Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này trước sảnh đăng ký.

Tiêu Chiến vươn tay xoa đầu cậu: “Anh điền ngay đây.”

Bút máy chạm vào tờ giấy, tay anh không theo sự điều khiển run lên, chữ trước mắt cũng lờ mờ.

Mọi cảm xúc trong lòng đều bị đè xuống, vội vàng điều chỉnh tâm trạng, bắt đầu điền tờ kê khai.

“Điền xong chưa?” Vương Nhất Bác ghé vào bên người anh nhìn anh điền.

“Xong rồi đây.” Tiêu Chiến nhìn lại vài lần, nên điền đã điền đầy đủ, anh nói với cậu: “Ký tên thôi.”

Vương Nhất Bác cười: “Vâng.” Còn đếm ngược thời gian.

Hai người ký tên của mình xuống bản kê khai của từng người, kể cả tư liệu cũng cùng đưa cho nhân viên công tác.

Lúc chụp ảnh, Tiêu Chiến làm phiền nhiếp ảnh gia chụp thêm vài tấm.

Từ đại sảnh đăng ký đi ra, một tay Vương Nhất Bác cầm quyển sổ đăng ký kết hôn, ngay cả đường đi cũng không nhìn, Tiêu Chiến nửa ôm cậu vào lòng: “Vẫn chưa xem đủ à?”

“Chưa.” Cậu ngước mắt hỏi anh: “Để ở chỗ em hay chỗ anh?”

Tiêu Chiến: “Anh để ở chỗ em, em để ở chỗ anh.”

Vương Nhất Bác cười: “Ý kiến này không tồi.” Đưa quyển của mình cho anh, rồi lại thật cẩn thận cất quyển của anh.

Đã 8 giờ hơn, cách giờ hành chính chưa đến tiếng đồng hồ.

Vừa rồi thư ký Phàn gửi tin nhắn tới, bên ngoài đã đông nghịt đám phóng viên.

Nhìn dáng vẻ cậu hạnh phúc, sao Tiêu Chiến đành lòng nói với cậu, ngoài kia mưa rền gió dữ đang chờ cậu đây.

Anh giữ bả vai cậu xoay người cậu đối mặt với anh: “Từ giờ trở đi, em là gì của anh?”

Vương Nhất Bác cười: “Chồng anh đó.”

Tiêu Chiến lại hỏi: “Anh thì sao?”

Vương Nhất Bác: “… Hai chúng ta bị choáng váng đầu óc rồi ư?”

Cậu cảm thấy hôm nay mình có chút không bình thường, từ tối qua đến bây giờ vẫn luôn ngây ngô vui sướng, hai mươi mấy năm chưa từng sung sướng như vậy.

Sau này cậu sẽ có một ngôi nhà của chính mình.

Tiêu Chiến vẫn chấp nhất vấn đề vừa rồi: “Anh là gì của em?”

Hôm nay ngày vui, Vương Nhất Bác cũng phối hợp với anh: “Anh là chồng của em, phải đi theo em cả đời.”

Tiêu Chiến nhìn cậu hồi lâu, nói với cậu: “Em xem anh cao hơn em, lại là chồng của em, thế nên dù gặp phải chuyện gì, em cũng phải nhớ kỹ, em luôn có anh bên cạnh.”

Dứt lời, đôi tay anh bưng mặt cậu hạ một nụ hôn trên môi cậu: “Tân hôn vui vẻ.”

Khóe môi cậu vẫn luôn cong cong: “Tân hôn vui vẻ.” Cậu ôm lấy anh.

Tiêu Chiến cọ cọ khuôn mặt cậu: “Bảo bảo, nói với em một chuyện.”

Vương Nhất Bác gật đầu, vẫn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc kết hôn.

Tay Tiêu Chiến vuốt ve khuôn mặt cậu, trong khoảng thời gian đăng ký, anh đã thu xếp mọi chuyện gần như ổn thỏa, anh thở hắt, chưa bao giờ hồi hộp đến vậy, đưa cậu xem những tin tức thư ký Phàn chuyển tiếp cho anh.

Vương Nhất Bác xem xong, tay run, nhìn Tiêu Chiến, cậu há miệng rất nhiều lần, nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh gì, như là bị mất tiếng, cậu quay mặt không nhìn anh, bắt đầu hít thở sâu.

Tiêu Chiến ôm cậu vào lòng: “Em không cần phải nói, anh biết cả, Tiểu Bác, em đừng gấp.”

Vương Nhất Bác tuôn trào nước mắt, nghẹn ngào, mấy chục giây sau, cậu lau lau nước mắt, cậu và anh nhìn nhau: “Trước khi ký tên anh đã biết rồi đúng không?”

Tiêu Chiến gật đầu, trấn an: “Không sao, làm việc tốt thường gian nan.”

Vương Nhất Bác biết khóc cũng không giải quyết được gì, nhưng vẫn không khống chế được nước mắt, cậu lấy mu bàn tay lau lau: “Tiêu Chiến, đoạn ghi âm trên mạng kia không phải toàn bộ nội dung cuộc đối thoại của em với Tiêu Mạnh.”

Tiêu Chiến xoa lưng cậu, giúp cậu thuận khí: “Anh biết, em đừng nóng vội, anh biết hết.”

Vương Nhất Bác nói: “Anh cho em chút thời gian, Chiến ca, anh đừng khó chịu, không phải như anh nghe thấy, dù khó khăn đến đâu, em vẫn sẽ tìm cho bằng được đoạn ghi âm hoàn chỉnh.”

Cậu lại hít thở sâu: “Giờ em đang loạn, chờ em bình tĩnh lại, em sẽ nói cho anh chuyện ngày đó là thế nào.”

Tiêu Chiến dùng sức ôm cậu: “Em, đừng gấp, em bình tĩnh lại nào.”

Vương Nhất Bác chôn mặt trên cổ anh, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.

Cậu biết hiện giờ trong lòng Tiêu Chiến còn khổ sở hơn cậu, chẳng qua anh đang ngụy trang mà thôi, anh gánh áp lực dư luận lớn để đăng ký kết hôn với cậu, chỉ vì không muốn tạo thêm đả kích cho cậu.

Hơn hai mươi phút, không ai lên tiếng.

Tiêu Chiến liên tục hôn mái tóc, hôn vành tai Vương Nhất Bác.

Sắp đến giờ hành chính, Tiêu Chiến cọ nhẹ đỉnh đầu cậu: “Bảo bảo, chúng ta đi ra ngoài thôi.” Lại nói: “Ngoài kia có phóng viên.”

“Vâng.” Vương Nhất Bác đứng dậy từ trong lòng anh hỏi Tiêu Chiến: “Có nhìn ra em đã khóc không?”

Tiêu Chiến: “Không nhìn kỹ thì không nhìn ra.”

Vương Nhất Bác mỉm cười nói với anh: “Em không sao.”

Tiêu Chiến đau lòng ôm cậu, nắm chặt tay cậu, đầu ngón tay cậu lạnh ngắt, anh dùng sức nắm chặt trong lòng bàn tay, dắt tay cậu ra ngoài.

Mới đi được vài bước, Vương Nhất Bác dừng lại, duỗi tay: “Đưa di động của anh cho em.”

Tiêu Chiến lấy di động của cậu ra trước, cậu lắc đầu: “Di động của em anh cứ cầm đi, dùng của anh.”

Tiêu Chiến không biết cậu định làm gì, vẫn đưa di động của mình cho cậu, Vương Nhất Bác nhập dấu vân tay vào, click mở camera chuyển thành quay video: “Đi thôi.”

Bên ngoài, trừ một cặp đôi trẻ xếp hàng chờ đăng ký thì có mười mấy phóng viên, truyền thông của các công ty cũng đã tới.

Sau khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đi ra, hàng ngàn ống kính máy quay đồng loạt hướng tới.

Cho dù có vệ sĩ ngăn cản thì vẫn khó lòng bước đi được.

Tiêu Chiến trực tiếp dừng lại, ôm Vương Nhất Bác trước người.

Bên kia đang chờ đăng ký thấy bên này ào lên, còn có số lượng lớn phóng viên, có người nhận ra Tiêu Chiến.

Ai cũng thích hóng thị phi, không rảnh lo xếp hàng, phấn khích hơn cả đi đăng ký kết hôn, nói với chồng: “Anh xếp hàng đi.” Rồi giơ di động ra rối rít vây quanh.

Cánh phóng viên truyền thông vây lại truy vấn Tiêu Chiến: “Chào anh, Tiêu tổng, tin tức trên mạng có liên quan tới cậu Vương chắc anh đã nhìn thấy rồi? Anh có cảm nghĩ gì về chuyện này?”

“Tiêu tổng, cho hỏi sau khi anh đọc tin tức có cảm xúc gì?”

“Tiêu tổng, ý của cậu Vương đây là, chỉ yêu tiền của anh, anh cảm thấy sao?”

Trong lúc nhất thời, đủ loại câu hỏi gay gắt ùa tới.

Tiêu Chiến mặt không cảm xúc, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm tên phóng viên đặt câu hỏi đầu tiên khoảng chừng nửa phút.

Đám người ồn ào bỗng yên tĩnh lại.

Anh vẫn lẳng lặng đứng ở đó, không nói một lời, quanh người tản ra khí thế mạnh mẽ đủ để làm người ta run sợ.

Vào lúc phóng viên kia bị anh nhìn chằm chằm suýt nữa không chống đỡ nổi, Tiêu Chiến rốt cuộc mở miệng, anh cố ý xuyên tạc nói: “Người của tôi, không yêu tiền của tôi, chẳng lẽ yêu tiền của người khác?”

Phóng viên bị nghẹn, tiếp tục hỏi dồn: “Ý của chúng tôi là, lúc cậu Vương và người bạn kia nói chuyện đã nói, suốt ba năm nay không yêu anh, có nghĩa là ở bên anh chỉ vì yêu tiền của anh, không yêu con người của anh.”

Sắc mặt Tiêu Chiến như thường: “Em ấy yêu tiền của tôi, tôi yêu con người em ấy, có vấn đề gì sao?”

Phóng viên: “……”

Hai mặt nhìn nhau.

Có phóng viên đột nhiên đặt câu hỏi cho Vương Nhất Bác: “Cậu Vương, cậu đã khóc sao?”

Vừa dứt lời, tất cả các phóng viên đều nhìn về phía Vương Nhất Bác, màn hình cũng nhắm ngay vào cậu.

Tiêu Chiến muốn kéo cậu ra sau nhưng không nhúc nhích.

Vương Nhất Bác vẫn khá bình tĩnh: “Chưa nghe câu mừng đến rớt nước mắt sao?”

Phóng viên hiển nhiên không tin, hỏi: “Cậu Vương, với chuyện lần này, cậu có điều gì muốn nói không?”

Vương Nhất Bác hỏi lại: “Các người muốn tôi nói gì?”

“……”

Phía sau có phóng viên chĩa mic tới, hùng hổ dọa người hỏi: “Sao cậu lại khóc? Cãi nhau với Tiêu tổng sao?”

Vương Nhất Bác mỉm cười, đáp trả lại: “Chúng tôi xảy ra tranh cãi thì anh sẽ vui vẻ à?”

Phóng viên xấu hổ cười cười.

Vương Nhất Bác không nói nữa, kéo Tiêu Chiến ra sau, đưa điện thoại cho anh: “Cầm hộ em một lát.”

Cậu lấy ra sổ đăng ký, giơ ra trước mặt mọi người một lượt, di chuyển chậm rãi: “Biết vì sao khóc rồi chứ? Cuộc đời chỉ có một lần, khóc một chút không phải rất bình thường sao?”

