Chap 7: Tương lai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba của Trường thì khó hơn ba Hải nên việc thử thách sẽ gian nan hơn rất rất nhiều, mặc dù ba Trường không bắt Trường cưới Cái Nồi và cũng đã cho Trường tự tìm thấy hạnh phúc vì ba Trường đã kêu Cái Nồi ngưng bám Trường nữa, Trường định nói nhưng với mọi người nhưng để bất ngờ xíu, ba Trường gọi Vương.

Vương: alo, ai đấy ạ?
Ba Trường: là bác, bác là ba của Trường, con cũng biết bác không cho Trường và con tiếp tục quen nhau nhưng bác chỉ muốn thử thách con và Trường thôi, mong con hiểu và thông cảm nhé.
Vương: bác nói thật ạ?.
Ba Trường: đúng rồi nhưng mà bây giờ con phải giúp bác để xem Trường thế nào nhé.
Vương: dạ vâng, thế bây giờ con làm gì ạ?.
Ba Trường: bây giờ con làm gì nè "#@%-$&#$".
Vương: dạ vâng con hiểu rồi ạ.

Hôm nay mọi người đi tập lại, vẫn có Trường tập nhưng mà hôm nay bầu không khí có lẽ khá vui vẻ nhưng đối với Trường và Vương thì không...

Thầy: à sẵn hôm nay thầy có thông báo, chuyện là cần một cầu thủ đi thực tập để rèn luyện tốt hơn đây là phiếu tham khảo, em nào muốn đi thì điền vào đây nhé.

Bầu không khí càng trở nên im lặng hơn, mọi người không ai cất tiếng cả.. Một lúc sau.

Vương: cho em một miếng ạ.
Thầy: đây.
Vương: vâng.
Thầy: hôm nay tập tới đây thôi, các em ăn uống rồi nghỉ ngơi nhé

Mọi người đồng thanh "dạ".

Trong lúc ăn.
Trường: em muốn đi thật à?
Vương: vâng đây là cơ hội tốt mà.
Trọng: anh đi rồi mọi người sẽ nhớ anh lắm đấy.
Dũng(01): đúng đấy, mày qua bên đó cố gắng tập luyện nha.
Chinh: mà trong giấy đó điền khi nào đi
Vương: để tao xem.. À là chủ nhật tuần này á
Phượng: mà hôm nay thứ 6 rồi.
Toàn: thế chỉ còn 1 ngày thôi á.
Vương: 1 ngày cũng nhiều mà, mình đi chơi đủ mà.
Thanh: ừm thế mai mình đi chơi coi như là tiễn Vương nha.

Mọi người ăn xong thì đi ngủ, Trường và Vương không ở chung phòng nữa, bỗng lúc này Trường gõ cửa phòng Vương.

Vương: tới liền tới liền.
Trường: em định đi thật à.
Vương: vâng.
Trường: khi nào em về.
Vương : trong giấy để là khoảng 1 hoặc 2 năm, nếu cầu thủ có thể định cư bên ấy thì tốt hơn. Có lẽ em sẽ định cư bên đó luôn.
Trường: cái gì em định cư luôn á?
Vương: sao à.
Trường: không được.
Vương: sao lại không.
Trường : không nói nữa anh về phòng đây.

Sau khi Trường về phòng thì.

Vương : ũa má tự nhiên cái quạo ngang :)) cho chừa cái tội dám nói chuyện vui vẻ với gái rồi còn dấu chuyện nữa chứ :))

Hôm sau đúng như dự định thì mọi người sẽ đi chơi, nhưng không may vừa bước ra khỏi khách sạn thì mưa tầm tả.

Ông trời kiểu: thích dị đó chịu hông chịu buộc chịu.

Mọi người đành quay lại khách sạn.

Chinh: ê chán quá chơi bài không.
Dũng(01): ê đc á má.
Chinh: ũa b3d3 ngang ba :)).
Dũng(01): kệ đi kkk.
Phượng: tao đánh mày giờ chứ cười kiểu đó.
Chinh: dừa kkk.
Toàn: tới mày nữa.
Thanh: rồi m cười ở ngoài sao.
Chinh: ka kà ká.
Dũng(01): ka kà ká.
Hậu: làm nhiều cái mắc mệt riết bất mãn hông muốn nói luôn á.
Hải con: đúng đúng
Hải ké : thế giờ có chơi bài không thì bảo.
Đức: chơi.

Chia bài xong.

Toàn: ai cầm joker thì nói.
Thanh: tao, chết mày rồi Tạo ơi.
Toàn: cái quanque.
Thanh: thách thằng Tạo ôm bất kì một người nào trong đây trừ Hải ké.
Trọng: chơi ác thế.
Dũng(04): cháy lớn.
Toàn: tao chọn phạt.
Thanh: thế thì chiều nay bao mọi người chầu lẩu nghe con.
Toàn: ròi ok :)).
Toàn: đứa nào cầm joker.
Phượng: tao kkk.
Chinh: ũa má.
Dũng(01): ũa cười kkk:))?
Phượng: tao cầm joker đấy thích khịa không.
Chinh: em nào dám anh ơi
Phượng : thế tao thách thằng Trường hôn bất kì người nào trong đâu đấy

Trường nhìn Vương rồi hôn anh một cách không do dự.

Chinh: ối giời ơi.
Hải con: mù mắt em rồi.
Hậu: ũa sao che rồi còn hí ra coi.?
Hải con: thích đấy đc k.
Hậu: dạ được :<
Toàn: chơi tiếp đi.
Vương: t cầm joker.
Toàn: hỏi đi
Vương: anh Trường, anh còn yêu em không
Trường: ờ...um còn còn rất nhiều.
Vương: dạ vâng ^^

Mọi người chơi tới hết mưa, xong thì đi ăn tối, hôm nay là một ngày hạnh phúc nhưng có thể sau này sẽ không gặp lại nữa. Hôm nay là ngày cuối cùng anh ở đây, sao hôm nay nó lại hết ngày nhanh đến thế, có lẽ không ai muốn phải xa người bạn đời của mình, người đồng đội luôn sát cánh bên mình, người luôn ân cần quan tâm chăm sóc cho anh, người luôn chia sẻ vui buồn với anh, có lẽ giờ đây anh phải đối diện sao đây? Nửa muốn cho anh đi nửa muốn không, nếu anh đi thì sẽ giúp anh tập luyện và rèn luyện tốt hơn còn nửa còn lại thì muốn giữ anh ở lại. Có lẽ anh đã chìm đắm trong suy nghĩ ấy. Một hồi sao anh quyết định đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa và đi đến trước cửa phòng của người mình thương, anh chả biết phải nói làm sao cả, trong đầu anh bây giờ là một đống hỗn độn, anh đã lạc vào những dòng suy nghĩ ấy, sao một hồi đứng trước cửa phòng thì anh lấy hết cản đảm để gõ cửa.

Vương: ai đấy.

Anh không lên tiếng, Vương tò mò nên ra mở cửa, và bất ngờ anh bị ôm chầm lấy.

Vương: nào buông em ra.
Trường: không anh không buông đâu.
Vương: Có chuyện gì à.
Trường: Em có thể không đi được không.
Vương: em thấy đi qua bên ấy cũng tốt mà, em có thể tập quên được anh rồi.
Trường: ... Anh xin lỗi, anh và cô ta không liên lạc và không còn quan hệ gì với nhau nữa, ba anh còn cấm cản nhưng chúng ta không thể cùng nhau vượt qua mà. Chỉ cần là cùng nhau thôi.
Vương: nhưng em không còn tin anh nữa.... Nếu anh có thể chờ em được 2 năm em chắc chắn sẽ quay về với anh lúc đó chúng ta sẽ năn nỉ ba sau còn bây giờ em phải lo cho tương lai.
Trường: Anh hiểu rồi... Đêm nay cho anh ở chung với em được không chỉ là đêm cuối cùng thôi.
Vương: được chứ anh vào đi.
Vương: cũng trễ rồi mình đi ngủ anh nha.
Trường: Anh có thể ôm em ngủ hết đêm nay được không.
Vương: được chứ, lại đây.

Cái gì mình muốn nó càng lâu thì nó lạ càng mau. Đúng vậy em hôm ấy trôi rất nhanh anh chỉ mới chợp mắt được một tí đã hơn 5 giờ sáng rồi vì Vương phải cất cánh vào lúc 8 giờ sáng nên 5 giờ anh đã thức.

Vương: em làm tiếng động lớn quá nên anh thức hã.
Trường: đâu có đâu, mà mấy giờ em bay.
Vương: 8h á.
Trường: vậy à.
Vương: anh ơi.
Trường: ơi anh đây.
Vương: anh có muốn ăn gì không.
Trường:anh không, em cùng anh đón bình minh được không.
Vương: dạ được, anh ra trước đi em đi pha một ít cafe nhé.
Trường: nhanh nha

Vương pha xong thì cầm 2 ly cà phê ấm nóng ra ban công, cảnh tượng ấy thật thơ mộng, nơi ban công có đặt một chiếc ghế sofa và ánh đèn lấp ló qua những khe lá, trên chiếc sofa ấy có đặt một vài chiếc gối nhẹ và một chiếc mền, cảnh tượng này rất rất đẹp nhưng có lẽ sau hôm nay nó sẽ không đẹp vì chẳng còn ai tận hường cùng anh cả, 2 người cứ như thế, từ từ nói về cuối chân trời kia đã mọc lên những tia sáng chói lóa.

Trường: gần tới giờ bay rồi, em vào chuẩn bị đi.
Vương: vâng... Nhưng anh có tiễn em không.
Trường: có... Đương nhiên là có rồi.
Vương: thế em đi chuẩn bị nhé.

Vương chuẩn bị xuống sảnh để mọi người tiễn anh. Sao hơn 30 phút lái xe thì cuối cùng anh cũng đã đến sân bay. Lúc này mọi người tranh thủ dặn dò Vương.

Trường: em nghe anh nói nè, sống bên đó không có anh nhưng phải ăn uống đầy đủ nghe chưa, đi đâu thì đi vào buổi sáng đấy, không có anh bên cạnh anh không bảo vệ em được nghe chưa.
Vương: em biết rồi mà.
Phượng: qua bên đó phải nhớ gọi về cho tụi t đấy.
Toàn: đừng quên tụi tao nha.
Trọng: nè đừng có bốc đầu nữa nha.
Trường: gì em bốc đầu á.
Trọng: ê ê đến giờ bay rồi.
Vương: thôi em đi nha mọi người, tạm biệt và hẹn gặp lại.
Trường: nhớ lời anh dặn đấy
Vương: em biết rồi.
Và rồi bóng anh khuất dần đi, Trường lúc này đã phải xuống đất.

Trường: Giá như lúc đầu mình không quen Vương thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn bây giờ. Hiện tại mỗi người một nơi. Do mình tất cả là do mình mong sau này em có thể tìm được hạnh phúc mới.

Rồi bất ngờ một giọng nói vang lên.

And.

Xinloi mọi người nhmà Pam bị nghiện dừng ngay khúc hay hjhj. Chap sau sẽ hạnh phúc nha. Bật mí bộ truyện tiếp theo sẽ là 0309 nha, Pam sẽ làm từ từ hết các cp nha.

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện, mãi iuuuu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC