CHAPTER 27: LÀ HẠNH PHÚC - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 27

-Vee Vivis-

"Em không muốn quay lại." Đó là những gì Mark đã nói khi tôi lái xe khỏi Bangkok và quay trở lại nơi Mark nên đến.

"Vậy em muốn đi đâu? Em cần phải trở về học tiếp."

"Em biết rằng mình cần phải quay trở lại để học, em biết mình bỏ lỡ nhiều lớp học trong thời gian dài như vậy là không tốt, nhưng ... em muốn trở về với anh trước." Mark nói, giọng lúc đầu nghe có vẻ mạnh mẽ nhưng sau đã bắt đầu yếu hơn.

"Mark."

"Em có thể đến Chon Buri với anh vài ngày được không?"

"..." Giọng nói và ánh mắt của em ấy lại khiến tôi rất bối rối.

"Xin mà." Mark quay lại hỏi.

"Anh không làm được." Tôi quay lại mắng anh ta, cố tỏ ra nghiêm túc.

"Xin anh đấy." Mark nói nhẹ nhàng, bởi vì tôi đã rẽ vào ngược lại với nơi làm việc của tôi ở Chon Buri, nhưng cuối cùng tôi lại đưa em ấy trở lại với tôi tất cả chỉ vì ánh mắt khẩn cầu và giọng nói ngọt ngào của em, mặc dù tôi đã nói với em là cần phải trở lại trường học. Tôi đã hoàn toàn bị em đánh gục, chỉ với đôi mắt xinh đẹp và nụ cười ngọt ngào đó mà trái tim tôi trở lên thật sự yếu đuối đến vậy sao?

Mark là một người rất lạnh lùng và thiếu lý chí, nhưng khi em ấy nói như vậy với tôi, tôi trở nên hoàn toàn mềm lòng trong khoảnh khắc. Thêm nữa là, khi tôi nhìn vào khuôn mặt của em ấy càng nhiều, tôi có thể nhận thấy rằng em ấy đang để những gì đã xảy ra trôi qua, và em ấy dường như trở nên tươi sáng hơn rất nhiều, đến mức tôi không thể cưỡng lại mà đưa em ấy ra biển. Làm sao một người như tôi có thể chống đỡ lại được em ấy kia chứ?

"Ngày mai là thứ Hai và anh phải làm việc," tôi nói

"Vậy em có thể quay lại vào Ba vì em có một bài kiểm tra vào thứ Tư?" Mark đáp, và tôi quay lại nhìn em.

"Cho dù chưa ôn trước?"

"Em muốn ở cùng anh trước." Tôi phải kiềm chế bản thân lắm vì trái tim tôi dường như sắp trở nên yếu đuối cùng cực vì Mark một lần nữa.

"Thôi, vậy anh sẽ đưa em về vào trưa thứ Ba," tôi đáp với một giọng nói tĩnh lặng, hoàn toàn trái ngược với trái tim đang đập thật nhanh của mình.

"Dạ." Mark chỉ trả lời vậy thôi, nhưng nụ cười của em khiến tôi cảm thấy rằng câu trả lời của em còn nhiều hơn thế. Tôi cũng hiểu tại sao em không muốn quay lại trường thẳng. Tôi hiểu rằng thật khó để đối mặt với nhau, nhưng tôi rất vui khi em ấy đang tiến về phía tương lai của mình dù phải mất một khoảng thời gian, nhưng sẽ dễ dàng hơn vì lúc nào em ấy cũng có tôi bên cạnh.

Tôi đậu xe ở bãi đậu xe của mình và lấy đồ đạc của chúng tôi để mang đi, bao gồm cả những gì mẹ Mark đã cho tôi, tất cả thức ăn và đồ dùng mà tôi không nghĩ chúng tôi cần, nhưng bà ấy đã khăng khăng là chúng tôi cần mang theo.

"Em đói," Mark nói khi tôi đã đóng gói mọi thứ để cho vào tủ lạnh.

"Em muốn ăn gì?"

"Muốn ăn tôm," Mark nói.

"Lại nữa?" Tôi hỏi, bởi vì lần trước khi đến đây em ấy cũng muốn ăn tôm, và lần này cũng lại muốn nó.

"Chà, tôm là món yêu thích của em mà." em ấy đáp lại và tôi không biết phải trả lời như thế nào. Mọi thứ Mark nói đều hay, bất cứ thứ em ấy nói thích, tôi sẽ luôn cố gắng tìm ra và đưa nó cho em.

Buổi tối chúng tôi đi ăn món tôm nướng, tôi có thể cảm nhận được vị ngọt và mùi thơm, cộng với không khí ở đây thật tuyệt. Đó là lý do tại sao Mark thích ăn món này. Trước mặt tôi là đại dương và bãi biển, nhưng trước mắt tôi là Mark. Mark đang ngồi ăn tôm trước mặt tôi.

*tách*

"Mày." Tôi quay lại để xem nguồn phát ra âm thanh, và khi tôi thấy đó là ai, tôi gần như đứng dậy nắm lấy cổ áo anh ta nhưng Mark không bắt được tôi và đứng dậy trước.

"Đừng đánh nhau," Mark nói.

"Nó..."

"Thực xin lỗi, chỉ là đẹp đến mức không thể kiềm chế được." Đứa trẻ đó nói.

"Mày đang làm gì đấy?"

"Chết tiệt!" Tôi chửi thề vì không vui. Tôi không thích thằng nhóc và tôi rất tức giận. Đứa trẻ chết tiệt đó đã vướng víu với Mark, và ngay bây giờ chúng tôi đã đi xa đến thế này, vậy mà vẫn nhìn thấy nó một lần nữa. Trong đầu tôi nghĩ về rất nhiều thứ, chẳng hạn như Thew và lý do nó ở đây. Họ đã hẹn gặp nhau? Tôi không đủ tốt để an ủi em ấy sao? Họ vẫn bí mật gặp mặt nhau, mặc dù tôi tin tưởng hơn một trăm phần trăm rằng tôi là người duy nhất tồn tại, và Mark sẽ không làm điều gì đó ngu ngốc như vậy, nhưng em ấy cũng đã từng làm, và vì vậy tôi rất sợ hãi. Rất sợ đến mức tôi trở nên tức giận khi nghĩ về điều đó, và sợ rằng đó là sự thật.

"Anh bình tĩnh." Mark quay lại cố gắng làm tôi bình tĩnh lại, nhưng tôi không bình tĩnh được dù chỉ một chút.

"Tại sao tôi phải bình tĩnh lại?"

"Em chưa nghĩ về bất cứ điều gì với anh Mark cả." Câu nói quen thuộc đến mức tôi phải trợn tròn mắt. " Tôi không nghĩ về bất cứ điều gì với anh Bar'. Mark cũng đã từng nói với tôi điều này, và làm thế nào mà tất cả lại thành ra như vậy? Tôi yếu đuối và tin em nên đặt em ở trong trái tim tôi, và tôi nghĩ em sẽ ở bên tôi. Rồi đứa nhóc này lại xuất hiện, mặc dù em thấy tội nghiệp cho nó nhưng tôi cứ nghĩ sẽ không bao giờ em có thể yêu nó vì nó đã có bạn trai rồi, giống như khi Mark đến với tôi vậy.

"Chuyện này là về em," tôi nói trước khi quay mặt đi khỏi Mark, em ấy đang đuổi theo tôi.

"Vee. Cậu ấy không nghĩ về điều đó."

"Như vậy vẫn chưa đủ sao Mark? Tại sao em phải ở bên cạnh nó? Tại sao lại phải nói điều đó, để khiến nó trông tốt đẹp hơn?"

"Em không nói điều đó để khiến cậu ấy trông tốt đẹp hơn, em chỉ đang cố gắng giúp anh bình tĩnh lại.

"Tôi không bình tĩnh," tôi đáp lại.

"Ok, em thừa nhận rằng em thích anh Mark và muốn có anh ấy rất nhiều."

"Thằng khốn này!" Tôi quay lại hét vào mặt nó.

"Nhưng anh cũng thấy rằng em không còn cơ hội làm gì được nữa. Anh Mark có thể đã từng bất cẩn, nhưng bọn em đã không còn gì nữa, và hiện tại em cũng đang đau lắm vì phải xem 2 người yêu nhau đến mức nào, nhưng em cũng đang cố gắng đối mặt với nó theo cách của riêng mình. " Thew nói.

"Hừ, vậy mày đi theo em ấy làm gì, hay là còn có lý do gì khiến mày xuất hiện ở đây?" Tôi hỏi ngược lại.

"Em đến gặp bạn, không ngờ lại có khung cảnh yêu thích, vừa đập vào mắt là em chạy qua xem, vừa nhìn thấy anh ấy thì phải chụp một tấm hình để giữ cho riêng mình." nó nói, như thể nó chẳng buồn vì tôi không quan tâm

"Tao không cho phép mày chụp ảnh," tôi nói.

"Chờ một chút, em gửi cho anh."

"Vee, anh thực sự nghĩ rằng em sẽ thích cậu ấy không? Anh có thực sự nghĩ rằng em sẽ rời bỏ anh và gặp gỡ cậu ấy không?" Mark nhìn tôi, ánh mắt thất vọng  khiến tôi dừng lại.

"Tốt..."

"Vậy là tất cả những gì em đã làm, đều không khiến anh tin tưởng vào em một chút nào?" Mark hỏi ngược lại.

"Tôi tin em, nhưng tôi không tin nó," tôi nói khi nhìn Thew.

"Anh không tin tưởng em? Vậy em có thể làm gì? Mặc dù em thích anh Mark nhưng em đã không cố gắng làm gì nhiều."

"Đồ khốn kiếp!.."

"Anh Vee." Mark nắm tay tôi và nhìn xung quanh. Thật tốt khi không có nhiều người, nhưng nó cũng đang hành động không phù hợp, nó cố gắng gây ra trận chiến ngay bây giờ.

"Tôi chưa làm gì nó ta mà em đã lo đến mức này," tôi nói lại một cách khó chịu.

"Anh có biết sự khác biệt giữa anh và Thew là gì không?" Mark hỏi khi nhìn vào mắ tôi.

"..."

"Đó là những gì anh Bar đã từng nói với em ."

"..."

"Khác biệt là ta em yêu anh và em không yêu cậu ấy."

"Nhưng khi đó em đã có chút xúc cảm," tôi đáp lại và tỏ vẻ không hứng thú với khuôn mặt của Thew.

"Nhưng bây giờ thì không." Mark đáp, ánh mắt cầu xin và van lơn tôi hãy chú ý và làm theo những gì em ấy đang nói. Và tôi hiểu, tôi nghĩ tôi hiểu. Chỉ là một người có tính nóng nảy như tôi, thật khó để suy nghĩ thấu đáo khi rơi vào tình huống như thế này. Và tại sao tên khốn với khuôn mặt (ưa nhìn) đó lại đứng gần tôi?

"Em cũng sẽ thử, em thực sự tin rằng mình không có cơ hội."

"Chết tiệt, mày thử cái gì?" Nếu đây không phải là em trai của Dew thì nó đã trở thành 1 đống rác ngay tại đây rồi.

"Em sẽ cố gắng ngăn cản cảm giác về anh Mark."

"Nhanh lên," tôi nói.

"Vâng."

"Còn bức ảnh đó ... mày có thể gửi nó cho tao," tôi nói.

Có vẻ buồn cười khi tôi thay đổi tâm trạng quá nhanh như thế này, nhưng tôi không ở gần để nói chuyện với nó một cách tử tế. Nên tôi chỉ muốn làm cho nó thấy, làm cho thằng ranh đó hiểu chúng tôi yêu nhau nhiều như thế nào, và rằng mặc dù nó đã cố gắng xen vào giữa chúng tôi, nhưng điều ấy là không thể. Tôi muốn nó biết rằng cách chúng tôi yêu nhau chẳng giống ai.

"Bây giờ anh đã bình tĩnh lại rồi phải không?" - Mark hỏi, tay em không hề rời khỏi tay tôi, thay vào đó càng siết chặt hơn để khiến tôi tin tưởng vào mình.

"Ừ," tôi nói trước khi ngồi xuống chỗ cũ.

"Phù. Em suýt chút nữa cho rằng sẽ bị đấm ngay bây giờ." họ khẽ lẩm bẩm.

"Mày chỉ đơn thuần là bụi bay quẩn quanh thôi."

"Vee ..."

"Em đã gửi rồi ." Thằng nhóc nói với tôi, và vì vậy tôi lấy điện thoại ra để xem bức hình. Tôi nhìn Mark, đang ngồi ăn tôm của mình, đôi mắt của tôi cho thấy rằng tôi yêu em ấy đến nhường nào.

"Mày không thể làm được điều mà tao có thể. Tao đã nói rằng ngay cả khi có mười đứa nhóc như mày thì mày vẫn không thể làm được như tao đâu rồi mà." Tôi nói sau khi nhìn vào bức ảnh.

"Bởi vì em biết điều đó, và mặc dù em đã nói rằng em thích anh ấy, nhưng em cũng không thể làm gì được cả."

"..." Tôi không trả lời, tôi chỉ nhìn nó một cách tức giận và nó cũng dường như đã đồng ý với tôi. Nó không thể phủ nhận điều đó được, nó không thể làm gì được nữa.

"Mày đến gặp bạn nào, có phải là Vespa không?"

"Không, chị ấy tên là Fon. Chị ấy học rất giỏi và muốn chụp ảnh với em khi em rảnh." Thew nói.

"Khon Kaen có đủ thân với Chon Buri để mày thực sự có thể nói rằng mình rảnh khi các lớp học mới bắt đầu không?" Tôi hỏi ngược lại.

"Em còn chưa bắt đầu học kỳ."

"Đúng rồi, vậy cậu cứ đứng như thế này mãi sao? Ngồi lại hay là rời đi?" Mark hỏi.

"Em có thể ngồi được không?" Thew hỏi và nhìn về phía tôi một cách e dè, vì vậy tôi chỉ thở dài.

"Mark, đến ngồi cạnh anh. Mày qua đó ngồi đi." đã nói.

"Anh, đến ngồi cạnh em đi" Mark nói.

"Ừ." Sau đó, tôi rời khỏi chỗ ngồi đúng như lời Mark nói, dễ dàng quên rằng vừa rồi tôi đang cố gắng đe dọa em, thay vào đó là làm theo những gì tôi được bảo.

"Vậy em sẽ ngồi đây và đợi bạn em," Thew nói, ngồi xuống sau khi tôi gật đầu với nó

Sự im lặng xảy ra khi mỗi người chúng tôi trở nên bận rộn với chuyện của riêng mình, đó là điều bình thường đối với bản thân tôi và Mark. Nhưng Thew ngồi đó để giữ cho mình bận rộn bằng cách kiểm tra máy ảnh của chính mình, và nếu tôi không nhầm, nó cũng đang chụp ảnh Mark. Nhưng mọi bức ảnh nó chụp chắc chắn sẽ có tôi trong đó bởi vì tôi đang ở ngay bên cạnh Mark, cơ thể chúng tôi đang dán vào nhau.

Masa Mark đã gắn thẻ bạn trong một bài đăng

Masa Mark

Vừa rồi

Đừng lo lắng. Với Vee Vivis

67 Thích 8 Bình luận 16 Đã chia sẻ


Đầu tôi ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt của đứa nhóc vừa nhấn trái tim vào bức ảnh này và nó gật đầu về phía tôi. Bức ảnh chụp tôi và Mark đang ngồi ở đó. Em ấy cũng gắn thẻ tôi vào đó, và tôi nghĩ người chụp bức ảnh là Thew.

Tôi đang bóc tôm cho Mark và đầu tôi đang cúi xuống nhìn con tôm trên tay mình, nhưng Mark đang nhìn tôi mỉm cười hạnh phúc. Không ai nhìn vào máy ảnh, hoàn toàn không biết ai đó đang chụp ảnh. Người chụp ảnh đã không chuẩn bị bất cứ thứ gì, và tôi phải thừa nhận rằng Thew đã chụp một bức ảnh thực sự đẹp. Sự tự nhiên của tôi và Mark đã thu hút tôi bất kể có do người chụp giỏi như thế nào.

Future for fun: Trường học nằm về phía Đông Bắc

Kampan's home has a lamp bigger than a tank: Nhanh quay lại nếu không bạn bè sẽ đốt tấm trải giường của mày

Vespa : yêu nhau nhiều một cách tự nhiên

Tewpai Prompong : Đó là đại dương, không phải anh Vee

"Oi, chỉ thế thôi à?" Tôi nói sau khi đọc bình luận của Thew.

"Anh, đừng có coi đó là chỉ trích cá nhân, em chỉ đang nói sự thật." Nó đáp lại.

"Đúng..."

"Này!"

"Ồ, đây là Fon, bạn của em." Thằng nhóc nói và giơ tay về phía người phụ nữ xinh đẹp vừa đi tới.

"Xin chào ạ."

"Rất đẹp," Mark nói, và tôi gật đầu đồng ý.

"Fon là một người mẫu, vì vậy cô ấy phải xinh đẹp."

"Mọi người đến từ khu vực nào?" Fon hỏi.

"Không phải từ đây, anh ấy chỉ đến thăm."

"Ồ, chúng ta có thể đi ngay bây giờ chưa? Nó đã sẵn sàng." Tôi quay lại nhìn khi cô ấy nói vậy, và thấy một tiệm chụp hình nhỏ đang chờ chụp ảnh cách đây không xa.

"Em đi ngay bây giờ đây.," Thew nói.

"Tốt," tôi đáp lại.

"Em không muốn trở lên giỏi khi làm việc này." nó nói khi đang nhìn về phía Mark để tôi biết nó muốn nói gì.

"Và những gì mày muốn trở nên thực sự giỏi là điều hoàn toàn không thể. Điều đó là không thể vì đối với Mark, chỉ có tao, và thế là đủ rồi."

"Vậy chị sẽ đi và đợi nhé," Fon nói.

"anh Vee cũng nên kiểm tra tin nhắn của anh đi."

"Hẹn gặp lại ở trường," Mark nói và Thew chỉ gật đầu trước khi bước đi.

"Anh ghen," tôi nói với Mark.

"Em biết, nhưng anh cũng biết chắc chắn là không có gì cả," Mark đáp lại.

"Đó là bởi vì anh biết điều đó, và anh nhớ rằng em yêu anh. Nhưng anh không thấy được cảm giác đó từ nó." Tôi nói rồi nhìn vào em ấy.

"Ừ. Tại sao cậu ấy bảo anh kiểm tra tin nhắn?"

"Nó đã gửi cho anh một bức ảnh," tôi nói trước khi mở điện thoại và để em ấy xem.

"Ừ." Mark chỉ nói vậy thôi.

Chúng tôi thanh toán tiền ăn của mình trước khi đi dạo để tiêu hóa thức ăn nhưng nó không hiệu quả vì Mark đã mang theo nước dừa và tiếp tục ăn uống nữa. Thật tốt khi em ấy ăn nhiều hơn vì giờ em ấy đã gầy đi rất nhiều.

"Tại sao chúng ta phải đi đường vòng để đến chỗ xe?" Tôi hỏi một cách trêu chọc.

"Em không đi đường vòng, em chỉ muốn đi bộ và tận hưởng bầu không khí." Mark nói.

"khá tốt."

"Đại dương thật đẹp", tôi mỉm cười khi Mark nói điều đó vì thật tuyệt khi Mark ở đây. Nếu không có Mark thì tôi sẽ không đến đây.

"Bây giờ anh có định đến thường xuyên hơn không?"

"Đến gặp em?"

"Ừ"

"Nhưng nếu anh bận thì em sẽ đến đón anh, nếu không anh sẽ đến gặp em. Đừng để bản thân cô đơn." Tôi nói.

"Chà trong thời gian đó anh phải đi gặp con em," Mark buồn bã nói.

"Hừ, hiện tại lại cần phải đem đứa nhỏ giao cho anh." Tôi dừng lại để quay lại và nhìn em.

"Thế thì thế nào?"

"Chà, nhóc đó đang ở đây với em," tôi nói như chạm vào trái tim anh ấy.

"Vee," Mark nói khi nhìn vào mặt tôi.

"Cũng cần phải đưa đứa trẻ đến gặp cha của nó," tôi mỉm cười nói với em. Thật tuyệt vời khi tôi chọn cách cười như thế này bởi vì lúc này Mark đang ngại ngùng nhìn tôi.

"anh chết tiệt!"

"Gì?"

"Lúc trước anh vẫn hành động kiểu như đang rất giận em.

"Lúc đó anh đã rất tự tin vào bản thân và có niềm tin vào đó," tôi đáp lại.

"Nếu anh đã tự tin vậy thì tại sao anh lại nói như thế?"

"Ồ! Nếu anh có con, và chúng lớn như thế này, thì anh sẽ vẫn yêu thương chúng, và không ai được phép làm bất cứ điều gì để ảnh hưởng đến chúng nó" Tôi nói.

"Em thấy đó là một cách nghĩ tốt đấy."

"Nhưng chết tiệt, cậu bé đó thật ngoan," tôi nói trước khi nhìn lại bức ảnh.

"Bức ảnh thực sự đẹp," Mark nói khi nhìn vào chiếc điện thoại vẫn có hình chúng tôi chụp cùng nhau.

"Thế chẳng phải là do anh là 1 người mẫu tốt hay sao?" Tôi nói. Thực ra tôi không tự phụ đến vậy, nhưng tôi đẹp ở mọi góc độ, mọi người đều nói vậy mà. Em ấy cũng nói với tôi điều này.

"Haha." Mark thở dài coi như đồng ý với tôi.

"Haha cái gì?"

"Anh là đồ tự phụ."

"Anh buộc phải trả lời rằng anh bị ám ảnh về điều này vì em đấy." Tôi nói, đồng thời nghiêng người về phía em, nên Mark nheo mắt lại.

"Không cần." Mark nói rồi đẩy mặt tôi ra.

"Hửm? Gun đùa giỡn với Bar, và nó trở nên ngại ngùng." Tôi ngán ngẩm nói.

"Có phải tên anh là Gun không? Vợ anh tên là Bar phải không?"

"Không, tôi tên Vee, và vợ tôi tên Mark," tôi trả lời ngay lập tức và mỉm cười đứng nhìn người đang nghe.

"Vậy thì đừng đi theo con đường như Gun, họ quá trẻ con."

Thấy Mark vui nên tôi lén chụp ảnh em ấy trong khi anh ấy không hề hay biết, giống như mọi lần tôi chụp lén, nó chẳng có gì đặc biệt, nhưng mỗi lần đều là về Mark, đó là điều tôi muốn lưu giữ.

"Chẳng smooth (mượt) tí nào, anh quên tắt âm thanh rồi."

"Tại sao anh cần phải tắt âm thanh?" Tôi hỏi lại khi tôi đang xem lại đống ảnh để chuẩn bị đăng.

"Anh hài ghê nhỉ." Em ấy nói trước khi chuẩn bị cướp lấy điện thoại của tôi, nhưng sao được, vì tôi đã giữ chặt.

"Chà, cũng giống như khi em chuẩn bị đăng một bức ảnh, không thấy vui tí nào phải không?"

"Anh..."

"Suy nghĩ nhiều quá đó"

"Ai Phi Vee!"

Tôi bắt lấy thời cơ và hôn em ấy, rồi nhướng mày khiêu khích.

"Lần nữa nhé, hay có muốn một thứ khác không?" Tôi thách thức lại, và kẻ đã thách thức tôi chỉ có thể mở miệng và nhìn tôi 1 cách khó chịu.

"Là ... Urgh." Mark lầm bầm bước đi, sau đó dừng lại và rút điện thoại ra xem.

"Sao lại dừng lại?" Tôi hỏi, vừa đi vừa cúi xuống xem điện thoại cùng với em ấy.

Vee Vivis

Ngay bây giờ

Chúng tôi hạnh phúc với Masa Mark

56 Thích 7 Bình luận 18 đã chia sẻ

"Anh ..." Tay Mark vẫn giữ nguyên vị trí cũ, và mắt em ấy nhìn vào bức ảnh tôi đã chụp, trước khi quay lại nhìn tôi.

Như mọi khi, tôi cũng nhìn Mark, xem những biểu hiện của em, và nhìn vào bức ảnh mặc dù bây giờ nó đang ở trên một chiếc điện thoại khác, nhưng vẫn chẳng có gì nhau. Tôi có thể cảm nhận được tất cả những xúc cảm mà em ấy có, em ấy ngại ngùng như thế nào và em ấy cũng đang hạnh phúc đến mức nào.

Tôi rất vui vì Mark hạnh phúc.

"Tại sao lại gọi anh?" Tôi hỏi.

'Anh chết tiệt!" Mark nói một cách dữ dằn trước khi nhấn một trái tim vào bức ảnh tôi đã tải lên.

"Đám bình luận chết tiệt," tôi nói khi nhìn thấy những bình luận từ đám bạn của mình.

YiWa : vui ghê nhỉ

Pandora: Không có YiWa là 'chúng tôi' vì trên thế giới này chỉ có 'chúng ta'

Tonkla : 'Chúng tôi' nghĩa là chỉ Vee và Mark

Pond Pawee: ' Chúng tôi' nghĩa là chỉ Vee và Mark

Pinna: 'Chúng tôi' nghĩa là chỉ Vee và Mark

U unun: 'Chúng tôi' nghĩa là chỉ Vee và Mark

Tootsi Li studies mechanic: 'Chúng tôi' có nghĩa là chỉ những kẻ độc thân

Hittee doesn't just hit iron: 'Chúng tôi' chỉ có nghĩa là

Tewpai Prongpong: sao anh không dùng ảnh mà em gửi cho

Bar Sarawut : Đừng dịu dàng thế này chứ

YiWa: ý mày là VeeMark hả, Bar Sarawut ?

Bar Sarawut : không ý tao nói là mày đó

"lúc nào cũng trêu đùa thế này," Mark nói.

"Em mệt mỏi vì nó? Hay không thích nó? Để anh nói với bọn nó."

"Không, không phải là em không thích."

"Vậy là em cũng thích ?"

"Em thích các bình luận, nhưng thích caption hơn." Mark nói, đôi mắt xinh đẹp nhướng lên nhìn tôi. Tôi đã nghĩ rằng mình có thể chiến thắng, nhưng cuối cùng tôi lại bị đánh bại vì ánh mắt đó.

"Em..."

"Em cái gì?" Tôi nhích mặt lại gần như thể chúng tôi là một.

"Em thích caption của anh như vậy bởi vì nó có nghĩa là anh yêu em chứ gì."

"Anh." Đứa trẻ này tỏ ra rất ngoan, nhưng khi cậu nhóc tỏ ra như thế này, đó có nghĩa là im lặng vì không thể tiếp tục đi xa hơn nữa.

"Anh yêu em"

"Vee." Tôi mỉm cười khi em ấy lại lần nữa xấu hổ.

"Sao? Hiện tại đâu có ai ở khác xung quanh đâu?"

"Không có đâu," em ngượng ngùng cúi đầu.

"Nhóc con." Cuối cùng thì cũng nói ra, dù tôi đã lớn, và dù tôi đã có ý định trở lên trưởng thành, nhưng Mark vẫn là đứa trẻ của tôi, cậu bé của tôi, đứa con của tôi.

"Đây là gì thế ?" Anh ta nói.

"Con anh, nên anh phải yêu thương nó. Cậu ấy càng càng trưởng thành thì anh càng phải yêu cậu ấy rất nhiều hơn ".

"..."

"Em hiểu không?" Tôi lặp lại và xoa mái tóc của Mark như thể tôi chỉ muốn ăn tươi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net