Mỉm cười hỏi bọn họ: “Muốn chúc phúc chúng tôi vài câu không? Không biết hôm nay mọi người không ngại cực khổ chạy tới nên không chuẩn bị lì xì, hôm nào tặng quà mọi người sau vậy.”

Phóng viên: “…”

Vương Nhất Bác cất sổ kết hôn, cầm lấy di động trong tay Tiêu Chiến tiếp tục ghi hình.

Cậu tiến lên một bước, chắn trước người Tiêu Chiến, quơ quơ di động trước mic của phóng viên và ống kính máy quay, nói: “Tránh cho có vài người cắt câu lấy nghĩa, tôi vẫn tự mình chuẩn bị một phần thì hơn, đầu năm nay tin ai cũng không bằng tin chính mình.”

Một câu hai nghĩa.

Hất cằm về phía đám phóng viên: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Phóng viên vẫn đang ngây ngẩn, dưới loại tình huống này mà bọn họ vẫn đi đăng ký được?

Vương Nhất Bác nói: “Nếu các người không có gì để nói, vậy để tôi nói.”

Cậu hỏi phóng viên vừa đặt câu hỏi: “Nói tôi yêu tiền, vậy còn các người? Không yêu tiền sao? Nếu không phải vì tiền, các người từ sáng sớm chạy tới đây để làm gì? Vì đạo đức hay vì chính nghĩa?”

Phóng viên: “Cậu Vương, cậu đây là đang lẫn lộn khái niệm, cậu cũng là phóng viên, phải biết đưa tin báo chí là chức trách của chúng tôi, là nghĩa vụ công việc của chúng tôi, chúng tôi nỗ lực làm việc lấy phần thù lao tương xứng thì có gì đáng trách, nếu cậu nhất quyết buộc chúng tôi thành đưa tin vì tiền.” phóng viên kia nhún nhún vai: “Chúng tôi không còn lời nào để nói.”

Một phóng viên khác ngay sau đó nói lời gay gắt kịch liệt: “Có một chỗ cậu nói đúng, chúng tôi vì đạo đức mới sáng sớm tinh mơ chạy tới, bởi vì anh Tiêu đây bị cậu lừa gạt tình cảm thậm chí cả hôn nhân, đây là vấn đề về mặt đạo đức, nói câu không dễ nghe thì chính là đạo đức bại hoại.”

Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác không biết ứng đối thế nào, muốn kéo cậu về, nhưng không kéo được, bị cậu vứt tay ra.

Nháy mắt này, anh đột nhiên có loại vui sướng khi được bảo vệ.

Vương Nhất Bác cười, hỏi lại phóng viên hùng hồn kia: “Nếu ngay từ đầu chồng tôi đã biết tôi yêu tiền, vốn không phải tôi lừa gạt, thì đó có nghĩa là không tồn tại vấn đề đạo đức đúng không?”

Trong đám người vây xem náo nhiệt, không biết ai kích động hô câu: “Lời này không chỗ sai!”

phóng viên: “……”

Nhất thời ngậm miệng.

Lại có một phóng viên khác: “Lúc ấy cậu và bạn mình nói ra những lời kia, cậu có từng suy xét đến cảm nhận của anh Tiêu không?”

Vương Nhất Bác: “Đồ ngốc cũng biết đoạn ghi âm bị cắt ghép.”

Phóng viên tóm chặt không buông: “Dù là thế nào thì mấy câu nói kia vẫn là thật.”

Vương Nhất Bác nhịn rồi nhịn, vẫn không nuốt trôi cục tức này, nổi giận: “Tôi và chồng tôi đã đăng ký kết hôn, chồng tôi cũng đã giải thích với các người, tôi lấy làm lạ, đây là chuyện riêng của tôi với chồng tôi, là chuyện của nhà chúng tôi, không gây tổn hại đến lợi ích của mọi người dù chỉ một chút, vậy các người gào thét cái gì? Sao các người cứ phải giống như vị sứ giả chính nghĩa lên án công khai tôi, sao cứ phải chia rẽ chúng tôi, đến lúc ấy các người mới cảm thấy bản thân thật trâu bò, đúng không?”

Tiêu Chiến: “……”

Nói nhiều, Vương Nhất Bác bị lạc giọng, vẫn muốn xả hết cơn tức trong người ra: “Chưa nghe câu thà phá mười tòa miếu cũng không hủy hoại một cuộc hôn nhân sao? Hành vi này của các người gọi là gì các người biết không?”

Sau đó gằn từng chữ một: “Đấy mới gọi là đạo đức bại hoại!”

Các phóng viên: “……”

Vương Nhất Bác kéo mic của phóng viên kia tới trước người cậu một chút, cậu nói: “Tôi hư vinh yêu tiền là có tiếng, người quen biết tôi ấn tượng về tôi ngoài đẹp thì chính là yêu tiền, tất cả mọi người đều biết tôi yêu tiền, bao gồm cả chồng tôi, vừa rồi chồng tôi cũng đã nói, tôi yêu tiền của anh ấy thì có vấn đề gì? Làm vướng chân người khác sao?”

phóng viên kia phản ứng cũng nhanh: “Cậu Vương, cậu như vậy là cả vú lấp miệng em, làm nhân vật công chúng, cậu không biết mỗi tiếng nói mỗi hành động của cậu sẽ vô hình trung dạy hư người trẻ tuổi sao, nay cậu cảm thấy hư vinh ham tiền là chuyện đáng để khoe khoang sao?”

Vương Nhất Bác cười: “Làm nhân vật công chúng, trên các website xã hội tôi luôn mang tới cho bạn bè mạng những năng lượng tích cực, làm phóng viên, tôi cảm thấy đầu tiên chúng ta phải phụ trách với lời ăn tiếng nói việc làm của chính mình, cô xem cô cũng chưa biết rõ sự thật đã mở miệng nói tới tấp, nói tôi dạy hư người trẻ tuổi hiện nay, cái này gọi là gì cô biết không? Cái này gọi là vu oan giá họa, cô như vậy mới là dạy hư người khác!”

Nữ phóng viên kia: “……”

Có phóng viên quen cậu, từng ghé thăm Weibo và các tài khoản xã hội khác của cậu, Vương Nhất Bác đăng đều là những tin tích cực, hầu hết có liên quan tới nội dung học tập.

Vương Nhất Bác nói: “Nói không nói lý, chuyện của tôi với chồng tôi, nếu không có đám phóng viên các người đưa tin thì giới trẻ cũng không biết tôi là loại người gì, thế nên muốn nói ai là người khởi đầu dạy hư người trẻ tuổi hiện nay, các người có cần tự hỏi lại chính mình một chút không?”

“……”

Không cho phóng viên khác có cơ hội nói chen vào, Vương Nhất Bác nói tiếp: “Cứ chỉ trích tôi yêu tiền, muốn lên án công khai tôi là loại hám giàu đạo đức bại hoại, vậy hôm nay tôi phải tích cực phân định rạch ròi với các người một chút.”

Giọng điệu cậu nhàn nhạt: “Lúc tôi nói chuyện làm ơn tôn trọng tôi, đừng ngắt lời tôi, nếu không các người cũng giống tôi thôi, có vấn đề về mặt đạo đức.”

Mọi người: “……”

Tiêu Chiến nhìn nửa khuôn mặt cậu, tất cả sự quật cường, mạnh mẽ cùng với vô lý, vào giờ khắc này cậu biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Vương Nhất Bác thanh thanh giọng nói: “Nếu bởi vì yêu tiền của một người, dưới tiền đề cảm kích người đó lại bị nói thành đạo đức bại hoại, vậy thì có rất nhiều người cũng giống vậy, kết hôn không quan trọng có tình cảm hay không, môn đăng hộ đối mới quan trọng nhất, có phòng ở có công việc tốt quan trọng hơn tình yêu.”

Cậu đưa di động tới trước mặt một phóng viên đứng gần: “Xin hỏi bạn phóng viên này, hôn nhân như vậy có bao nhiêu cao thượng? Dựa theo ý của các anh các chị, những trưởng bối nói muốn môn đăng hộ đối đều là đạo đức bại hoại sao?”

Vốn đám người đang ồn ào bỗng yên tĩnh lạ thường.

Vương Nhất Bác nhìn phóng viên kia: “Anh nói xem tình cảm như thế nào mới được gọi là tình yêu chân chính, giống như tôi và chồng tôi hiện giờ, dù trời có sắp sập vẫn không buông tay.”

Trong đám người chờ đăng ký kết hôn chợt có mấy người vỗ tay, ngay sau đó mấy người thấy người nhà mình vỗ tay, cũng vội vàng vỗ tay hưởng ứng.

Nói nói, cơn tức giận trong lòng cũng tiêu gần hết, tâm tình bình ổn hơn nhiều, cậu nói: “Sau này tình cảm giữa tôi và chồng tôi có thế nào thì tôi cũng không muốn nhiều lời, nói nhiều các người lại nói tôi tẩy trắng cho bản thân, sớm muộn cũng có ngày, thời gian sẽ chứng minh cho tôi!”

Vương Nhất Bác hít thở sâu, nếu không phải hôm nay bị buộc đến đường cùng, cậu còn phải suy xét đến tâm trạng của Tiêu Chiến thì cậu đã không nói tình cảm của mình với mấy người không đâu này rồi.

Cậu nhìn bọn họ: “Đối với tôi, trước 22 tuổi, tiền là quan trọng nhất, bởi vì tôi sợ nghèo, ai cũng không thể so sánh được với tiền, tiền còn quan trọng hơn mạng sống của tôi.”

Nói, vành mắt Vương Nhất Bác không khỏi ươn ướt: “Một khi tôi yêu, chồng của tôi còn quan trọng hơn mạng sống của tôi, đây không phải lời nói suông, các người có mấy ai làm được?”

Trong nháy mắt này, trái tim Tiêu Chiến run rẩy, mọi trả giá đều đáng giá.

Vương Nhất Bác vẫn đang nói: “Mỗi gia đình trải qua đều không giống nhau, cách nhìn nhận tình yêu cũng không giống nhau, các người đừng yêu cầu ai cũng phải dựa theo cách nhìn nhận của các người.”

Dừng lại vài ba giây, cậu nói tiếp: “Làm phóng viên, chúng ta nên đưa những tin mang tính tích cực chứ không phải dưới tình huống không rõ sự thật đã ác ý phỏng đoán, vào bất luận thời điểm nào cũng đừng đứng trên đỉnh cao của đạo đức mà đi chỉ trích người khác, những lời này, chúng ta cùng nhau nỗ lực.”

Nói xong, ấn tắt ghi hình, cất di động.

Tiêu Chiến và cậu mười ngón tay đan xen, nhàn nhạt nhìn về phía đám phóng viên: “Vẫn còn chắn?”

Mấy vệ sĩ ý bảo bọn họ tránh ra, đám phóng viên thức thời lui về phía sau.

Ngồi trên xe, tài xế chủ động nâng tấm kính cách âm lên.

Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm.

Đôi tay lạnh cóng.

Tiêu Chiến kéo cậu vào lòng, ủ ấm tay cho cậu: “Nghĩ gì vậy?”

Cậu lắc đầu: “Không nghĩ gì cả, em bình tĩnh lại một lát rồi sẽ nói chuyện với anh.” Đến nỗi xử lý người có ý xấu nhằm vào cậu kia, cậu phải đợi đến lúc về nhà tỉnh táo lại thì mới nghĩ được.

Giờ phút này, đầu óc cậu đang đảo điên.

Tiêu Chiến phân tán lực chú ý căng thẳng của cậu: “Hôm nay hình tượng nam thần lạnh lùng của em sụp đổ hoàn toàn rồi, lúc em nóng vội cũng đừng nói bậy, làm thế người ta sẽ lên án mắng nhiếc đó.”

Vương Nhất Bác thấy bình thường: “Trong tình huống đó mà em còn phải kìm giữ cơn nóng giận, còn phải băn khoăn hình tượng của bản thân thì đấy mới là không yêu anh thật lòng.” Cậu nói: “Nếu không suy xét hình tượng của Tiêu gia thì em đã mắng chửi từ lâu rồi.”

“……” Tiêu Chiến vỗ gương mặt cậu: “Hôm nay Cún con nhà chúng ta đã cực kỳ lợi hại rồi, đã biết che chở cho bánh gạo của nó.”

Vương Nhất Bác không có tâm tình đùa giỡn, cậu ôm anh thật chặt, đối mặt với anh, nói: “Em biết trong lòng anh khổ sở lắm, đổi lại là em, có lẽ em đã sớm phát điên lên rồi, bây giờ không còn người ngoài nữa, anh có thể tranh cãi với em, em sẽ dỗ anh.”

Lại bỏ thêm câu: “Dù anh làm ầm lên thế nào, cũng mặc kệ anh làm ầm bao lâu, em vẫn sẽ dỗ anh.”
Tiêu Chiến hôn cậu: “Nghĩ anh là phụ nữ đấy à? Không có việc gì, em đừng nghĩ ngợi nhiều, cuộc sống là như vậy, em không bao giờ biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nói ra giải quyết tốt là được rồi.”

Vương Nhất Bác: “Anh còn muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.” Khi mà cậu vẫn có cơ hội trả lời.

Tiêu Chiến cười: “Đừng coi anh hai mươi mấy tuổi chưa thành thục, anh lớn hơn em chục tuổi, hơn nhiều năm như vậy không phải ăn cơm không trả tiền.”

Anh xoa xoa huyệt thái dương của cậu đang nhảy thình thịch: “Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi một lát đi.”

Vương Nhất Bác hơi mở miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì cả, dựa vào ngực anh nhắm mắt lại.

Đầu óc trướng đau, dường như đã mấy ngày mấy đêm không chợp mắt.

Di động của cả hai đều tắt, không gian xe chật hẹp chỉ nghe thấy tiếng xe ô tô phóng nhanh.

Tiêu Chiến xoa xoa lưng cho Vương Nhất Bác, từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, theo quy luật.

Anh biết Vương Nhất Bác không ngủ, lúc này ai ngủ được chứ?

Nhìn bên ngoài cửa sổ, từng toàn cao ốc bên đường vụt qua, trước mắt mờ ảo.

Anh cũng mệt mỏi, hồi bắt đầu gây dựng sự nghiệp cũng không mệt mỏi đến vậy.

Dưới tòa chung cư.

Ô tô của Đường Văn và thư ký Phàn một trước một sau tới, Đường Văn không rảnh tìm vị trí đỗ xe, dừng ngay bên đường, cũng không tắt máy, trực tiếp đẩy cửa xuống xe.

Đúng lúc thư ký Phàn cũng xuống xe.

“Sao di động của Tiêu Chiến lại tắt máy nhỉ?” Đường Văn muốn hút thuốc, sờ sờ túi quần, thuốc lá và bật lửa đều không có bên người.

Thư ký Phàn: “Chắc không muốn nhận điện thoại trong nhà.”

Đầu lưỡi Đường Văn quét hàm răng: “Ông cụ Tiêu cả ông cụ Uông bảo thủ kia chắc chắc không tha cho Tiêu Chiến, nói không chừng còn bắt anh ấy ly hôn nữa.”

Thư ký Phàn đầy mặt nôn nóng, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cửa chính.

Thư ký Phàn hỏi Đường Văn: “Trên mạng xử lý ổn thỏa rồi chứ?”

Đường Văn: “Xong cả rồi, mấy video của phóng viên phỏng vấn cứ để bọn họ tung ra trước, sau ba tiếng thì gỡ xuống, lần này Tiêu Chiến thiếu nhân tình quá trời.”

Anh ta thở dài: Ngày trước tôi đã nói với anh ấy rồi, Vương Nhất Bác toan tính tiền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC