Tiêu lão đệ quan tâm, cảm mạo cũng gần khỏi rồi.”

Tiêu Chiến xắn tay áo sơmi, bắt đầu vặn nắp bình mù tạc, anh gằn từng chữ một: “Gần khỏi cũng phải uống một chút, tránh để tái phát.”

Hoàng tổng không nói một lời nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cầm năm cái ly chân dài, rót đầy rượu, anh nhìn lão Hoàng một cái: “Đây là mù tạc thượng hạng trên thị trường, hợp với rượu trắng, hiệu quả trị cảm mạo là tốt nhất.”

Vừa nói vừa rắc mù tạc vào ly rượu.

Hai lọ mù tạc chia đều bốn ly rượu, Tiêu Chiến khuấy đều bốn ly.

Anh nhìn về phía vệ sĩ: “Đưa tôi ớt cay.”

Vệ sĩ đưa anh hai quả ớt.

“Tiêu tổng, tối nay thật hăng hái.” Hoàng tổng biết ông trốn không thoát một kiếp này.

Ăn ớt cay uống rượu có thể gây chết người, nhưng rượu trắng trộn mù tạc uống không chết người, cũng không quá tổn hại dạ dày, chính là uống xong còn kích thích hơn ớt cay, sẽ làm người sống không bằng chết.

Tiêu Chiến cười nhạt, cười không đạt tới đáy mắt: “Tối nay tôi cũng mới biết thì ra còn có cách uống rượu kích thích như thế, nghe nói Hoàng tổng cũng thích kích thích, vui một mình không bằng vui chung.”

Anh ăn hết hai quả ớt, không hề nhíu mày, bưng cái ly không có mù tạc: “Hoàng tổng, tôi uống trước.” Ngẩng đầu lên uống cạn sạch một hơi rượu trắng.

Rượu trắng và ớt cay tụ lại dưới dạ dày, như bị ném vào đám lửa.

Tiêu Chiến dùng ngón cái lau lau khóe miệng, cơ bắp căng chặt, dốc ngược cái ly chân dài, một giọt rượu cuối cùng đọng lại trên bàn trà, óng ánh trong suốt, phản xạ khuôn mặt lo lắng căng thẳng của mọi người.

Ánh mắt anh lạnh lẽo, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng tổng.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, chạm vào là nổ ngay.

Hoàng tổng trước đó còn trấn định thoải mái, hiện giờ trong lòng không khỏi bực bội, ông cởi khuy áo nhưng vẫn cảm giác cổ như bị ai đó siết chặt.

Khó thở.

Ý của Tiêu Chiến rất rõ, anh đã ăn ớt cay, cũng đã uống rượu trắng.

Nếu ông không uống bốn ly rượu thêm mù tạc trên bàn này thì đêm nay đừng hòng ra khỏi gian phòng này.

Việc buôn bán sau này của ông, chắc chắn Tiêu Chiến cũng sẽ ngáng chân khắp nơi.

Đây là ép ông bị xấu mặt trước mặt mọi người.

Tối nay ông bảo Vương Nhất Bác một đấu bốn, vậy nên Tiêu Chiến bắt ông uống bốn ly rượu trắng bỏ thêm mù tạc.

Hoàng tổng ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của Tiêu Chiến, hai người giằng co hơn nửa phút.

Không ai nói lời nào.

Tất cả mọi người trong phòng nín thở, trực giác có liên quan đến cậu phóng viên tối nay lão Hoàng gặp.

Lúc ấy bọn họ vây xem video cảm thấy kích thích, nhưng khi rơi xuống đầu mình liền không thấy buồn cười chút nào.

Là ai đều không thể chịu được người của mình bị một người khác dòm ngó, uống rượu thì thôi, lại còn bị quay video truyền đi khắp nơi.

Ban đầu bọn họ còn muốn nói đỡ giúp lão Hoàng vài câu, nhưng với tình hình này, nào ai dám lên tiếng.

Giằng co không xong, Hoàng tổng hạ quyết tâm, bưng một ly rượu, chạm ly trên không: “Cảm ơn Tiêu lão đệ quan tâm đến sức khỏe của tôi.”

Bực bội híp mắt nâng ly uống sạch.

Một ly trôi xuống bụng, nháy mắt như đang dưới địa ngục.

Nước mắt nước mũi, khuôn mặt run rẩy giống hệt bông hoa cúc.

Lần đầu tiên Hoàng tổng cảm nhận được cái gì gọi là đau đớn, sống không bằng chết.

Không chịu nổi cái hăng cay của mù tạc, ông đặt mạnh ly xuống bàn trà.

Hoãn hơn mười phút, Hoàng tổng lau lau nước mắt vì bị sặc mù tạc, chắp tay trước ngực xin tha: “Tiêu lão đệ, cảm ơn đã quan tâm, một ly đủ rồi, cực kỳ biết ơn.”

Tiêu Chiến không dao động, ánh mắt lạnh nhạt, bắt đầu rót rượu cho chính mình: “Hoàng tổng, tôi lại kính ông một ly.”

Hoàng tổng liên tục xua tay: “Không cần không cần.”

Nếu Tiêu Chiến lại uống một chén, ông sẽ phải uống ly rượu thêm mù tạc, thế thì cái mạng già này của ông đi tong.

Ông lại bưng một ly khác lên, bóp mũi uống cạn.

Sau khi uống nốt mấy ly rượu còn lại, đôi mắt mơ màng, các giác quan đều bị mất cảm giác.

Đời này ông chưa từng trải qua tra tấn nào như vậy.

Chật vật thất thố, không còn mặt mũi.

Muốn sống không được muốn chết không xong.

Tiêu Chiến không nói thêm gì nữa, lấy khăn ướt lau tay, đứng dậy rời đi.

Rời khỏi phòng, anh vào toilet.

Dạ dày bắt đầu không thoải mái nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng.

Cái loại đau này, chỉ có tự mình trải qua mới cảm nhận được.

Anh không thể tưởng tượng Vương Nhất Bác uống nhiều rượu ăn nhiều ớt như vậy, làm sao chịu được tới bây giờ.

Vặn vòi nước, anh dùng sức vỗ nước lên mặt.

Ra khỏi toilet, Đường Văn chưa về, đưa điếu thuốc cho anh.

Tiêu Chiến nhận lấy ngậm trong miệng: “Chỗ em có bật lửa.” Đường Văn thay anh châm thuốc.

Hai người nâng bước xuống lâu.

“Anh, anh còn định đối phó lão Hoàng nữa không?” Đường Văn nghiêng mặt nhìn anh.

Chậm rãi phun khói ra từ mũi, anh nói: “Xem ý Tiểu Bác đã.”

Đường Văn gật đầu, không hỏi nhiều.

Tới dưới lầu, Đường Văn nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được.

“Anh, em cảm thấy, em cần phải nói hai câu này, bằng không thể nào em cũng bị nghẹn chết.”

Tiêu Chiến dựa vào cửa xe hút thuốc, liếc cậu một cái: “Nghẹn chết vừa hay đúng lúc, tiết kiệm gạo.”

Đường Văn: “… … Anh, em không nói giỡn với anh.”

“Nói.” Tiêu Chiến nhìn đồng hồ: “Cho cậu hai phút, anh còn phải đến bệnh viện.”

“Ngay từ đầu em với vài người đang chơi ở quán bar, lúc nhìn thấy video bọn em đều vây quanh xem náo nhiệt, sau lại xem một lúc, cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.”

Đường Văn rít thuốc, lại từ từ phun ra.

Cậu thở dài, nói tiếp: “Từ trên người Vương Nhất Bác chúng ta đều thấy được chính mình, anh nói ở Trung Quốc, có mấy người không sống như vậy? Ở nhà trước mặt vợ con thì ra vẻ ta đây giỏi lắm, nhưng khi đi xã giao có việc nhờ vả người khác còn không phải giả bộ đáng thương sao, uống đến không nhận ra cha nhận ra mẹ mà vẫn phải uống tiếp.”

Tiêu Chiến dùng sức bóp điếu thuốc, phủi phủi khói bụi.

Không lên tiếng.

Đường Văn dập điếu thuốc, lại châm điếu khác: “Vương Nhất Bác này vừa uống, người vốn đang có ý đồ với cậu ấy bây giờ chỉ còn đồng tình và bội phục, không có gì không tốt.”

Cậu nhìn về phía Tiêu Chiến: “Mấy người trong hội của chúng ta muốn theo đuổi Vương Nhất Bác.” Cố ý cường điệu: “Là theo đuổi, không phải có ý chơi đùa, người như vậy cưới về nhà cũng không cần lo lắng cậu ấy sẽ ngoại tình vì tiền.”

Tiêu Chiến liếc xéo cậu một cái: “Cậu nói nhảm nhiều quá đấy.”

Đường Văn cười: “Không phải em nói, là chính bọn họ nói muốn theo đuổi.”

Tiêu Chiến vứt điếu thuốc đi: “Anh đến bệnh viện đây, ngày mai một mình em đến Hongkong công tác đi.”

Đường Văn gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Trở lại bệnh viện, xong xuôi mấy việc vặt, Tiêu Chiến dùng khăn lông lau người cho Vương Nhất Bác, lau một lần sau lưng và cánh tay, anh đặt khăn lông xuống, cởi quần cho cậu.

Vương Nhất Bác ngủ mơ mơ màng màng vẫn biết phối hợp với Tiêu Chiến, cởi quần ra, chân đầy vết véo, nhìn mà ghê người, Tiêu Chiến hít thở không thông.

Mỗi một vết đều như véo trên người anh.

Vương Nhất Bác thỉnh thoảng nhíu ấn đường, dạ dày vẫn có chút không thoải mái.

Tiêu Chiến dỗ cậu, hôn khóe môi cậu, xoa ấn đường của cậu, cậu từ từ ngủ yên giấc.

Vu Đông đến công ty một chuyến rồi mới về nhà, trên đường bắt gặp xe của Tiêu Chiến đi ngang qua.

Anh ta hơi giật mình.

Sau lại nghĩ, lão Hoàng trốn không thoát một kiếp này.

Anh ta nhìn ngoài cửa sổ, gương mặt trắng bệch của Vương Nhất Bác thỉnh thoảng hiện lên trước mặt.

Về đến nhà đã là rạng sáng 1 giờ hơn.

Tắm xong phải xử lý công vụ, đầu óc rối loạn, anh ta đi ra ban công, châm điếu thuốc.

Gió đêm hiu hiu, thổi lên mặt khá mát.

Lúc không làm việc, anh ta luôn có cảm giác trống vắng trong lòng, không có gì lấp đầy.

Bất giác nhìn vết cào trên cổ tay, ngẩn người một lúc.

Dập tàn thuốc, xoay người vào thư phòng.

Bệnh viện.

Tiêu Chiến không ngủ suốt một đêm, cầm tay Vương Nhất Bác hôn không ngừng, xoa xoa vết cắn kia, mấy tiếng trôi qua, dấu răng trên mu bàn tay cậu vẫn chưa tiêu sưng.

7 giờ sáng, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đã bình tĩnh trở lại, anh chăm chú nhìn cậu không chớp mắt, mới một đêm, sắc mặt tiều tụy thấy rõ.

Hôn hôn cậu, anh bắt đầu đọc tin tức.

Hơn nửa tiếng trôi qua rất nhanh.

“Tiêu Chiến.”

“Tỉnh rồi?” Tiêu Chiến buông di động, lấy tay lót sau đầu cậu: “Đỡ hơn chưa?”

“Bình thường, không phải tối hôm qua nói với anh sao, không chết được.”

Tiêu Chiến nhìn cậu không nói lời nào.

Vương Nhất Bác nói: “Tiêu Chiến, em không có sức cãi nhau với anh đâu.”

Anh cũng không muốn tranh luận với cậu, nhưng không nghe được câu cậu nói như vậy, biết cậu đang cố ý làm anh giận.

Tiêu Chiến điều chỉnh cảm xúc, thấp giọng hỏi: “Muốn ăn gì?”

“Không muốn ăn gì cả, muốn uống nước.”

Tiêu Chiến nâng cậu nằm nghiêng, cho cậu uống nửa cốc nước: “Chờ đến giờ hành chính của bệnh viện chúng ta đổi sang phòng VIP nhé.”

Vương Nhất Bác lắc đầu: “Không muốn chuyển qua chuyển lại, chiều nay là có thể xuất viện rồi.”

Tiêu Chiến liếc cậu một cái, ngữ khí không cho phép thương lượng: “Không được, phải ở thêm hai ngày nữa, sắp đến giờ tiêm thuốc rồi.”

Vương Nhất Bác không muốn tranh luận đề tài vô nghĩa với anh, đợi đến trưa xem tình hình sức khỏe cậu thế nào rồi nói sau, bây giờ cả người cậu rất khó chịu: “Em đi tắm đã.”

“Anh đi lấy đồ cho em.” Tiêu Chiến đứng dậy, đến tủ quần áo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC