CHAPTER 21:THAY ĐỔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 21:

-Vee Vivis-

Mark và tôi không nói gì thêm nữa. Về mối quan hệ của chúng tôi, dường như đang trở nên khó khăn hơn, đến mức tôi cảm thấy nó thậm chí còn khó khăn hơn tất thảy những khác. Lần đó là tôi ngu ngốc, nhưng lần này thì không. Không phải tôi đã thay đổi, không phải tôi do dự như trước và cũng không phải do tôi ngốc như YiWa đã từng nói với tôi.

Tôi không muốn nghĩ rằng người đã thay đổi là Mark.

Thật sự rất khó nếu sự thật đúng là như vậy vì có lẽ tôi sẽ không thể làm gì để biến sai thành đúng nữa. Tôi không thể làm gì được nữa và tôi chắc chắn bản thân cũng không còn muốn tồn tại nữa. Cho dù tôi phải trưởng thành, miệng nói có thể tự mình làm việc để nuôi sống bản thân, có thể tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, nhưng nếu đó là chuyện liên quan đến vấn đề của con tim,   nếu thiếu đi con tim thì thực sự tôi không thể tiếp tục tồn tại được nữa.

"Vee, Nong Mark không đến sao?" Ploy quay lại hỏi tôi.

"Em ấy đang chuẩn bị cho khai giảng học kỳ, sau đó có thể sẽ được rảnh rỗi," tôi trả lời.

"Hai người có chuyện đúng không?" Cô nghiêng đầu hỏi.

"Không đâu," tôi trả lời và quay xe vào bệnh viện.

Ploy đã mập hơn trước rất nhiều. Mẹ bảo rằng cô ấy ăn rất nhiều đến mức bà yêu cầu cô ấy phải giảm khẩu phần ăn để thai nhi khỏe mạnh nhất và cho chính cơ thể của cô ấy nữa. Mẹ hỏi tôi liệu tôi có thể đưa Ploy đi kiểm tra sức khỏe không vì tuần này bà ấy bận, nên chuyện tất nhiên là tôi phải làm vậy rồi.

Tôi vẫn đang làm việc ở chỗ cũ, làm công việc cũ, làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết. Tôi đã ở đó được sáu tháng rồi, nhưng càng lâu thì công việc càng tăng lên. May mắn thay, tôi đã có thể sắp xếp nó hợp lý để tôi có thời gian chăm sóc mọi thứ thay cho Mark. Tôi không muốn nói rằng tôi làm tất cả những điều này vì tôi muốn chịu trách nhiệm về những lời nói của Mark đã nói, tôi không muốn đổ lỗi cho em ấy vì những gì Mark đã làm, vì tôi cũng muốn thế này nhưng nó có hơi khác một chút so với những gì tôi đã nghĩ.

"Anh và Mark cãi nhau à?"

"Bọn anh không cãi nhau," tôi nói với cô ấy khi đang đỗ xe.

"Vee..."

"Ploy ra ngoài từ từ thôi," tôi nói và mở cửa để đỡ cô ấy ra ngoài, ngay cả khi không cần thiết, nhưng tôi luôn chăm sóc cô ấy chu đáo. Tôi cố gắng nghĩ mình giống Mark vì vậy đó cũng giống như cách em ấy sẽ làm lúc này.

"Cô Ploy Napas ạ." Người trợ lý gọi sau khi chúng tôi đã ngồi xuống đợi một lúc. Ploy gật đầu với người đang nhìn, rồi quay sang tôi.

"Anh cũng muốn đi cùng sao?" Cô hỏi.

"Đúng vậy, bố bé cũng có thể đi vào."

"Ừm..."

"Tôi mới là bố, đó là đàn anh của tôi." Giọng nói độc nhất (unique) đóvang lên từ phía sau Ploy, khiến tất cả chúng tôi đều quay lại nhìn Mark, người đang tiến lại gần chúng tôi với phong thái như bình thường. Mark quay sang nhìn cô điều dưỡng trước khi đi về phía Ploy.

"Mark đã đến rồi à?" Ploy hỏi Mark, và nụ cười khô khốc biểu lộ trên khuôn mặt em.

"Đi cùng nhau nhé?" Mark hỏi.

"Vậy ... tôi sẽ đợi bên ngoài?" Tôi nói và em ấy chỉ quay lại và gật đầu với tôi.

Thế nên tôi để cả hai vào để nghe kết quả và kiểm tra sự phát triển của bé. Tôi đi ra ngoài và chỉ ngồi chờ trong yên lặng, nhìn lại cánh cửa một lần nữa. Mark không đến gặp tôi đã gần hai tháng. Tôi cũng không thể đến gặp em ấy trong một thời gian dài vì phải dành thời gian rảnh rỗi để chăm sóc đứa con trong bụng của Ploy.

Tewpai Prompong

3 ngày trước

Người tốt, sắp xếp để gặp mặt sớm vào ngày đầu tiên của học kỳ mới như thế này với Masa Mark

781 Thích 56 Bình luận

Vespa : này!

AA : Thế giờ mày có đến học không thế Thew.

Daruwan Yu : Đó là đàn anh Mark

Mat rinrada:  Anh Markkkkkkk

Bài đăng đầu tiên xuất hiện trên newsfeed Facebook của tôi là một bức ảnh Mark với thằng bé chụp ảnh đó chụp cùng nhau, và tôi cho rằng người chụp chúng là bạn của nhóc đó. Những bức hình được đăng cách đây ba ngày, ngày tựu trường. Không lạ khi sinh viên đại học gặp nhau vào đầu năm học, nhưng thật kỳ lạ khi đó là khoa kỹ thuật mà tôi quen thuộc và thằng nhóc Thew học nghệ thuật.

Tôi thoát ra khỏi bức ảnh để đọc một số bình luận đang đề cập đến Mark. Có rất nhiều bình luận tỏ ra ngạc nhiên trước cuộc gặp gỡ của họ, và sau đó là bình luận từ đứa bạn của nhóc đó nói về sự thân thiết kỳ lạ của họ với nhau. Tôi không kỳ cảm xúc nào, tôi chỉ tắt nó đi như thể tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó, nhưng sự thật, bức ảnh đó đã khắc sâu vào tâm trí tôi.

Em ấy không hề thích chụp ảnh, nhưng với đứa trẻ đó, em ấy không từ chối.

(Trong khi) Biết rằng tôi có tính chiếm hữu, và điều đó chưa bao giờ dừng lại.

Em ấy không đùa giỡn đâu. Nếu Mark nói chọc tức tôi để khiến tôi ghen, nếu em ấy chỉ muốn chọc ghẹo tôi, thì tôi sẽ vui hơn một chút. Nhưng điều này dường như không phải là trường hợp đó. Đôi mắt của thằng bé đó nhìn vào máy ảnh không giống nhau. Đôi mắt Mark nhìn vào máy ảnh, không giống như khi em ấy nhìn tôi. Tôi thực sự hy vọng đó không theo hướng mà tôi đang nghĩ, hãy để những gì tôi đã cầu nguyện thành sự thật một cách đầy đủ.

"Đáng tiếc là chị không biết giới tính." Giọng nói trong trẻo của Ploy vang lên và vì vậy tôi đã khóa màn hình điện thoại lại và đứng dậy để đợi họ.

"Mọi chuyện thế nào rồi?" Tôi hỏi.

"Đều ổn và mạnh khỏe, cũng lớn hơn rồi." Ploy nói.

"Mẹ đã bảo em cắt bớt khẩu phần bữa ăn rồi mà." tôi nói

"Em biết, chỉ là (cắt) quá nhiều như vậy, bác sĩ đã nói rằng không thể hơn được nữa." Cô ấy nói và tôi chỉ gật đầu, trước khi bắt gặp ánh mắt Mark đang đứng đó nhìn chúng tôi.

"Tôi thực sự mệt quá, Mark và Vee, 2 người thể đi lấy thuốc cho tôi được không, tôi muốn lên xe đợi." Ploy nói.

"Tôi đưa chị đi."

"Không, đi lấy thuốc với Vee đi. Đưa cho em chìa khóa đi Vee?" Cô ấy nói với tay lấy chìa khóa xe.

"Em đi được đúng không?" Tôi hỏi.

"Một mình em ổn mà." Ploy lại mỉm cười nói.

Cô ấy bước đi, và sau đó chỉ còn lại tôi và Mark, đứng đó và bắt gặp ánh mắt của nhau. Tôi không biết phải nói gì vì những lời lần trước chúng tôi nói với nhau vẫn cứ lởn vởn trong đầu tôi. Rằng tôi đã bảo em ấy không còn giống như trước đây, và chính em ấy không hề phủ nhận điều đó.

"Khun Ploy Napas, thuốc của cô." Chúng tôi rời mắt và đi về phía quầy thuốc.

Một y tá, hoặc là dược sĩ, hay bất cứ tên gọi là gì, đã phát thuốc cho chúng tôi và giải thích tác dụng của mỗi loại thuốc, khi nào dùng và phải làm gì nếu có bất kỳ triệu chứng lạ nào. Nhưng chẳng có gì lạ ngoại trừ trái tim tôi khi nãy đã đập cực kỳ mạnh thì giờ đây lại trở nên yếu ớt như trước.

"Hiện tại cần phải chú ý chăm sóc thật tốt." Anh ấy mỉm cười và nói với chúng tôi.

"Vâng."

"Cảm ơn," Mark nói, trước khi đưa tay ra lấy thuốc. Còn tôi, tôi chỉ lặng lẽ theo anh em ấy ra xe.

Trên con đường đó, vẫn chẳng có gì hết, không một âm thanh nào phát ra, chỉ là tiếng bước đi hòa cùng nhịp với trái tim tôi. Mark đi phía trước, không hề giảm tốc độ. Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng tôi không biết nên bắt đầu từ đâu. Tôi nên bắt đầu với những gì chúng tôi đã nói, hoặc tôi nên hỏi về việc học của cậu ấy, hoặc có lẽ tôi nên bắt đầu với vấn đề liên quan đến đứa trẻ đó chăng.

Có rất nhiều điều mà tôi có thể mở đầu nhưng cuối cùng, tôi chỉ giữ im lặng như trước.

Chúng tôi chỉ tiếp tục cùng nhau im lặng, và thực sự, đó là cực hình.

"Mark, cậu ngồi phía trước đi." Giọng nói trong trẻo của Ploy cất lên khi em mở xe và thấy Ploy ngồi ở phía sau. Mark chỉ gật đầu, trước khi đi đến phía trước và ngồi cạnh tôi.

"..."

"Có bổ sung thuốc nào khác không?" Ploy hỏi khi sự im lặng bao trùm bên trong xe.

"Không có," tôi nói trước khi cầm chiếc túi bên cạnh Mark và đưa nó cho cô ấy.

Mark vẫn im lặng, và khi Ploy nhận ra, cô ấy cũng trở nên im lặng mặc dù thực tế là cô ấy định nói điều gì đó. Bên trong xe im lặng, và chỉ có Ploy đang nhìn tôi qua gương chiếu hậu. Trông cô ấy có vẻ muốn thử làm dịu tình hình, nhưng sự căng thẳng tỏa ra từ Mark khiến cô ấy không dám. Khi cô ấy bắt gặp ánh mắt của tôi, tôi đã cố gắng ra hiệu để cô ấy yên lặng.

"Có phải hai người cãi nhau không?" Cô nhẹ nhàng nói.

"..."

"..." Cả hai chúng tôi chỉ im lặng.

"Là bởi vì em à?"

"Không, đó không phải là do chị," Mark chỉ nói vậy, và cô ấy không đáp lại gì nữa trước khi dựa lưng vào ghế và đặt tay lên bụng, sau đó khi mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt tôi lần nữa.

"Nếu nó không liên quan đến Ploy, thì là ai?" Tôi hỏi sau khi chúng tôi im lặng một lúc lâu

"Không có ai cả," Mark nói.

"Đúng, không có, thế thật tuyệt," tôi nói.

"..." Chiếc xe lại rơi vào im lặng một lần nữa khi Mark quay lại nhìn ra cửa sổ. Ploy chỉ ngồi đó và cũng không nói gì thêm.

Chúng tôi trở về nhà vào đầu giờ tối . Tôi vừa mới biết từ mẹ rằng Mark đã đến đó vào buổi chiều, trước khi đến phòng khám. Đó là tất cả những gì bà ấy nói, rồi khi nhìn cả hai chúng tôi với sự quan tâm. Chúng tôi đã không xuất hiện cùng nhau như thế này trong suốt một thời gian dài. Lần đầu tiên là vào tháng đầu tiên khi chúng tôi cùng đến, nhưng sau đó chúng tôi tách ra, và sau đó chỉ có tôi trong suốt vài tháng trời. Còn chuyện gặp nhau như thế này thì tôi có thể đếm được số lần luôn.

"Đang cãi nhau à?" Mẹ bước đến hỏi tôi khi Mark đang ở trong vườn cà chua của mình.

"Con không biết," tôi trả lời.

"Làm sao còn có thể không biết?"

"Con không biết tại sao em ấy lại như thế này," tôi nói, và bà ấy nhìn ra bên ngoài nhìn con trai mình đang đứng đó với một người phụ nữ đang mang thai.

"Là bởi vì Ploy? Hay là tại sao?" mẹ hỏi

"Có lẽ là từ rất nhiều chuyện ạ. Chúng con ở xa nhau, và chuyện thường ngày bọn con làm cũng khác nhau. Thời gian của bọn con không thực sự phù hợp, và sau đó là vấn đề với Ploy. Có chút khó khăn ạ." Tôi đã trả lời.

"Tại sao hai đứa không nói chuyện với nhau?" Một người khác bước xuống cầu thang, tên tay cầm cuốn sổ, nhìn tôi.

"Con đã cố gắng nói chuyện..."

"Ha! Vậy thì con cần phải cố gắng hơn nữa, hay con nghĩ người nên cố gắng phải là con trai của ta?"

"Nhưng Mark, em ấy ..."

"Nó làm sao ..." Bố hỏi ngược lại ngay lập tức.

"Con sẽ nói chuyện với em ấy," tôi nói sau khi tôi nhìn vào măt của ông, nó nói rằng con trai ông không sai, rằng không tài nào lại sai được, đó là những gì tôi có thể hiểu từ ông ấy.

Tôi hiểu rằng mọi người đều yêu thương con cái của mình, rằng họ cần phải nuông chiều con cái, kiên định với trái tim của mình để không làm em ấy bị tổn thương. Ông chỉ là một ông bố bà mẹ bình thường, giống như cách mà tôi mong muốn được ở với những đứa con của mình. Tôi muốn bảo vệ chúng, chăm sóc và trân trọng chúng giống như cách mà bố Mark đang làm với em ấy. Nhưng có vẻ thật khó.

"Hãy nói chuyện với nhau một cách tử tế đi." Bố nói rồi bỏ đi.

Tôi nhìn ra bên ngoài. Mark ở với Ploy, và hình như cô ấy đang tập để em ấy làm quen với đứa trẻ. Trông em không hề khó xử, tỏ ra vui vẻ và có vẻ hài lòng khi được ngồi trò chuyện với đứa con mà Ploy đang mang thai.

"Khi chúng ta biết giới tính thì sẽ nghĩ tên cho nó." Tôi nghe Mark nói với Ploy.

"Ừ."

Mark không nói lại lời nào, chỉ ghé sát tai vào bụng cô như cố gắng lắng nghe đứa bé.

"Mark."

"Vâng?" em nhướng mày và nhìn Ploy, và cô ấy cũng nhìn lại.

"Cảm ơn cậu." Cô ấy nói, và tôi ngừng bước đến chỗ họ.

"Em... Ừ."

"Mặc dù cậu chẳng giúp gì cả."

"... Em luôn sẵn lòng," Mark nói, mặc dù phải mất một lúc mới có thể thốt ra. Nhưng em ấy nói bản thân tự nguyện, em ấy không hề bị ai ép buộc, tôi cũng không ép buộc em, vậy tại sao Mark lại như thế này?

"Vee." Ploy gọi lớn khi cô ấy quay lại và nhìn thấy tôi nên tôi phải tiếp tục bước chân mình đi đến đó. Tôi dừng lại bên cạnh Mark, mỉm cười với Ploy một chút, trước khi nhìn xuống Mark đang ngồi bên dưới.

"Đang nói chuyện gì vậy?" Tôi mỉm cười hỏi.

Trong tình huống này, tôi đã không còn có thể kiểm soát bản thân như bình thường. Tôi vẫn còn căng thẳng với Mark, và tôi chắc chắn không thể thân  cận với Ploy thêm nữa. Tôi giữ cương vị một người bạn, nhưng tôi lại chẳng hiểu biết gì nhiều về bạn bè của mình.

"Em chỉ kể lại câu chuyện về đứa nhỏ cho Mark nghe. Nhưng em nói rằng chúng ta vẫn chưa biết giới tính của nó." Ploy nói.

"Ừ."

"Nếu biết được giới tính thì lúc đó sẽ đặt tên cho nó." Ploy tiếp tục nói.

"Ồ," tôi trả lời khi nhìn xuống Mark.

"Vee, anh có thích cái tên nào chưa? Em đã hỏi Mark, nhưng cậu ấy nói chưa biết." Cô ấy hỏi tôi.

"Anh?.. Vivis..."

"Phải biết giới tính trước đã." Mark bảo

"Chà, thế thì lúc chị sinh thì cậu sẽ biết ngay thôi." Ploy nói và từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

"Thế thì chúng ta có thể từ từ tìm hiểu, chứ đến giờ này thì em vẫn chưa biết gì cả" Mark nói.

"Vậy thì em nên nghĩ 2 cái tên mà em thích, biệt danh là được rồi," tôi nói khi nhìn Mark.

"Em không nghĩ ra cái gì cả." Mark nói.

"Thế thì tôi sẽ từ từ suy nghĩ," tôi nói khi nhìn xuống bụng Ploy.

Nơi đó có một mầm sống đẹp đẽ, một hơi thở nhỏ bé của cuộc sống, đang chờ ngày ra đời. Nếu là con gái thì sẽ rất xinh đẹp, còn nếu là con trai thì cũng sẽ rất đẹp trai. Sẽ thật tốt nếu đứa nhỏ có trái tim ấm áp được truyền từ mẹ của Mark vì bà luôn ở bên Ploy. Nó sẽ đón nhận sự quyết đoán từ bố Mark vì ông ấy cũng giúp trông chừng. Đó sẽ là một đứa nhỏ đáng yêu giống như mẹ tôi vì mẹ cũng luôn gọi điện để nói chuyện, và nó cũng sẽ lãng mạn được truyền từ bố tôi sang.

"Cảm ơn. Cảm ơn hai người vì đã tốt với đứa bé này." Ploy nói, vẻ mặt biết ơn của cô ấy khiến tôi nhận ra cô gái này sắp khóc một lần nữa.

"Cảm ơn chị Ploy vì đã chịu giữ lại cái thai như thế này," Mark nói, bàn tay của bạn trai tôi sau đó di chuyển để chạm vào bụng người yêu cũ của tôi, trước khi nhanh chóng giật lại.

"Chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.

"Đứa bé đang ngọ nguậy." Mark quay sang tôi với vẻ mặt phấn khích.

"Ơ. Lúc nào nó chẳng di chuyển." Ploy nói, và Mark quay lại để chạm vào một lần nữa.

"Nó đá em này." Mark quay sang tôi với vẻ vui vẻ hơn bình thường rất nhiều, vì vậy tôi đã đáp lại bằng nụ cười cho người vừa nãy giờ hẳn rất căng thẳng.

"Nó đá à?" Tôi hỏi tiến lại gần.

"Ừ, nó đang đá." Ploy nói.

"Thực sự là vậy," tôi nói sau khi đặt tay mình bên cạnh Mark. Một số ngón tay của chúng tôi chạm vào nhau và nó làm tôi ấm lên.

Lâu lắm rồi chúng tôi mới được chạm vào nhau như thế này, đặc biệt là lâu rồi tôi thích sờ, thích tiếp xúc đó kiểu đó, nhưng không gặp được đúng thật là rất nhớ. Vô tình chạm vào thế này, còn gì thích thú hơn.

Không phải là chủ đích, nhưng kệ mẹ nó chứ, cảm giác này thật tuyệt.

"Rất dễ thương." Ploy bước ra và nói.

"Hửm?"

"Vee và Mark, 2 người như thế này thật dễ thương." Ploy nói bắt gặp ánh mắt tôi.

Như thể cô ấy thực sự hài lòng về hai chúng tôi, như thể cô ấy hạnh phúc và chúc mừng chúng tôi đã yêu nhau thật tốt, và cô ấy muốn chúng tôi yêu nhau dài lâu, 'như thế này thật dễ thương' và 'đừng bao giờ lầm sang đường khác.'

"Thật à?" Tôi nhướng mày và dựng thẳng lên.

"Vâng. Em đã nghĩ rằng khi ở cùng với Vee đã rất tốt rồi, nhưng khi Vee và Mark ở cùng nhau thì cảm giác còn tốt hơn nhiều." Cô ấy nói.

"..."

"Ừm..."

"Mark, cậu không cần phải lo lắng như vậy. Chị và Vee thực sự chỉ là bạn. Chị thừa nhận rằng cảm giác thực sự tuyệt vời khi có một người luôn quan tâm đến mình như thế này, nhưng anh ấy chỉ chăm sóc chị vì đứa bé thôi. Chị có thể đảm bảo với cậu rằng anh ấy không hề làm gì vượt quá với chị, cả về tình cảm lẫn hành động. " Ploy nói với Mark.

"...Vâng." Mark thừa nhận, trước khi nhìn lên tôi.

Đôi mắt chúng tôi chạm nhau trong khoảnh khắc giữa sự im lặng. Ploy không nói gì nữa, nhưng cô ấy dường như đoán trước được những gì chúng tôi sẽ nói tiếp theo. Ánh mắt của em như thể em sẽ bỏ đi nếu chỉ có hai chúng tôi, nhưng thay vào đó, người của tôi chỉ im lặng. Thay vào đó, Mark bước đến chỗ Ploy và đặt tay lên bụng cô một lần nữa.

"Ngọ nguậy này." Ploy nói.

"Nó có làm thế này thường xuyên không?"

"Không đâu, hôm nay nhiều hơn hẳn  bình thường." Ploy nói.

"Chắc đứa nhỏ thấy hạnh phúc khi em đến," tôi nói, nhưng đó không phải là đứa bé mà tôi đang nghĩ đến trong lòng, chính tôi là mới người vui mừng khi gặp nó.

"Chắc thế rồi." Ploy nói để củng cố ý của tôi, và Mark nhìn tôi.

"Em đến để thăm đứa bé."

"Ồ, thế thì, đứa trẻ rất vui," tôi đáp lại.

"Còn người bố cũng hạnh phúc chứ?" Bố của Mark nói, khiến Mark và tôi quay lại nhìn ông.

"Bố..."

"Bố đến nói rằng đã đến giờ ăn tối. Con bé cần ăn, sau đó nhanh lên nghỉ ngơi." Bố nói.

"Vâng, thưa Bác, cảm ơn bác đã bảo con biết."

"Ừm." Ploy mỉm cười với tôi, trước khi lặng lẽ rời khỏi cuộc trò chuyện. Nhưng bố và hai chúng tôi vẫn ở đây. Bố nhìn tôi và Mark, tôi nhìn Mark, nhưng Mark chỉ nhìn vào khoảng không.

"Con đi với bố nhé? Chúng ta cùng nhau ăn ạ" Tôi hỏi, vì thường nếu Ploy có mặt, thì ông ấy sẽ không có mặt. Ông thường sẽ nhờ ai đó mang đồ ăn đến văn phòng của mình, hoặc ông sẽ rời đi và làm việc khác trong thời gian đó. Ông không ăn ở dưới đó, nhưng ông ấy đã chăm sóc rất tốt cho đứa bé trong bụng Ploy.

"Vẫn chưa."

"Thế bố sẽ..."

"Tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời về việc liệu người bố có hạnh phúc hay không." Ông nói quay sang nhìn tôi.

"..." Mark im lặng, và tôi nhìn vào mắt ông để tìm chính xác điều ông mong muốn.

Tôi hiểu rằng bố đang cố gắng nhẹ nhàg với con mình, tôi biết ông ấy lo lắng cho Mark và ông ấy yêu Mark rất nhiều, bởi vì tôi cũng vô cùng yêu Mark. Nhưng ông ấy không thể hiểu Mark đang nghĩ gì. Ông cũng không thể cho rằng tôi đã làm gì quá mức khi nói đến Ploy. Mặc dù cơ thể có thể thuộc về người khác, và ông ấy muốn đứng về phía con trai mình, nhưng ông ấy thậm chí không biết sự thật ra sao. Tại sao ông ấy không thể công bằng với tôi, tôi cũng không được coi như một đứa trẻ của ông ấy sao?

(hoặc là ) Con rể của ông ấy?

"Nói gì thế Vivis?" Bố hỏi lại, mặc dù đó không phải là điều thường ngày của anh ấy làm.

"Rất vui ạ," tôi trả lời. Ông ấy nhìn tôi một chút trước khi quay sang con trai mình.

"Ha!" Tiếng cười khàn khàn cho thấy ông đang hài lòng với câu trả lời như thế.

"Bố, bố không định đi ăn ạ?" Mark hỏi.

"Còn chưa được, bố sẽ chờ một chút." ông  nói.

"Dạ."

"Ừ, sẽ nhanh thôi. Đưa phi của con đi đi, hiện tại chắc mẹ đang nói về chuyện phụ nữ." Bố nói và Mark gật đầu. Bố liếc mắt nhìn Mark một cái, mới chậm rãi xoay người bước đi. Lần này ông bỏ đi mà không thèm nhìn mặt tôi.

Hai cha con này chẳng khác gì nhau cả.

"Em ... đói chưa." Chính tôi là người đã nói ra điều đó đầu tiên. Vẫn còn băn khoăn và trăn trở với bao điều.

"Chưa đói lắm," Mark nói trước khi quay về phía những quả cà chua mà chúng tôi đã từng trồng với nhau.

"Ừ. Ploy cũng thích cà chua. Mẹ nói rằng cô ấy đã ăn rất nhiều khi mang thai." Tôi đã nói.

"Ừ, mẹ cũng nói với em," Mark nói với đôi chân xinh đẹp của mình khi bước ra vườn, nhìn xuống những thân cây cà chua mà chúng ta đã từng trồng cùng nhau. Hiện giờ không có nhiều cà chua vì chúng vẫn còn non, nhưng có vẻ chúng nó đang phát triển tốt.

"Em..."

"Cây này không chết." Mark nói rồi dừng lại trước một trong những cái cây. Tôi nhìn theo mắt em ấy về phía cái cây mà chúng tôi đã cố định. Chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy những thứ sót lại sau chúng tôi đã sử dụng để cứu nó.

"Nó vẫn còn một ít quả nhỏ," tôi chỉ tay nói, trước khi đi đến đứng phía sau người mà tôi đã lâu không gặp, và cùng Mark nhìn vào cái cây.

"Thực sự tay nghề đấy", Mark nói.

"Em cũng vậy," tôi nói, trước khi đặt tay lên vai em ấy một cách ngập ngừng. Tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net