Chương 235

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 1 trong vlog của cậu với ngư dân đã lên sóng nhưng không gây được tiếng vang, chỉ trong nội bộ fan Chu Viễn Đông mới biết. Một bộ phận tỏ ra không quan tâm lắm, rõ ràng đoạn vlog này không có độ thảo luận. Chu Viễn Đông không để tâm lắm. Những người bạn của Chu Viễn Đông trong Airsix cũng giúp quảng bá, tuy vậy, lượt xem vẫn thấp so với độ nổi tiếng của Chu Viễn Đông hiện tại. Chính điều đó lại khiến cậu phải càng cố gắng đăng tải nhiều trải nghiệm hơn nữa, người ta phải hiểu ngư dân thì mới biết quý trọng họ.

Cả ngày thứ 6 vẫn không có động tĩnh gì nhưng tin đồn thì đã lan truyền khắp kí túc xá. Bọn nhóc chỉ nghe loáng thoáng qua nên không biết vì lí do gì, Chu Viễn Đông lại bị nghi ngờ nhưng các cố vấn đã không vừa mắt cậu thì chúng cũng không để tâm, chỉ rủ rỉ bên tai nhau cho sướng miệng. Đinh Hoàng Minh bực bội nhưng Chu Viễn Đông đã dặn nó đừng làm ầm lên nên nó phải chờ thời cơ thích hợp để lẻn vào phòng cậu, hỏi tại sao cậu không giải thích cũng không tức giận. Chu Viễn Đông nhún vai:

"Có phải anh làm đâu mà việc gì phải tức giận vì những chuyện cỏn con chứ."

Sang ngày thứ 7, bên kĩ thuật viên gửi cho bọn họ một đoạn phim vào đúng giờ ăn trưa. Ngay lập tức, nhóm cố vấn và khách mời lũ lượt đứng dậy rời đi khiến đám thực tập sinh thấy lạ. Chúng nó nhìn nhau, rồi một nhóm tách ra, lén đi theo, trong đó có Đinh Hoàng Minh, Đoàn Gia Hưng và Hoa Hoàng Anh.

Màn hình bật sáng, khung cảnh hành lang tối om quen thuộc đập vào mắt mọi người, chất lượng hình ảnh không quá tốt. Chờ một lúc lâu vẫn không thấy ai đi ngang qua, người phụ nữ tua nhanh đoạn phim đến gần phút cuối, đang tua thì Đặng Trung Tuấn bỗng chen ngang: "Dừng lại." Người phụ nữ dừng theo ý anh ta.

Đập vào mắt họ là bóng dáng cao lớn của một người đàn ông, người nọ mặc áo kẻ caro, vì camera chỉ chiếu từ phía sau lưng nên không rõ mặt nhưng chỉ cần đối chiếu với các cảnh đã quay là sẽ biết thủ phạm là ai. Lê Trung Mạnh tái mặt, đúng là ngày hôm đó, anh ta đã mặc một chiếc áo caro, thậm chí đến cả bóng lưng của người này cũng rất giống anh.

"Chính xác thì đêm ngày thứ 2 tại sao cậu lại lên tầng 3 thế? Phòng tập của nhóm cậu ở tầng 2 cơ mà."

Lê Trung Mạnh đần mặt. Chuyện đó không thể xảy ra được, anh thậm chí còn chưa lên tầng 3 một lần nào.

"Cái quái gì thế? Tôi đã lên tầng 3 bao giờ đâu?"

"Ngày hôm đó ngoài cậu ra thì làm gì còn ai mặc áo kẻ đâu?"

"Cô bị cái khỉ gì thế?!" Lê Trung Mạnh bị oan thì trở nên gắt gỏng vô cùng. Gã vừa dứt lời, đám thực tập sinh ngoài cửa đã bàn tán xôn xao.

"Cậu gắt lên làm gì, cô ấy chỉ hỏi bình thường thôi mà."

"Đúng đấy, cậu nên hạ giọng xuống đi." Người cố vấn nam mỉm cười nhưng cách anh ta nhìn gã lại đong đầy trào phúng, anh ta thấp hơn Lê Trung Mạnh mà từng câu từng chữ như muốn thể hiện rõ rằng anh đang đứng trên bục còn Lê Trung Mạnh chỉ là con kiến đứng phía dưới, tốt hơn hết là nên biết điều.

Lê Trung Mạnh giải thích nhưng không có bằng chứng ngoại phạm nên những lời của hắn đều là công cốc. Gã không hiểu, gã còn chẳng tài nào giải thích nổi vì sao hắn đột nhiên bị cuốn vào vụ này.

"Nhưng tôi không có lí do gì để hại Đặng Trung Tuấn, tôi và anh ấy chưa từng nói chuyện với nhau một câu chứ nói gì đến thù ghét? Mấy người phải động não lên chứ!"

"Vậy cậu muốn giải thích thế nào?"

"Chắc chắn là có người cố ý ý muốn hại tôi."

"Trung Mạnh à." Cố vấn nam thở dài: "Cậu không nổi tiếng đến mức đó đâu."

Đặng Trung Tuấn sửng sốt, những người khác đều cứng họng. Đằng sau một cố vấn bao dung, hiền dịu, anh ta là kiểu người trịch thượng như thế sao?

Lê Trung Mạnh tức đến nỗi bàn tay nắm thành quyền nổi gân xanh chằng chịt, to tiếng chỉ càng bất lợi cho gã.

Giống như lần trước, bọn họ không quan tâm Phương Kiến nhiều như thế nên Lê Trung Mạnh có phải thủ phạm hay không, họ cũng chẳng quan tâm. Lũ cáo già tỏ ra chính nghĩa chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc chuyện này vì thời lượng đã vượt qua chỉ đạo của ngài giám đốc, bản thân bọn rác rưởi này chỉ cần một chỗ phát tiết sau khi buộc phải miễn cưỡng thay đổi kịch bản vì sự vụ ấy.

"Cậu nên nhận tội đi, chúng tôi sẽ lựa lời với Phương Kiến, tôi biết nếu chuyện này lộ ra thì cả sự nghiệp của cậu sẽ bị huỷ hoại nhưng nếu cậu thành tâm xin lỗi thì lúc nào cũng có đường quay đầu."

"Thế thì ít nhất phải giải thích vì sao tôi lại có hiềm khích với tiền bối Tuấn đi."

"Cái đó trong lòng cậu tự biết."

Lê Trung Mạnh bị dồn vào đường cùng, bọn chúng chỉ dựa vào bóng lưng và quần áo mà kết tội ngay cho gã như một lũ vẹt chỉ biết hùa. 3-4 chiếc máy quay khổng lồ hướng về gã như cái kìm bắt gã mở miệng nhận tội bất kể đúng sai, đương lúc căng thẳng, người im lặng từ đầu đến cuối bỗng mở miệng:

"Anh lại thế nữa rồi. Lần trước cũng vậy, một lần còn chưa đủ sao?"

Chu Viễn Đông đánh tan sự im lặng sượng sùng trong căn phòng, khuôn mặt trắng nõn luôn tươi cười bỗng trầm đi thấy rõ, sự thất vọng tràn lan trong ánh mắt. Chu Viễn Đông không vui nhưng chẳng to tiếng, cậu đứng khoanh tay mà chờ câu trả lời.

Khoảnh khắc ấy, Lê Trung Mạnh hình như đã ngộ ra điều gì đó.

"Ồ phải rồi, tôi còn chưa nói đâu." Đặng Trung Tuấn bật cười: "Cậu muốn chúng tôi tin cậu nhưng cậu nghĩ ai sẽ tin một kẻ từng dẫn dắt bạo lực mạng hậu bối vì ba cái trò đố kị vớ vẩn đó chứ? Cậu tưởng chuyện đã qua 4 năm thì không ai phát hiện ra à?"

Làm sao anh ta biết được?

Lê Trung Mạnh tái mặt, chuyện nội bộ của fandom nhỏ sẽ trôi vào dĩ vãng sau 1 tuần, sự thật là Chu Viễn Đông đã bị lãng quên sau đúng 1 tuần ấy. Nhưng Đặng Trung Tuấn lại biết cái chuyện xa lắc xa lơ từ 4 năm trước, là tối hai hôm trước, Chu Viễn Đông đi mách lẻo với anh ta sao? Hay là Lý Minh Hải, Lý Minh Hải là người nhỏ nhen tới mức kể hết thảy chuyện xấu trên đời với bạn diễn chỉ mới gắn bó được hơn 2 năm ư? Những câu hỏi chạy trong đầu hắn bị cắt ngang bởi Đặng Trung Tuấn, từ chuyện bạo lực mạng, anh ta bỗng đổi sang chủ đề chẳng liên quan:

"Cậu biết không, xe của tôi là xe Audi màu đen."

Lê Trung Mạnh hiểu rồi.

Lý Minh Hải luôn rời khỏi điểm quay bằng một chiếc Audi Đen, gã nhớ như in chuyện ấy vì nó xảy ra quá thường xuyên và cũng vì chuyện ấy, Lê Trung Mạnh biết bạn diễn của gã có người chống lưng. Hắn không cần nghe ai kể bởi vì chính hắn đã có mặt ở đó 4 năm trước, vậy thì Đặng Trung Tuấn là ô dù của cả Lý Minh Hải lẫn Chu Viễn Đông? Đầu Lê Trung Mạnh trống rỗng còn hai tai thì ong ong, nếu đúng là như vậy thì ngay từ đầu hắn đã đi sai đường, đã chệch đường ray, cả đoàn làm phim năm đó chẳng có kẻ nào bình thường,

"Cậu bảo Đông vô lễ, cố tình khinh cậu nhưng Minh Hải và Lâm Thanh đâu có mù? Còn đạo diễn Liêm ở đó nữa, nếu không phải vì lúc ấy đang gay gắt với nhà tài trợ thì sự nghiệp của cậu đã sụp đổ lâu rồi chứ không cần đợi tới ngày hôm nay. Tại sao tới bây giờ, Đông với tiền bối Trác, Minh Hải và Lâm Thanh lại chơi cùng nhau mà chỉ có cậu ra rìa, khi Đông và Lâm Thanh làm hoà, cả Minh Hải và anh Trác đều vào xem live, tại sao chỉ mình cậu không có mặt?"

"Lần này anh định đổ tội gì cho em nữa đây?" Chu Viễn Đông hỏi nhạt nhẽo. "Em chán ngấy cái trò đóng giả nạn nhân của anh rồi."

"Mẹ kiếp! Tất cả là tại cậu, chính cậu đã gây ra chuyện này! Cậu muốn trả thù tôi?!"

"Kể cả tôi có trả thù anh thì tôi không bỉ ổi đến mức lôi một thực tập sinh vô tội vào chuyện giữa chúng ta!" Chu Viễn Đông gắt nhưng rồi cậu lại trùng xuống cơ mặt dãn ra. Chu Viễn Đông cười chua chát: "Tại sao tôi phải chịu đựng những chuyện đó chứ? Tôi đã làm gì anh đâu, vì lí do gì mà anh lại đối xử với tôi như vậy? Anh có biết rằng nguyên 1 tuần, suốt 1 tuần đấy tôi bị làm phiền liên tục, có người còn tìm thấy cả địa chỉ nhà tôi rồi còn cả khủng bố điện thoại tôi nữa, tôi phải đổi số, khoá mạng xã hội rồi tự nhốt mình trong nhà, tôi sợ ra đường thì anh sẽ dẫn dắt người ta đánh chết tôi mất. Lúc anh hại tôi, anh có nghĩ đến những chuyện ấy không? Hay là vì anh chưa bị bạo lực mạng bao giờ nên anh sống thảnh thơi lắm hả, còn tôi thì 4 năm rồi tôi có quên được anh đâu."

Giọng Chu Viễn Đông nghẹn lại như sắp khóc trông rất đáng thương. Đám cố vấn chưa từng nghe đến chuyện này nhưng giờ cả bọn họ lẫn thực tập sinh đều biết cả, tuy bọn chúng đều im lặng nhưng ánh mắt của bọn chúng đều nói rõ suy nghĩ.

"Anh muốn ly gián tôi và anh Tuấn sao? Nếu không thì tại sao anh lại nhắm vào thực tập sinh của anh ấy?"

Lí do duy nhất để Lê Trung Mạnh-một người không hề quen biết Đặng Trung Tuấn lại nhắm vào anh thì chỉ có thể, Đặng Trung Tuấn chỉ là bàn đạp.

"Đây rõ ràng là chiêu trò của cậu! Tưởng thành công rồi thì muốn ép ai là ép sao?!"

Sao anh không tự nhìn lại bản thân mình đi?

Vị cố vấn nữ hừ lạnh, ý khinh bỉ không hề giấu giếm nhưng camera lại không chĩa về phía bà. Từ đầu đến cuối, những phản ứng xấu tính của các vị cố vấn và bọn Chu Viễn Đông đều không được ghi lại, chỉ mình Lê Trung Mạnh là quay bằng sạch như thiếu điều muốn lột đồ hắn ra trước công chúng. Rating tập này chắc chắn tăng cao kỉ lục.

"Anh chẳng biết che giấu cảm xúc tí nào nhỉ? Mấy lần anh lườm nguýt Đông, anh đều không hề giấu, lộ đến mức tôi còn nhận ra." Lưu Nhật Minh đổ thêm dầu vào lửa.

Thời lượng đã quá rất lâu khiến bên biên tập phải vất vả gấp bội nhưng các vị cố vấn đều bị cuốn theo tin tức mới mẻ. Vốn chỉ định giải quyết cho xong chuyện nhưng họ lại nghe ra cả nội tình phía sau. Chuyện này đưa lên show, bọn họ sẽ kiếm bộn tiền.

Lê Trung Mạnh vẫn tiếp tục giải thích nhưng chẳng ai tin gã trong khi bằng chứng qua đoạn phim trên camera chẳng hề rõ ràng, đây là cái cơ duy nhất Lê Trung Mạnh có thể vin vào trong trường hợp Phương Kiến đòi đưa ra toà. Vị nữ cố vấn nghe tranh cãi từ đầu đến cuối tỏ ra bực bội, chị day ấn đường, hạ giọng:

"Thôi, chuyện để sau đi, lấn vào giờ luyện tập rồi,"

"Không, giải quyết cho xong đi!" Lê Trung Mạnh gằn giọng: "Thử tìm một nhân chứng đã nhìn thấy tôi tới tủ giày trên tầng 3 xem."

"Không có nhân chứng thì chính camera đã ghi lại hết. Tôi còn chưa nói đến chuyện cậu tự tiện đút lót bên giám sát đâu, ngài giám đốc đã rất tức giận đấy."

"Cô..."

Người phụ nữ khó chịu khi bị hắn níu tay lại.

"Em đã thấy ạ." Từ bên ngoài, Hoa Hoàng Anh bỗng kéo cửa, trịnh trọng nói trước sự ngạc nhiên của bao người: "Em đã thấy tiền bối Mạnh trên tầng 3 vào đêm 3 ngày trước."

Cơ thể Chu Viễn Đông bỗng cứng đờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net