P27: Tất cả đều là kịch bản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến hôm nay cuối cùng cũng hiểu cảm giác của tử tù khi bước lên đoạn đầu đài, hồi hộp không biết đao phủ đao có bén không, lo lắng chặt một phát có ngọt không, sợ hãi khi xuống địa ngục đầu có thể gắn lại không.

Vương Nhất Bác lúc này như một đao phủ truớc giờ hành quyết nhưng chưa tới giờ chặt phải làm gì đó giết thời gian vậy.

"Bo Bo này."

Ngay khi Vương Nhất Bác vừa đặt đũa xuống Tiêu chíp bông Chiến vội vả tiến đến nịnh nọt nhằm chuyện lớn hoá nhỏ chuyện nhỏ hoá không.

"Anh Chiến, em thật sự xin lỗi."

Vương Nhất Bác ngay khi đang ăn thì nhận được cuộc gọi từ Vương mẹ. Người phụ nữ trời sinh phản diện này chính là luôn xuất hiện đúng thời cơ lửa đang cháy đổ thêm dầu.

Hình ảnh suy đồi đạo đức giữa một thanh niên trẻ cùng một chú già trung niên, mối quan hệ sugar daddy chính là bằng chứng vô cùng chính xác về những gì Tiêu Chiến đã và đang làm trong thời gian hắn đi từ thiện giúp đỡ người khó khăn.

"Bo Bo, là anh sai, em không cần xin lỗi."

Tiêu Chiến thật sự nằm mơ cũng không ngờ được Vương ba người có bộ dạng chính trực như vậy lại là một đoá trà xanh đậm màu. Vỗ ngực khẳng định không nói với ai khi nhìn thấy hình bọn họ chụp chung thì lại buộc miệng nói ta tất cả.

"Anh Chiến, em hiểu. Em biết trong khoảng thời gian này việc em không dứt khoác giữa anh và Sean tiên sinh khiến anh không vui. Anh cảm thấy em là dạng người đứng núi này trong núi nọ cũng là có thể hiểu được."

Vương Nhất Bác thở dài, diễn viên chính là từ trong cuộc sống sinh ra.

"Bo Bo, anh thật sự sai rồi."

Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác thành khẩn nói. Vương Nhất Bác thái độ càng là dịu dàng thấu hiểu Tiêu Chiến lại càng lo sợ vô cùng.

"Anh Chiến, việc anh là Sean tiên sinh thay vì thấu hiểu và tìm hiểu nguyên nhân em lại nổi giận bỏ đi không nói một lời là em sai. Là em không tốt mới dẫn đến anh sa ngã."

Vương Nhất Bác từ nhỏ đến lớn mỗi khi nói năng lý lẽ như thế này chắc chắn người đối diện nhất định sẽ sống không bằng chết. Cái loại chỉnh người từ trong bóng tối này Tiêu Chiến đã từng trải nghiệm quá một lần.

Khi đó anh chính là mỗi ngày cơm ăn không ngon, ngủ không đủ giấc sợ hãi phập phồng.

"Bo Bo, anh..."

Tiêu Chiến định nói cái gì để vớt lại tình hình còn nước còn tát thì bị Vương Nhất Bác lấy tay chặng lại.

"Anh Chiến, em yêu anh, chúng ta kết hôn được không?"

Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến ánh mắt như mặt nước hồ thu dịu dàng.

"Anh không đồng ý. Bo Bo, em ác lắm."

Tiêu Chiến rút tay khỏi tay Vương Nhất Bác đứng dậy chạy khỏi nhà của chính anh. Buổi cầu hôn lãng mạn trên biển, hoa hồng rượu và nến của anh đâu.

Nhìn Tiêu Chiến bởi vì không tiếp thu được hiện thực mà bỏ chạy khoé môi Vương Nhất Bác khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười giống ác ma khi thấy con mồi bị dày vò.

Bắt đầu từ bây giờ chỉ cần những gì Tiêu Chiến muốn Vương Nhất Bác nhất định sẽ làm ngược lại để anh dài trí nhớ.

.
.

Tiêu Chiến nhìn hai vị luật sư phía sau lưng Vương Nhất Bác cùng đống giấy tờ chồng chồng lớp lớp phía trước rất muốn bỏ chạy.

"Bo Bo à, chuyện này có thể thương lượng một chút không?"

Tài sản của Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đều không ít. Trong lòng Tiêu Chiến chính là nếu bọn họ kết hôn tài sản của ai thì người đó sẽ quản lí.

Vương mẹ nghe Vương Nhất Bác nói xong thì cười khẩy. Đàn ông có tiền chính là bại hoại. Cho nên đã chỉ Vương Nhất Bác một tuyệt chiêu phi thường độc ác trong mắt người ngoài lại là phi thường hiểu chuyện.

Liên kết tài sản chỉ cần đối phương chi tiêu hoặc thu vào đều sẽ có một phần bản ghi chép xuất hiện trước mặt.

Cái loại quan minh chính đại khống chế này thật sự còn đáng sợ hơn ngầm quản lí. Bởi vì cơ bản mà nói chính là không một chút nào tự do.

"Anh Chiến, anh không yêu em nữa sao?"

Vương Nhất Bác cầm bút đặt vào tay Tiêu Chiến ánh mắt cùng giọng điệu thật sự không khác gì đắc kỷ mê hoặc trụ vương.

Tiêu Chiến nuốt nước miếng khan nhắm mắt ký tên lên n bản hợp đồng. Anh thật sự biết sai rồi mà.

.

.

Lam Trạm nhìn Vương Nhất Bác mấy hôm nay miệng lúc nào cũng nở nụ cười liền cảm thấy nhà không cần phải bật thêm máy lạnh làm gì.

"Bác Bác, con không sợ Tiêu Chiến sẽ cuối cùng vì chịu hết được mà chia tay sao?"

Khả năng chỉnh người của Vương mẹ chính là đã truyền thụ hết cho Vương Nhất Bác. Lam Trạm đột nhiên cảm thấy lo lắng thay cho chuổi ngày sau này của Tiêu Chiến.

"Dù sao con cũng bồi cả đời vào rồi. Anh Chiến mà không qua được thử thách thì con đành xuất gia vậy."

Vương Nhất Bác là dạng nguời lí trí cho nên hắn thật sự cũng không giận mấy việc Tiêu Chiến làm bởi vì mọi việc đều xuất phát từ anh quá yêu hắn thôi.

Tuy nhiên không giận không có nghĩa là hắn dễ dàng bỏ qua cho anh.

Bình thường trong ánh mắt anh hắn như thế nào cũng được nhưng trong đại não của anh, hắn phải là 'Vương Nhất Bác là người đàn ông của Tiêu Chiến và Tiêu Chiến cũng vậy'.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net