P6 : Bác Bác thơm thơm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác gần đây bắt đầu hứng thú nghiên cứu giả thuyết ABO cái đầu nhỏ không ngừng hoạt động.

"Đang xem gì đấy?"

Tiêu Chiến vừa kết thúc công việc có một chút thời gian rảnh liền đến tìm Vương Nhất Bác cùng anh ăn cơm.

"ABO."

Vương Nhất Bác trả lời một cách cộc lốc. Sau đó liền bị Tiêu Chiến bẹo má.

"Ăn nói với người lớn tuổi không được như vậy, hư quá."

Vương Nhất Bác lấy tay đánh một cái nhẹ vào móng thỏ đen đang tác quái. Sau đó bị nguời khiếu nại.

"Đau quá hà, em ác thật đấy."

Vương Nhất Bác nắm lấy móng thỏ đen xoa xoa nắn nắn lật qua lật lại kiểm tra rồi đặt lên đó một nụ hôn.

"Thật sự rất đau sao?"

Xúc cảm từ đôi môi mềm cùng ánh mắt dịu dàng chỉ cất chứa bản thân anh. Tiêu Chiến rất muốn lao đến bất chấp tất cả mà đem hắn mang về phòng dùng sợi dây xích đẹp nhất mỏng nhất giam hắn lại không ai có thể thấy được.

"Ừ, đau lắm."

Vương Nhất Bác thở dài kéo người ôm vào lòng.

"Ngoan nào, ngoan nào. Cái đau bay đi bay đi nào."

Tiêu Chiến nằm trong lòng Vương Nhất Bác hai mắt cong cong tâm tình cực kì vui vẻ. Tuy rằng bị xem như trẻ con nhưng ai bảo anh yêu hắn.

.

.

Lam Trạm nhìn Lam Hi Thần một bộ muốn nói lại thôi khiến hắn cảm thấy rất tò mò.

"Có chuyện gì cần giúp đỡ sao?"

"Có một việc, em đang quen với một người. Người này từng ở tù."

Lam Hi Thần xoa xoa huyệt thái dương. Người ta nói người ít nói không nói thì thôi, một khi cất lời chính là chuyện đại sự cực khó giải quyết.

"Không thể quay đầu lại sao?"

Tuy rằng bản thân cũng không có lập trường khuyên nhủ Lam Trạm nhưng Lam Hi Thần vẫn hy vọng mọi chuyện chưa đi quá xa.

Lam Trạm lắc đầu. Người kia tuy rằng trong mắt người ngoài không tốt. Nhưng hắn biết cậu không phải người xấu.

"Tạm thời đừng manh động. Đợi một thời gian nữa đã."

Lam Hi Thần thở dài. Chỉ mong Vương Nhất Bác nhà bọn họ không đi theo vết xe đổ này.

.

.

Vương Nhất Bác đang ngồi ở một góc mà hắn cho rằng rất bí ẩn thưởng thức món mì với nước dùng gia truyền thì nhìn thấy Tiêu Chiến như âm hồn không tan từ xa thông thả bước đến.

"Anh ngồi đây được không?"

Miệng thì hỏi ý còn mông đã đáp xuống ghế từ rất lâu. Vương Nhất Bác chớp chớp mắt sau đó lườm anh một cái rồi tiếp tục ăn.

"Anh đã đặt suất hai 7h lát chúng ta đi nhé." - Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác luôn một bộ bá đạo tổng tài cùng người yêu nhỏ chuyện gì cũng trưng cầu nhưng không bao giờ chờ câu trả lời.

"Không đi."

Vương Nhất Bác không cần đoán cũng biết bộ phim mà cả hai sắp coi chính là thể loại phim kinh dị.

"Nga~ "

Tiêu Chiến kéo dài âm không hề có một chút tức giận với việc Vương Nhất Bác ăn nói trống không với anh.

"Anh lại định làm gì đấy?"

Mắt trái nhảy tài mắt phải nhảy tai. Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng không sao cả của Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy sắp có chuyện gì không hay xảy ra với hắn.

"Em xem tấm ảnh này dễ thương không? Anh định sẽ rửa ra treo trong phòng ngủ."

Tiêu Chiến lấy điện thoại đưa ra trước mắt Vương Nhất Bác bên trong là hình ảnh một bé trai trắng trắng mềm mềm cười vô cùng đáng yêu đang khoe điểu trong thao tắm nhỏ.

"Anh...."

Vương Nhất Bác lấy tay định chụp lấy điện thoại của Tiêu Chiến nhưng anh đã nhanh tay hơn cất nó vào túi.

".... chẳng phải tấm ảnh này đã xoá rồi sao? Anh không giữ lời."

Người ta nói thanh mai trúc mã chính là thứ tình cảm tốt đẹp nhất. Vương Nhất Bác khinh.

"Nhất Bác, tấm này là tấm khác."

Tiêu Chiến có một ổ cứng di động riêng lưu giữ tất cả hình ảnh chất luợng cao của Vương Nhất Bác mà anh thu thập được. Đương nhiên không phải là ảnh chụp lén.

"Anh Chiến, em thật sự rất sợ ma. Chúng ta đổi sang cái khác được không?"

Vương Nhất Bác lặp tức đổi mặt. Tiêu Chiến mặt rất dày còn giỏi đổi trắng thay đen nếu hắn tiếp tục cùng anh cứng đối cứng nhất định sẽ thiệt thòi.

"Được, cùng anh đi du lịch hai người ba ngày hai đêm ở Hồn Châu." - Mục đích thật sự của Tiêu Chiến là đây.

"Cái này...."

Vương Nhất Bác do dự. Tuy rằng mọi người trong nhà luôn không quản hắn nhưng đó chỉ là mặt ngoài.

Tiêu Chiến lại lấy điện thoại ra bấm một dãy số sau đó cười tủm tỉm nhìn hắn. Vương Nhất Bác cắn răng nói.

"Được. Anh gửi thông tin của chuyến đi qua điện thoại cho em đi."

.

Vương Nhất Bác vừa bước vào nhà thì thấy bầu không khí trong nhà hôm nay rất lạ. Mẹ hắn đang hai tay khoanh trước ngực dựa người vào ghế nhìn Lam Hi Thần cùng Lam Trạm.

Còn Lam Trạm cùng Lam Hi Thần chính là đang quỳ dưới sàn.

"Ba, chuyện gì đang xảy ra thế?"

Vương Nhất Bác thấy ba hắn đang bưng trái cây từ trong nhà bếp ra thì túm lấy ông đặt câu hỏi.

"Trạm Trạm quen với người đã từng giết người." - Ba Vương kéo Vương Nhất Bác vào một góc nói nhỏ.

"Không thể nào." - Vương Nhất Bác mở to hai mắt vì kinh ngạc.

"Là thật. Trạm Trạm đã xác nhận."

Ba Vương lúc nảy cũng có phản ứng như Vương Nhất Bác.

"Vậy giờ làm sao đây ba?"

Vương Nhất Bác đưa mắt về phía phòng khách dò hỏi.

"Không biết." - Ba Vương lắc đầu.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net