Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi văn phòng của Thẩm Lăng, Tiêu Chiến lái xe đi về hướng tập đoàn Viễn Đông, lúc đến giao lộ để tới Viễn Đông, anh lại quẹo trái quay đầu xe.

Trở lại bệnh viện, Vương Nhất Bác đã truyền dịch xong, nói cơ thể đã khỏe, muốn xuất viện.

Anh nhìn cậu, không lên tiếng.

Vương Nhất Bác xuống giường, ôm anh: “Em khỏe thật mà.”

“Không được, việc này không thể thương lượng.” Anh rũ mắt nhìn cậu: “Có một số việc anh có thể dung túng em thích làm gì thì làm nhưng liên quan đến sức khỏe, em nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Vương Nhất Bác thấy anh vẫn luôn xụ mặt, đoán không xoay chuyển được gì, anh vừa mới hết giận, cậu không thể chọc giận anh nữa.

Bàn bạc với anh: “Em ở lại viện theo dõi, nhưng nếu ban ngày em có việc em có thể được ra ngoài không?”

Tiêu Chiến nhìn cậu: “Đi đâu?”

“Thẩm Lăng đồng ý đưa em đi gặp Vu Đông chụp ảnh để đính vào bài báo.”

Vài giây sau Tiêu Chiến mới trả lời: “Có thể, nhưng không thể ở bên ngoài quá lâu.”

Vương Nhất Bác làm động tác tay bảo đảm.

Tiêu Chiến đang nghĩ ngày nào đó có nên nói cho vợ Thẩm Lăng biết về việc anh ta trộm hút thuốc lá hay không…

Một khi Vương Nhất Bác đi vào trạng thái làm việc liền không bám dính lấy Tiêu Chiến, có đôi khi thời gian liếc nhìn anh một cái cũng không có, Tiêu Chiến nhìn cậu chằm chằm một lúc, cũng bắt đầu xử lý văn kiện.

Hai người không quấy rầy nhau.

Vương Nhất Bác ngồi trên giường gửi tin nhắn cho Thẩm Lăng: [ Thẩm tổng, mấy ngày tới bận không? ]

Thẩm Lăng hồi âm rất nhanh: [ Dù bận đến đâu cũng vẫn phải có thời gian chụp ảnh, sức khỏe của cậu thế nào rồi? ]

Vương Nhất Bác: [ Cảm ơn anh quan tâm, đã khá hơn rồi, anh lên lịch hẹn đi, lúc nào tôi cũng rảnh. ]

Thẩm Lăng: [ Sáng mai đi, vừa hay tôi cũng cần đi tìm Vu Đông. ]

Thẩm Lăng cất di động, nhìn Vu Đông, sau khi Tiêu Chiến rời đi anh ấy liền tới tìm Vu Đông, có vài chuyện anh ta đến làm rõ mới yên lòng được.

Anh nói với Vu Đông: “Tôi đã hẹn với Vương Nhất Bác sáng mai cùng tới đây.”

“Ừ.” Vu Đông đang đọc văn kiện.

Thẩm Lăng vắt chéo chân, dựa vào sofa thưởng thức trà, đoán không ra Vu Đông nghĩ gì, cân nhắc hỏi: “Nếu lần này cậu ấy viết bài khiến cậu hài lòng, cậu có nhận phỏng vấn của cậu ấy không?”

Vu Đông không nghĩ ngợi đáp: “Không.”

Thẩm Lăng: “… Chắc chắn vậy à?”

Vu Đông ngước mắt: “Tại sao phải nhận phỏng vấn của cậu ấy?”

Thẩm Lăng buột miệng thốt ra: “Bởi vì cậu động tâm với cậu ấy.”

Vu Đông dừng lại, sửa đúng: “Không động tâm.”

Thẩm Lăng ‘À’ một tiếng, nói sự thật: “Năm đó người yêu cũ của cậu xảy ra tai nạn xe cộ phải cấp cứu, tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng cũng gãy vài đoạn xương sườn, cậu thì sao?”

Vu Đông không lên tiếng, đứng dậy đi pha café.

Thẩm Lăng: “Bị thương nằm viện cũng không ngăn được cậu ngày ngày đi làm, mấy năm nay, cậu nói xem ngoài cháu của cậu, cậu đã từng nhân nhượng với ai chưa?”

Anh ta biết Vu Đông sẽ không trả lời vấn đề này liền tự hỏi tự đáp, anh ta nói: “Vương Nhất Bác, cậu nhượng bộ với Vương Nhất Bác, bị chụp ảnh đưa lên mặt báo là điều cậu không thích nhất, lúc này đây điểm mấu chốt của cậu là gì?”

Tay Vu Đông cầm tách café hơi khựng lại, lại tiếp tục lấy café.

Thẩm Lăng nhớ lại đêm đó: “Tôi nhớ cậu là ngươi chủ động kéo tay Vương Nhất Bác người ta không để cho người ta cắn tay vào miệng cắn.” Lúc đó Thẩm Lăng rất giật mình, Vu Đông có tiếng luôn lạnh lùng với mọi thứ xung quanh, chưa từng thấy anh ta nhiệt tình như vậy.

Thẩm Lăng tiếp tục: “Tới bệnh viện, đâu có ai bắt cậu bế cậu ấy? Từ khi nào cậu giống người nhà bệnh nhân, chạy lên chạy xuống lấy số đóng tiền nằm viện như vậy? Những thứ này ngay cả người yêu cũ của cậu cũng chưa được hưởng thụ.”

Vương Nhất Bác vào phòng cấp cứu anh ấy liền về nhà, cũng không biết Vu Đông rời đi khi nào.

Vu Đông cầm nửa tách café về chỗ ngồi: “Thẩm Lăng, sao hôm nay cậu nhiều lời vậy?”

Thẩm Lăng hỏi lại: “Vì sao nói nhiều, chẳng lẽ trong lòng cậu không rõ?”

Vu Đông híp mắt, không lên tiếng.

Thẩm Lăng hỏi: “Không phải tối hôm qua cậu nói về sớm để mở họp qua video sao? Cuối cùng mở không?”

Vu Đông không phản ứng lại anh ấy, khẽ khuấy café.

Thẩm Lăng đã hiểu liền không gặng hỏi nữa, mà là quan tâm: “Cậu chuẩn bị làm sao bây giờ?”

Vu Đông: “Làm sao bây giờ cái gì?”

Thẩm Lăng nói thẳng: “Thích bạn trai của Tiêu Chiến, cậu phải làm sao bây giờ?” Dù là Tiêu Chiến hay Vu Đông cũng đều là đối tác của anh ta, anh ta không hy vọng sẽ xảy ra chuyện tranh giành người giữa hai người họ.

Vu Đông không chút để ý gõ ly café như đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, trong phòng lặng ngắt như tờ, Thẩm Lăng cũng không lên tiếng.

Hồi lâu, Vu Đông nói: “Không động tâm, ở đâu ra chuyện phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Lăng: “Không thích thì tốt, cậu ấy và Tiêu Chiến ở bên nhau sắp được ba năm rồi.”

Vu Đông cầm tai tách café hơi siết chặt, chính anh ta cũng không phát giác.

Di động của Thẩm Lăng vang lên, nhìn số: “Đúng là không thể nói sau lưng người khác, nói hoài nói mãi người ta cũng cảm nhận được rồi.”

Vu Đông nhìn Thẩm Lăng: “Vương Nhất Bác?”

Thẩm Lăng: “…”

Không nói một lời nhìn chằm chằm Vu Đông, chợt cười.

Vu Đông biết anh đoán sai.

Thẩm Lăng lắc đầu: “Hiện giờ trong lòng cậu toàn là cậu ấy.”

Nghe máy, thuận tay mở loa ngoài.

Bên kia, giọng nữ thanh thúy dễ nghe truyền đến: “Thẩm ca, có bận không?”

Là Dương Ảnh, em họ của Dương Huy, đang đi làm tại một tập đoàn truyền thông.

Ngoài ra còn là bạn gái cũ của Vu Đông.

Do Dương Ảnh có gia cảnh giàu có cộng thêm năng lực làm việc giỏi giang nên được ca ngợi là Nhất tỷ của tập đoàn truyền thông.

Thẩm Lăng cười: “Dương Nhất tỷ có điều gì muốn chỉ bảo?”

“Được rồi, đừng mỉa mai tôi.” Dương Ảnh nói: “Tìm anh có việc.”

Thẩm Lăng: “Không có việc gì cô đã chẳng tìm đến tôi.” Anh ta nhấp ngụm trà, hỏi:

“Chuyện gì?”

“Đợt trước tôi đi du học nước ngoài, không bắt kịp tin tức hợp tác giữa Thẩm thị và Viễn Đông, khi nào có thời gian tôi mời anh ăn cơm.”

Thẩm Lăng biết cô ta muốn tìm anh để tìm hiểu kỹ về tin tức này.

Anh mỉm cười: “Nhất tỷ như cô tài nguyên tin tức gì chẳng có, còn thiếu chút tin tức của tôi à?”

Dương Ảnh nói: “Không liên quan đến thiếu hay không thiếu, bất kể là tin tức gì tôi cũng đều cảm thấy hứng thú, lượng biến đổi thành chất, phải không?” Lại nói: “Sau khi quay về phát hiện tình hình công ty thay đổi, tôi có cảm giác mình đang gặp nguy cơ.”

Thẩm Lăng: “Còn có người khiến cô cảm thấy nguy cơ sao?”

Dương Ảnh cũng không giấu giếm: “Buổi sáng tập đoàn tổ chức hội nghị cấp cao, nghe người đi họp nói, kỳ thực hội nghị lần này là cố tình để một phóng viên mới vào nghề đi thay, trước nay chưa từng có.”

Ngay cả năm đó tập đoàn Ngọc Hoa vì cô ta bỏ ra nhiều tiền của vào công ty quảng cáo cũng không thấy ông chủ của cô ta tự mình đến hỏi thăm.

Có lẽ đã sớm quên mất sự tồn tại của cô ta rồi cũng nên, cũng chính vì cô ta thích ganh đua nên mới giữ được các loại tài nguyên tin tức nghịch thiên như hiện nay.

Thẩm Lăng không khỏi nhìn về phía Vu Đông, trùng hợp, Vu Đông cũng vừa lúc nhìn sang đây.

Vương Nhất Bác cũng đi làm ở tập đoàn chỗ Dương Ảnh.

Anh ấy và Vu Đông cùng nghĩ đến một người.

Điện thoại bên kia, giọng Dương Ảnh lại truyền tới: “Phóng viên kia từng thực tập ở bộ phận của bọn tôi, đúng là có vài phần tư sức, chỉ cần cậu ta tăng ca, những đồng nghiệp nam cũng như nữ trong bộ phận chúng tôi liền giả bộ tăng ca, khi nào cậu ta tan tầm thì những người đó mới biết đường đi về.”

Thẩm Lăng cười: “Nhu cầu yêu thích người đẹp ai cũng muốn.”

Dương Ảnh không muốn nói quá nhiều về Vương Nhất Bác, nói chuyện chính: “Thẩm ca, khi nào anh rảnh nhớ gọi cho tôi đó.”

Thẩm Lăng cũng dứt khoát: “Nếu cô muốn mời tôi ăn cơm thì lúc nào tôi cũng có thời gian, nhưng cũng chỉ có thể ăn cơm trò chuyện.”

Dương Ảnh dừng lại.

Thẩm Lăng nói: “Tin tức kia không cung cấp cho cô được, đưa người khác rồi.”

Dương Ảnh: “Là ai?”

“Bạn của vợ tôi.”

Dương Ảnh cũng không cố nữa, biết anh bị vợ quản chặt, việc này không thương lượng được.

Thẩm Lăng nói: “Mấy ngày tới rảnh tôi mời cô ăn cơm.”

Dương Ảnh biết tiến lùi: “Cảm ơn, chờ khoảng thời gian này hết bận đã.”

Thẩm Lăng hỏi: “Về cuộc họp thượng đỉnh Tài chính?”

Dương Ảnh: “Ừ, năm nay vẫn là tôi làm MC.”

Hai người nói thêm vài câu liền kết thúc cuộc trò chuyện.

Thẩm Lăng cất di động, Vu Đông nhìn anh ấy: “Lần tới nghe điện thoại của cô ấy không cần phải mở loa ngoài, tôi không có hứng thú.”

“Chính vì cậu không có hứng nên tôi mới mở.” Thẩm Lăng nói: “Cũng chỉ có cậu, nghe giọng của bạn gái trước mà lòng không hề gợn sóng.”

Vu Đông thờ ơ: “Nếu có gợn sóng cô ấy đã không thành ‘trước’.”

“Cũng phải.” Cách vài giây, Thẩm Lăng nói: “Dương Ảnh và Vương Nhất Bác đều có tính cách quật cường, một núi không thể có hai hổ, về sau hai người bọn họ không tránh khỏi có tranh chấp.”

“Thẩm Lăng, hôm nay anh rất nhàn rỗi à? Tôi phải làm việc.” Vu Đông đuổi người.

Thẩm Lăng cũng không thèm để ý, gõ di động trong lòng bàn tay, nhìn Vu Đông.

Bỗng nhiên cười nói: “Lần này Dương Ảnh chủ trì cuộc họp thượng đỉnh, cậu cũng phải lên đài phát biểu, có lẽ Vương Nhất Bác cũng đi, Dương Huy chắc chắn sẽ tới tham dự, Tiêu Chiến càng không cần nói, vì Vương Nhất Bác, dù bận đến đâu cũng phải đi. Chậc, thật náo nhiệt.”

Ăn cơm trưa xong, Vương Nhất Bác không nghỉ ngơi, đang chọn lọc từ ngữ viết bản thảo tin tức.

Trong WeChat của công ty có tin nhắn, cậu mở ra.

Là đồng nghiệp trong diễn đàn đang thảo luận số người tham dự, tháng sau tập đoàn nào đó lần đầu tiên đảm nhận việc tổ chức cuộc họp thượng đỉnh Tài chính thành phố lần thứ năm.

Lần này cuộc họp thượng đỉnh mời tới đông đảo người phụ trách của các tập đoàn danh tiếng ra mắt thị trường cùng với các giới tinh anh, yêu cầu rất cao, vượt qua tất cả các lần họp thượng đỉnh trước kia.

Số lượng phóng viên công ty cậu được mời tới dự có hạn, không biết bao nhiêu người trong tối ngoài sáng đấu đá lẫn nhau.

Vương Nhất Bác đọc lại vài lần lịch sử cuộc trò chuyện, thoát ra.

Công ty của cậu không thiếu phóng viên năng lực phỏng vấn giỏi lẫn kinh nghiệm phong phú, mai cậu phải đến công ty tranh thủ cơ hội tham dự cuộc họp thượng đỉnh với tổng giám đốc.

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ đeo tay, phải đi công ty một chuyến, vỗ nhẹ bả vai Vương Nhất Bác: “Đừng cúi đầu lâu, xương cổ không chịu được đâu.”

Vương Nhất Bác ngồi thẳng, giơ cao màn hình điện thoại, xem lại bản thảo vừa rồi mình soạn.

“Anh phải đến công ty bây giờ, tối sẽ mang cơm về cho em.”

“Vâng, anh đi làm đi.”

Vương Nhất Bác chỉ lo việc của mình, không nhìn anh.

Tiêu Chiến không nói nữa, cũng không đi, trong phòng im ắng.

Lúc này Vương Nhất Bác mới nhớ sao anh vẫn chưa đi, cậu đặt di động xuống, ngửa đầu nhìn anh, Tiêu Chiến cúi người, nụ hôn rơi xuống.

Cậu thuận thế bám cổ anh, tay chân cùng lúc đu trên người anh, cơ thể gần như bay trên không trung.

Tiêu Chiến chống tay lên giường, thừa nhận sức nặng của cậu, để mặc cậu chơi đùa một hồi, cậu bắt đầu cắn yết hầu của anh, làm tăng màu sắc cái ‘bớt’ của anh.

“Muốn à?” Anh rũ mắt nhìn cậu.

Cậu hỏi lại: “Anh không muốn?”

Tiêu Chiến bị cậu trêu đùa một phen cơ thể cũng có phản ứng, anh nỗ lực kiềm chế, giọng khàn khàn: “Phòng bệnh không được, về nhà cho em sau.”

Vương Nhất Bác dùng ánh mắt khiêu khích: “Nếu em muốn ngay bây giờ thì sao?”

Cả người Tiêu Chiến khô nóng: “Đừng làm rộn.”

Vương Nhất Bác: “Em không làm rộn với anh thì làm rộn với ai?”

Tiêu Chiến bất đắc dĩ: “Trước nợ, sau khi về nhà bù lại toàn bộ cho em, một lần cũng không thiếu.”

Vương Nhất Bác cười: “Không có lợi tức sao?”

“Có, gấp bội.”

“Nói một ngày gấp bội lần, anh còn không bị mệt chết à?”

“Mệt muốn chết thì vẫn còn có miệng, lợi tức lấy miệng bù.” Anh dán vào tai cậu, thanh âm trầm thấp mê hoặc: “Không phải em thích anh dùng miệng hôn em nhất sao.”

Bên tai Vương Nhất Bác phiếm hồng, trừng anh.

Tiêu Chiến cười, hôn hôn cậu, ý bảo cậu nằm ngoan: “Không đi bây giờ là không kịp thời gian nữa.”

Vương Nhất Bác buông anh ra, đột nhiên hỏi: “À, hôm nay mẹ anh đi làm không?”

Tiêu Chiến: “Buổi chiều có cuộc hội chẩn.” Hỏi cậu: “Sao vậy?”

Vương Nhất Bác: “Trộm đi ngắm dì ấy trông như thế nào, con trai đẹp trai thế này, làm mẹ nhất định là đại mỹ nữ khuynh thế.”

Tiêu Chiến ngầm đồng ý: “Ra ngoài đi dạo cũng được nhưng không thể quá lâu, về ngủ trưa sớm một chút.” Anh cầm điện thoại rời đi.

Cửa khép lại, Vương Nhất Bác chăm chú nhìn cánh cửa vài giây.

Không phải trước kia anh không thích cậu và mẹ anh chạm trán nhau sao?

Vương Nhất Bác xuống giường thay quần áo, cách thời gian buổi hội chẩn chưa đến một tiếng, cậu xuống cửa hàng bán hoa dưới lầu mua một bó hoa bánh hợp to, viết một tấm thiệp bỏ vào trong, ôm bách hợp đến tòa phòng khám chuyên khoa.

Khoa phụ sản ở lầu sáu, Vương Nhất Bác giao bó hoa cho y tá, nói vài câu đơn giản liền rời đi.

Tới đại sảnh tầng một, trên tường dán giới thiệu tóm tắt các bác sĩ nổi tiếng của khoa, cậu dừng chân, nhìn kỹ bảng giới thiệu.

Rốt cuộc tìm thấy chuyên gia khoa phụ sản họ Uông.

Tiêu Chiến giống mẹ anh năm sáu phần, nhất là ngũ quan, khí chất cũng giống.

Dựa vào tờ giấy chứng nhận có thể nhận ra đây là ảnh mới chụp gần của mẹ Tiêu, nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp.

Vương Nhất Bác xem hăng say, không hề phát hiện có người đi qua nhìn thấy cậu.

Mỗi lần mẹ Tiêu tới phòng khám chuyên khoa đều sẽ tới văn phòng trước, lúc đi ngang qua đại sảnh, thấy một bóng dáng cao gầy, yên tĩnh đứng ở đó, khí chất quá mức xuất chúng, khó có thể không chú ý tới.

Cậu trai đeo khẩu trang, mặc bộ quần áo màu trắng, màu trắng cũng không khiến cho làn da trắng của cậu tái nhợt đi.

Cậu hơi ngửa đầu nhìn xem bản giới thiệu tóm tắt bác sĩ trên tường, đôi mắt như có nước vậy, gợn sóng dập dềnh.

Không dừng lại, mẹ Tiêu nâng bước rời đi.

Vừa ngồi xuống ghế văn phòng, y tá đã ôm bó bách hợp gõ cửa tiến vào.

Mẹ Tiêu thường xuyên nhận được hoa từ người nhà bệnh nhân tặng, cho rằng lại là người nhà của người nào đó đưa tới.

Y tá mỉm cười: “Chủ nhiệm Uông, hoa của ngài, vừa rồi có một chàng trai, vóc dáng cao cao, rất đẹp, cậu ấy bảo tôi chuyển cho ngài.”

“Cảm ơn.” Mẹ Tiêu nhận lấy, trên bó hoa có một tấm thiệp.

Y tá lại nói: “Chàng trai đó còn dặn tôi chuyển lời, nói là bệnh nhân của ngài trước kia, uống phương thuốc của ngài nên cơ thể đã khỏe lên, hôm nay vừa lúc tới bệnh viện khám liền tặng ngài bó hoa này để tỏ lòng cảm ơn.”

Mẹ Tiêu gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Y tá rời đi, mẹ Tiêu mở tấm thiệp ra:

Chào chủ nhiệm Uông:

Cảm ơn đơn thuốc của ngài, lòng biết ơn không lời nào có thể diễn tả được, chúc công việc của ngài luôn suôn sẻ, an khang hạnh phúc.

Ký tên: Tiểu Vương.

Mẹ Tiêu nhìn tấm thiệp như có điều suy tư, bà lấy di động chụp tấm thiệp gửi Tiêu Chiến: [ Người nhà bệnh nhân, xem xem có phải là nét chữ của bệnh nhân nhà anh không? ]

Tiêu Chiến rất nhanh gọi tới, ngữ điệu chắc chắn: “Là chữ của Tiểu Bác.”

Anh nghi ngờ mấy giây, tò mò: “Sao mẹ đoán ra là Vương Nhất Bác?”

Mẹ Tiêu kể sơ qua một lần chuyện gặp Vương Nhất Bác dưới lầu.

Tiêu Chiến hiểu: “Em ấy chỉ muốn bày tỏ chút lòng biết ơn mà không làm phiền mẹ.”

“Ừ, có lương tâm hơn con.”

“… …”

Tiêu Chiến định nói thêm vài câu, mẹ lại nói đang bận, trực tiếp cúp điện thoại.

Anh mở tin nhắn mẹ vừa gửi, xem lại dòng chữ trên tấm thiệp, trước kia Vương Nhất Bác luôn nói cậu vô tâm, anh cũng cho là như vậy.

Thế nhưng ba năm, có một số thứ đang lặng lẽ thay đổi.

Sau khi Vương Nhất Bác ra khỏi tòa nhà hội chẩn liền đi dạo một vòng cửa hàng tiện lợi, mua một túi bánh mì, lúc đang tính tiền nhận được điện thoại của Tiểu Mạnh.

Vừa bắt máy Tiêu Mạnh liền nói: “Oa, không ngờ gọi được đó.”

Vương Nhất Bác cười: “Nói như thể tớ không ở nơi không có sóng vậy.”

Không biết bắt đầu từ khi nào, ngăn cách giữa cậu và Tiêu Mạnh biến mất sau một đêm, hai người chưa từng thân quen lại không chút gượng gạo.

Tiêu Mạnh cũng cười: “Tưởng cậu đi làm kiểm tra, đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu liền gọi cho cậu thử xem sao.”

Vương Nhất Bác dừng lại: “Cậu đang ở phòng bệnh?” Cậu đưa tiền cho nhân viên thu ngân.

“Ừm, hai ngày trước đi công tác, hôm nay vừa về, xuống máy bay liền đến chỗ cậu luôn.”

“Chờ chút, vài phút nữa tớ sẽ về tới đó.”

Cúp điện thoại, nhân viên thu ngân trả lại tiền thừa, Vương Nhất Bác nhận tiền, cầm túi bánh mì rời đi.

Vương Nhất Bác không nghĩ tới sẽ gặp Vu Bân ở dưới lầu bệnh viện, cậu ấy đang khoanh tay trước ngực, cúi đầu, ngẩn người đá đá viên đá nhỏ dưới chân.

“Vu Bân.” Cậu đến gần gọi cậu ấy một tiếng.

Vu Bân đột nhiên ngẩng đầu, lộ rõ vẻ căng thẳng, cậu ấy mỉm cười: “Sao cậu lại ở đây? Đến thăm bạn à?” Âm cuối hơi rung.

Cậu ấy không giỏi nói dối, nhất là ở trước mặt Vương Nhất Bác.

Nhưng cậu ấy lại không muốn nói thật, không muốn để cậu biết cậu ấy đã thấy dáng vẻ chật vật nhất của cậu trong đoạn video kia.

Cậu ấy muốn giữ gìn thứ cậu để ý nhất.

Vương Nhất Bác không vạch trần cậu ấy, chắc là cậu ấy tới cùng Tiêu Mạnh.

Cậu ấy cười cười: “Ừ, đồng nghiệp nằm viện nên qua đây thăm một lát.”

Vu Bân gãi gãi đầu, bao lời muốn nói cuối cùng chỉ nói đúng một câu: “Gần đây thời tiết nắng nóng, cậu nhớ chú ý sức khỏe, uống nhiều nước ấm nhé.”

“Cậu cũng vậy.” Vương Nhất Bác chỉ chỉ bệnh viện: “Tớ vào đây.”

“Ừ, có rảnh nhớ liên lạc.” Vu Bân nhìn theo bóng lưng cậu mãi đến khi biến mất sau cánh cửa thang máy, cậu ấy thu hồi tầm mắt, hít thở một cái thật sâu, ngửa đầu nhìn mặt trời.

Ánh mặt trời nóng rát đâm vào đôi mắt đau xót.

Thực ra cậu ấy rất muốn hỏi thăm cậu một chút, dạ dày còn đau không, cơ thể thế nào rồi.

Cậu ấy còn muốn hỏi, cậu có thể nằm viện tại phòng bệnh kia chắc chắn bạn trai cậu có thực lực không tầm thường, vậy tại sao cậu phải liều mạng uống rượu như vậy, hay là anh ta đối xử với cậu không tốt?

Có rất nhiều câu hỏi mắc trong cổ họng, đến tư cách hỏi cũng không có.

Cậu đi xa, cậu ấy đã không còn khẩn trương nữa.

Vu Bân bỗng nhớ ra, Tiêu Mạnh ở trên phòng bệnh, thế thì chẳng phải lát Vương Nhất Bác đi lên sẽ biết cậu ấy biết hết mọi chuyện rồi sao?

Mắng bản thân một câu, Vu Bân, mày đúng là đồ ngớ ngẩn.

Vương Nhất Bác trở lại phòng bệnh, Tiêu Mạnh đang gọt vỏ táo, cậu ấy nghe thấy tiếng động ngẩng đầu, lắc lắc quả táo trong tay: “Tự mình ra tay cơm no áo ấm nha.” Nói, cắn một miếng.

“Ừm, ăn ngon.”

Tiêu Mạnh buông dao gọt hoa quả, hỏi bừa một câu: “Mua ở đâu thế?”

Vương Nhất Bác ngồi đối diện cậu ấy: “Bạn trai mua.” Cậu cũng muốn ăn một quả, nhưng nghĩ đến lời dặn dò của Tiêu Chiến, cậu lại thụt tay về.

“Tớ gọt giúp cậu một quả?”

“Buổi sáng ăn một quả rồi.”

“Ăn nhiều táo không sao đâu.”

“Anh ấy không cho.”

Tiêu Chiến nói, dạ dày của cậu chưa điều trị khỏi hẳn, mỗi ngày chỉ có thể ăn một quả.

Tiêu Mạnh cười: “Từ khi nào cậu bắt đầu nghe lời vậy?”

Vương Nhất Bác uể oải dựa vào ghế sofa, nhìn về phía Tiêu Mạnh: “Cậu nói như hiểu tớ lắm ấy.”

Tiêu Mạnh thở dài, dường như đang hồi tưởng thời gian học Đại học: “Đại học năm nhất còn chẳng để cậu vào mắt, có khuôn mặt đẹp nhưng nhìn rất quê mùa, không ăn diện, ngay cả trang phục cũng đã lỗi thời, nào biết đến năm hai cậu bắt đầu có chút biến hóa, tới năm bốn quả thực như được thay da đổi thịt, hóa thành phượng hoàng.”

Cậu ấy cười giải thích: “Phượng hoàng không phải có ý châm chọc cậu mà là đẹp đến mức mọi học sinh xinh đẹp khác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC