Chương 207

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương trình truyền hình thực tế của bọn họ quay trong khoảng một tháng và lên sóng cũng rất chóng vánh. Nhờ nó mà Airsix được biết đến rộng rãi với cùng, lượt theo dõi trên mạng xã hội tăng vọt nhưng không phải vì tài năng mà vì bọn họ lọt vào bảng xếp hạng các nhóm nhạc có nguy cơ lục đục nội bộ cao nhất.

Bộ phim điện ảnh của cả cậu và Đỗ Thái Sơn đều lên sóng vào tháng 9 nhưng vì là phim của nhà nước nên suất chiếu có hạn, chỉ có tại rạp quốc gia, cốt là để đi tranh giải liên hoan phim quốc tế sau đó sẽ công chiếu miễn phí cho công chúng. Ngược lại, "Đếm Cừu" tuy không kém cạnh nhưng là phim tư nhân nên suất chiếu dày đặc, có mặt ở khắp các rạp trên toàn quốc, vì nội dung mới lạ nên độ phủ sóng cũng cao hơn. Cho tới tận hiện tại, hầu hết công chúng đều chẳng hề hay về bộ điện ảnh của anh ngay cả khi sức ảnh hưởng của Đỗ Thái Sơn lớn vô cùng.

Đỗ Thái Sơn thủ vai một người đàn ông nghèo vượt khó, gắng gượng để bám trụ ở chốn thành thị xô bồ tới mức đánh mất cái tình nghĩa năm xưa với quê hương. Một vai khổ cực, lam lũ, gần như không một ai mời anh vào vai diễn đó. Khán giả đã quá ấn tượng với hình tượng công tử giàu sang của Đỗ Thái Sơn suốt bao năm nay, và cùng với đó, họ cũng đã ấn tượng với Chu Viễn Đông tươi roi rói như mặt trời lại chọn đóng phản diện.

Địa điểm tổ chức buổi công chiếu đầu tiên còn nằm trong cùng một rạp, cứ như một cuộc đọ sức giữa fan only của cả hai. Sau khi suy nghĩ một hồi, hai người quyết định đổi vé. Chu Viễn Đông sẽ vào xem "Quê hương vắng bóng sao" còn Đỗ Thái Sơn tham dự buổi công chiếu của "Đếm Cừu".

Cả 2 đều gây ra hiệu ứng lớn giúp tăng nhiệt độ cho bộ phim vậy nên nhà sản xuất không bác bỏ.

Chu Viễn Đông bước xuống thảm đỏ cùng Đàm Thanh Thảo trong ánh đèn flash chói mắt. Con bé hơi mất tự nhiên, Chu Viễn Đông khẽ đỡ lưng nó, tỏ ý muốn nó đừng lo lắng. Đàm Thanh Thảo mặc một cái váy công chúa loè xoè với chiếc nơ to trước ngực, mái tóc tết búi lên cao và lớp trang điểm khiến nó có sức sống hơn thường ngày, còn Chu Viễn Đông bị bắt mặc vest trắng, nhuộm tóc đen rồi vuốt ngược ra sau, gọng kính ánh lên dưới ánh sáng trắng, một lần nữa cậu lại diễn cái vai Đặng Tô Duy.

Chu Viễn Đông sắp phát điên.

Đàm Thanh Thảo là sự trấn an duy nhất xuất cậu hiện tại, khiến cậu càng chôn sâu sự khủng hoảng trong lòng để không ai phát giác. Hai người sánh vai trên thảm đỏ, buổi tối hôm ấy ngập trong ánh điện chói lọi.

Đỗ Thái Sơn tới ngay sau đó, nổi bật trong đám đông vồn vã.

"Anh!"

Chu Viễn Đông cười tươi roi rói trong khi Đàm Thanh Thảo khuất sau lưng cậu. Đỗ Thái Sơn cũng mỉm cười, sải bước về phía cả hai.

"Anh." Đàm Thanh Thảo ngó đầu ra, nhỏ giọng gọi Đỗ Thái Sơn. Đáp lại, anh bỗng xoa đầu con bé, động tác ấy chỉ kéo dài trong vỏn vẹn 2 giây rồi sự chú ý của anh dành hết cho Chu Viễn Đông. Đàm Thanh Thảo ngớ người.

"Anh vẫn chưa thể quen với hình tượng mới của em."

"Chỉ hôm nay thôi mà." Chu Viễn Đông nhún vai, cười đáp. Chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường nhưng lại nghe như đang tán tỉnh nhau. Đỗ Thái Sơn đối diện Chu Viễn Đông, Đàm Thanh Thảo đứng giữa, khung cảnh hoà hợp đến lạ. Bọn họ nhanh chóng tách nhau ra, Đàm Thanh Thảo vừa đi cạnh Chu Viễn Đông giờ lại theo Đỗ Thái Sơn trong khi cậu hoà vào đoàn phim của đối phương. Trong rạp chật kín, người hâm mộ đứng vây kín cổng vào, tiếng hò reo ầm ĩ khi cả hai bước xuống.

Chu Viễn Đông đã rất vui, cho đến khi Đỗ Thái Sơn nói anh không quen với hình tượng Đặng Tô Duy, cậu bỗng hối hận, ngay cả khi đó chỉ là một câu đùa. "Đặng Tô Duy" đã không còn là một vai diễn từ rất lâu, hắn là cái bóng của Chu Viễn Đông, hắn như con quái vật mà Chu Viễn Đông vẫn hằng chật vật giam giữ.

Đỗ Thái Sơn không hiểu, "Đặng Tô Duy" vẫn luôn đến tìm cậu hằng đêm.

Thú thực, Đỗ Thái Sơn cũng không muốn cậu thấy.

Vai của anh trong bộ điện ảnh lần này là một thằng cha vừa hèn vừa ăn cháo đá bát. Nhân vật chính nhận được sự giúp đỡ của gia đình rồi rời xa quê hương để gây dựng cuộc sống trên thành phố, mẹ anh ta không bao giờ nói với anh rằng bà đã vất vả đến nhường nào khi tích góp từng đồng để giúp anh có cuộc sống ổn định. Nhưng anh ta lại bị ảnh hưởng bởi những lời đàm tiếu, xúc phạm cái gốc gác của anh và thay vì tức giận, anh lại thấy tự xấu hổ chính mình. Giờ đây, anh đã là người thành phố, là cái gì đó "đẳng cấp" và "hiện đại" hơn rồi tự quay lại khinh thường những con người mà anh cho là "quê mùa", anh chỉ nhìn thấy cái xấu của họ và cũng chỉ để cái xấu vào mắt, cái xấu ấy lấp kín cái tốt đẹp anh nhận được năm xưa. Quê hương anh là thành phố, anh là người Hà Nội chính gốc, hai từ "chính gốc" khiến anh thèm khát như thể đó là dòng máu của quý tộc, anh ao ước được hoà vào nơi này, muốn giàu sang, muốn được ăn ngon mặc đẹp, muốn được nhìn ngắm, ngưỡng mộ.

Bộ phim kết thúc khi chẳng còn gia đình ở bên anh vì chính sai lầm anh đã gây ra, còn kẻ đàm tiếu cũng chỉ cho sướng cái miệng, nói xong thì đi mất mà chẳng biết chuyện gì xảy ra, và thực ra bi kịch của nhân vật chính cũng chỉ như hạt cát bỏ bể. Anh chìm trong bế tắc.

Đỗ Thái Sơn cảm thấy anh ta quá hèn nhát, theo góc độ khác, gia đình cũng đã áp lực lên nhân vật chính quá nhiều, tất cả đều sai khiến cho sự hèn nhát của anh ta được cảm thông và cũng chính anh là điểm sáng trong sự nghiệp của Đỗ Thái Sơn, chưa bao giờ Đỗ Thái Sơn được mời vào vai chính bần cùng đến khắc khổ như thế. Anh nghĩ không thể còn vai nào tệ hại hơn.

"Đặng Tô Duy" của Chu Viễn Đông khiến anh chết lặng.

Ra khỏi rạp, nhìn ai cũng thấy đang ngớ người. Chu Viễn Đông và Đỗ Thái Sơn nhìn nhau trong im lặng. Chu Viễn Đông chỉ kể sơ qua nội dung với anh còn anh cũng chỉ bảo nội dung là một người rời quê đi kiếm việc, rõ ràng vì giấu giếm mà cả hai đều không ngờ đến đối phương lại nhận kịch bản này.

Người thì hèn, người thì ác, ai mà chẳng sững sờ.

Kết thúc buổi công chiếu, quản lý của Chu Viễn Đông đưa cả hai về nhà, và cả Đàm Thanh Thảo. Bố mẹ con bé đi công tác vậy nên nó phải ở nhà dì, vừa hay lại tiện đường về nhà với họ. Chẳng biết vì lí do gì, Từ Thu Thuỷ bỗng tạm thời không làm quản lý cho Chu Viễn Đông một thời gian, bởi vậy nên hiện tại Trần Khánh Dư đã sắp xếp cho cậu một quản lý nam đứng tuổi nhưng rất nhanh nhẹn, cũng thành thạo công việc. Chu Viễn Đông biết phải có lí do để Từ Thu Thuỷ thôi việc vậy nên cậu không thắc mắc nhiều.

"Em đã cải thiện rất nhiều kể từ lần cuối cùng chúng ta đóng với nhau." Đỗ Thái Sơn nghĩ nghĩ thế nào bỗng bật cười: "Không tính lần em làm xã hội đen và mắng anh nhé."

"Anh cũng vậy, em chưa bao giờ thấy anh đóng vai kiểu như vậy luôn đó."

Đỗ Thái Sơn không cải thiện, anh vốn đã tài năng tới mức chẳng còn điểm gì để góp ý. Khả năng thấu hiểu tuyệt vời của Đỗ Thái Sơn khiến anh hoà làm một với vai diễn, một thứ thiên phú kì diệu hiếm thấy.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi cuối cùng cũng đến nhà dì con bé, người phụ nữ ấy là chủ một nhà hàng bình dân rất đông khách trong khu vực. Đã gần 10 giờ tối vậy mà bên trong vẫn tấp nập, Đàm Thanh Thảo đã xuống xe nhưng Chu Viễn Đông vẫn không yên tâm bèn bịt kín mặt mình rồi cùng con bé vào bên trong. Đỗ Thái Sơn ngỏ ý muốn đi cùng nhưng cuối cùng vẫn bị cậu thuyết phục ở lại và bảo anh đừng lo.

Bên trong phát ra tiếng cười rộn pha lẫn bởi tiếng nói chuyện, quát tháo, tiếng cốc chén va vào nhau. Những tràng rượu bia không hồi kết, kéo dài tới tận nửa đêm, trong quán ngập bởi người. Chu Viễn Đông cố gắng không gây sự chú ý, nắm cổ tay con bé mà đi. Trong nhà hàng tương đối rộng, cầu thang nằm trong phòng bếp, cách cả chục chiếc bàn nhựa bóng loáng. Hai người chen chúc trong đám đông, cứ chốc chốc lại bị xô đi. Bên tai Chu Viễn Đông chỉ còn tiếng cười khanh khách to đến váng đầu, khoang phổi ngập trong mùi rượu rẻ tiền và mùi mồ hôi tới mức muốn phát nôn.

Bỗng, cậu bị đẩy ngược về phía sau, va trúng một cậu con trai đứng đó. Chu Viễn Đông loạng choạng, vừa định quay lại xin lỗi thì bắt gặp khuôn mặt quen thuộc.

"Trình Tu?"

"Đầu xoăn làm gì ở đây vậy?" Đào Trình Tu cũng ngạc nhiên không kém.

"Tao có việc cần đến đây, còn mày sao lại ở đây?"

"Khê làm việc ở đây mà mày không biết à? Tao đến đưa cậu ấy về nhà."

Không hề biết, một chút cũng không biết.

Không phải dạo gần đây Điêu Sa Khê đang trên đà phát triển mạnh trên con đường BL nên bị siết lịch trình rất chặt sao, và không phải cậu ấy đã nghỉ làm thêm buổi tối từ lâu rồi à? Chúng nó sống cùng nhau sao? Chu Viễn Đông có hàng loạt câu hỏi nảy ra trong đầu nhưng không kịp hỏi bởi Đàm Thanh Thảo đã tuột khỏi tay cậu.

Chu Viễn Đông sốt sắng, vội vàng lao vào đám đông tìm con bé.

"Mày đi đâu vậy?!"

Đào Trình Tu gọi cậu rồi cũng vội đuổi theo.

Hai tai cậu ù đặc vì tiếng ồn quá lớn, cậu ráo riết tìm kiếm con bé trong đám đông. Ngẩng đầu, Đàm Thanh Thảo vẫn chưa xuất hiện trên cầu thang. Chu Viễn Đông lấy lại bình tĩnh, cố luồn lách tìm một chỗ cao để quan sát chung quanh.

"Rầm!"

"Mồm mày để ở đâu hả con nhãi con này?!"

Đám đông bỗng chốc dạt ra thành một vòng tròn bao chung quanh người đàn ông. Trong lòng Chu Viễn Đông lặng đi, cậu lao vào bên trong như một mũi tên. Một người đàn ông trung niên say xỉn đang nắm tóc Đàm Thanh Thảo rồi kéo lên như kéo bao tải, con bé đau tới mức nhăn  mặt, hai tay ghì lên cánh tay to vật của người đàn ông tới mức nổi cả gân xanh. Đồng tử Chu Viễn Đông co rút lại.

"Anh làm gì thế hả?! Thả em tôi ra mau!"

"Địt mẹ, im mồm!" Thằng cha gầm lên. Đàm Thanh Thảo bị đám đông xô về phía ông ta, ông lại tưởng con bé cố tình làm vỡ chai rượu trên bàn nên càng nổi khùng, quát tháo ầm ĩ. Ông ta đang say nên chẳng chịu nghe lời ai.

Chu Viễn Đông và Đào Trình Tu muốn dằng tay ông ta ra, người đàn ông bỗng vung chén nước, đập thẳng vào mặt Đào Trình Tu. Cậu ta ngớ người, loạng choạng lùi lại phía sau.

Sau tiếng "choang!", cả nhà hàng bỗng lặng đi.

"Bốp!"

Đào Trình Tu vung tay tát ông ta ngã lăn xuống sàn. Chưa kịp hoàn hồn, cậu trai kia bỗng nhảy bổ lên người ông, đấm liên tiếp vào mặt gã. Từng tiếng "bốp!", "bốp!" vang lên mạnh bạo chẳng khác nào đấm một cái gối. Đàm Thanh Thảo ngã dúi về phía sau, sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Một cái răng văng ra ngoài, khuôn mặt ông ta be bét máu tươi.

"Đừng làm thế...! Mày làm gì vậy hả?! Bỏ ra!"

Chu Viễn Đông ngăn cậu ta lại thì bị Đào Trình Tu thúc thẳng lên vai một cái đau điếng. Cảm giác buồn nôn dâng trào trong cổ họng, Chu Viễn Đông ôm cái vai đau như búa bổ, cố gắng giữ thăng bằng.

Nó bị cái gì thế này?

"Ai ngăn cậu ta lại đi!"

"Thằng bé này điên rồi!"

"Cậu trai trẻ...! Bỏ ra! Bỏ ra mau!"

Tầm mắt Chu Viễn Đông vị che khuất bởi những người đàn ông cao lớn, bọn họ xông tới nắm lấy bắp tay Đào Trình Tu, cố gắng kéo nó ra khỏi người đàn ông. Hai chân nó quặp chặt lấy bụng ông ta, Đào Trình Tu gầm lên, quay lại muốn đấm tất cả những kẻ cản mình. Nó mất kiểm soát, bàn tay bị nhuộm bởi máu tươi mà không hề dừng lại ngay cả khi nó đã đánh đối phương ngất xỉu, đôi mắt nó là đôi mắt của thú ăn thịt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net