Chương 269

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Chu Quách Thịnh gặp Chu Nguyên Ngọc là trong nhà hát lớn Hà Nội năm 2000.

"Ồ, là cậu ta kìa."

"Ôi trời, cậu ta mà cũng ham hố với loại hình nghệ thuật này sao?"

Mặc cho tiếng rì rào bàn tán nổi lên chung quanh, Chu Quách Thịnh bước vào đầy ngạo nghễ với điệu cười nhếch mép quen thuộc. Hiếm khi hắn mặc vest, bộ vest không khiến hắn trông nho nhã, lịch sự hơn mà càng khiến hắn thêm hư hỏng, quyến rũ. Chu Quách Thịnh cao lêu nghêu, vóc người đẹp như tạc tượng, râu ria lún phún và mái tóc xoăn tít như sợi mì tôm. Nam tính, bất cứ ai nhìn vào cũng đều phải thốt lên. Anh ta là niềm ao ước của biết bao thiếu nữ thời bấy giờ, giàu có, sành điệu và hào phóng.

Ai nấy đều biết đạo đức của Chu Quách Thịnh như thế nào vậy nên khi thấy hắn xuất hiện nơi đây, Chu Quách Thịnh đang làm màu.

Hắn đi cùng Đỗ Thị Mai và cha mình- Chu Trị Quốc. Ánh đèn dần tắt, nhường lại cho sân khấu. Dàn giao hưởng bước lên sân khấu, họ cúi đầu chào và bầu không khí rơi vào tĩnh lặng. Thưởng nhạc là một thú vui của người giàu.

Một bản nhạc kéo dài chừng 45 phút. Đỗ Thị Mai xem được một nửa, quay sang Chu Quách Thịnh thì thấy hắn vẫn ngồi nguyên một tư thế, xem cực kì chăm chú. Đỗ Thị Mai thừa hiểu hắn đang giả vờ, Chu Quách Thịnh giỏi nhất là giả vờ, bên trong phỏng chừng hắn đã ngáp được chục đợt.

"Học trò của cô Mai cũng ở trong dàn giao hưởng nhỉ?"

"Con đã nghe rồi à."

"Là cô gái kia phải không?" Chu Quách Thịnh chỉ về phía sân khấu. Trong góc, một cô gái búi tóc nghiêng đầu, gác cằm lên cây vĩ cầm sáng bóng. Cô ấy để mái bằng, hàng mi dài cong cong, bộ váy trắng khiến cô trông thật nho nhã, duyên dáng.

Đỗ Thị Mai không muốn Chu Quách Thịnh nhắm đến học trò của mình cho lắm. Bà cứng họng, hỏi:

"Sao con biết?"

"Chiếc đàn cô ấy đang cầm có giá trị đắt đỏ nhất, không ai trong số bọn họ sở hữu cây đàn như thế này." Chu Quách Thịnh cười mỉm: "Cô đã mua cho cô ấy à?"

"Không phải đâu. Cô không mua đàn cho con bé." Đỗ Thị Mai lắc đầu đầy ẩn ý.

Hôm sau, Chu Quách Thịnh quay lại nhà hát một làn nữa, lần này vác theo một đóa hoa hồng khổng lồ. Chờ Trương Nguyên Ngọc ra về, hắn đã đợi sẵn ở cửa phụ chỉ đợi cô xuất hiện. Khi Trương Nguyên Ngọc vừa đến, Chu Quách Thịnh đưa bó hoa ra trước mặt cô ấy và bắt đầu khen buổi biểu diễn một cách đầy thành khẩn. Anh ta nói rất ít nhưng đủ để gây ấn tượng và chỉ nói một câu về buổi biểu diễn, câu còn lại là đề cập đến bản nhạc của Mozart và sự rung động của anh với âm nhạc cổ điển.

Làm quái gì có chuyện Chu Quách Thịnh thích nhạc cổ điển?

Trương Nguyên Ngọc ngạc nhiên lắm, cô ấy đánh mắt nhìn chiếc xe đắt tiền phía sau một cách kín đáo rồi mỉm cười: "Cảm ơn anh nhưng tiếc quá, em bị dị ứng phấn hoa."

"Anh thất lễ rồi." Chu Quách Thịnh thu tay về, cười như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Trương Nguyên Ngọc rất xinh đẹp, mảnh mai như cành hoa. Da cô trắng như sứ, đôi mắt to tròn và mái tóc ánh nâu trẻ trung. Cô ấy luôn mặc những bộ váy dài sáng màu đầy thanh lịch, sạch sẽ, rõ ràng là trái ngược hoàn toàn với vẻ bụi bặm của Chu Quách Thịnh.

Sau đó, Chu Quách Thịnh còn ngỏ ý muốn đưa cô về nhà nhưng bị từ chối khéo. Cô ấy biết rõ Chu Quách Thịnh, đúng hơn không ai là không biết thói trăng hoa của hắn. Chu Quách Thịnh có nguyên tắc riêng, hắn không yêu hai người cùng một lúc nhưng hắn nhanh chán, thành ra trong mắt người khác thì hắn là kẻ tồi tệ, bạc bẽo.

Đỗ Thị Mai biết Chu Quách Thịnh đã nhắm Trương Nguyên Ngọc vậy nên chỉ ngay sau đó, bà đã hỏi ngay:

"Thịnh đã đến tìm con à?"

"Vâng." Trương Nguyên Ngọc nhẹ nhàng đáp.

Bà qua hiểu tính thằng cháu trai mình rồi. Đỗ Thị Mai lo lắng:

"Con thấy Thịnh là người thế nào? Nếu con bài xích thì để cô nói chuyện với nó."

"Con thích anh ta mà." Trương Nguyên Ngọc cười khúc khích.

Đỗ Thị Mai nghĩ mình nghe nhầm.

"Anh ta còn đẹp hơn trên ảnh. Từ lần gặp đầu tiên con đã ưng ý rồi. Nhưng mà anh ấy sẽ không biết trân trọng cái gì có được quá dễ dàng đâu."

Ai có thể khước từ một người đàn ông đẹp trai và giàu có, hơn nữa còn chủ động tán tỉnh mình chứ? Chu Quách Thịnh chỉ vừa mới học mấy câu ca ngợi âm nhạc cổ điển tối qua và Trương Nguyên Ngọc biết rõ điều đó, cô ấy cảm thấy sự vụng về của người đàn ông này rất đáng yêu.

Chu Quách Thịnh cũng nhận ra gia thế của Trương Nguyên Ngọc không tầm thường. Cô ấy có thể mua được cây đàn đắt tiền như thế và cô đánh giá chiếc xe, không cô gái nào gặp hắn mà lại để ý đến chiếc xe đầu tiên, cô ấy cũng chẳng đánh giá gì nhưng rõ ràng là thưởng thức nó.

"Cô đừng lo mà, con sẽ ổn thôi."

Chu Quách Thịnh đã bỏ trò tặng hoa sau đó. Mỗi lần anh ta xuất hiện là một con xe khác và lần nào Trương Nguyên Ngọc cũng để ý. Hắn trông có vẻ vô công rồi nghề, chạy nhong nhong cả ngày, không làm việc và chỉ chờ để đi tán gái. Trương Nguyên Ngọc sau này cũng cảm thấy khó hiểu vì sao mình có thể đổ hắn, có nhẽ là vì hắn có khuôn mặt đẹp và tiền bạc với cả hai không phải mối bận tâm khiến cô có nhiều cơ hội lựa chọn hơn.

Con người nhìn đời bằng mắt, cả hai bọn họ đều thế.


Suốt 2 tháng, Chu Quách Thịnh tán tỉnh Trương Nguyên Ngọc lộ liễu tới độ làng xóm ai cũng biết. Lần nào, hắn cũng bị từ chối khéo.

Cái gì càng khó có được thì càng kính thích và càng biết quý trọng. Người có lòng tự tôn cao như Chu Quách Thịnh, muốn gì được nấy sẽ không bỏ cuộc cho đến bao giờ đạt được mục tiêu. Trương Nguyên Ngọc cảm thấy vờn hắn hai tháng là đủ rồi, làm lố quá hắn sẽ chán nên cuối cùng Chu Quách Thịnh cũng được ai kia đồng ý để hắn trở về nhà.

Ngoài mặt hắn vẫn điềm tĩnh là thế nhưng trong lòng cảm thấy thành tựu và vui sướng. Sau lần ấy vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra.

Chu Quách Thịnh chở Trương Nguyên Ngọc về nhà, trước mắt hắn rõ ràng là một căn biệt thự lộng lẫy, hắn đoán không sai. Trương Nguyên Ngọc hơi cúi người, cảm ơn hắn bằng cái giọng nhỏ nhẹ, mềm dịu vốn có. Rồi, cô ấy mở cửa xe, vẫy tay với hắn xong mới bước vào nhà.

Chu Quách Thịnh cảm giác như hắn vừa đạt được thành tựu đầu tiên trong cuộc đời.

Vừa bước vào nhà, nụ cười trên môi Trương Nguyên Ngọc bỗng vụt tắt. Cô tỏ ra mệt mỏi, sức sống trong người như bị rút cạn.

"Cô quen thằng đó sao?"

Một người đàn ông bước ra, sắc mặt đen xì. Trương Nguyên Ngọc nén tiếng thở dài, đáp:

"Chỉ là một người em nhờ đưa về thôi anh."

Trương Bảo Huy không hài lòng với thái độ này. Nhà họ Chu, chúng thuộc phe đối lập và rất tinh vi, khó lường. Người ta vẫn dè chừng cái lớp vỏ hào nhoáng của chúng.

"Đừng có dây dưa với chúng nó làm gì. Cô liệu hồn đấy."

"Em biết rồi."

Trương Nguyên Ngọc đáp qua loa. Cô nhẹ nhàng trở về phòng ngủ, khi lên tầng còn đi lướt qua phòng ngủ của vợ chồng anh trai. Chị dâu đang ôm bụng bầu to tướng ngồi trong phòng, khuôn mặt chán chường và đầy tuyệt vọng. Cha cô mới mất được chừng một tháng. Trương Bảo Huy thì nóng tính, bạo lực, cả nhà rơi vào bầu không khí ảm đạm. Trương Nguyên Ngọc thấy khó thở lắm, đôi lúc cô rất muốn chạy trốn nhưng cô không thể bỏ lại tất cả.

Trước khi mất, cha cô đã nói:

"Con đừng vì anh trai con mà rời khỏi ngôi nhà này, cha yêu nơi này lắm. Anh của con là đàn ông thì làm việc lớn, chuyện gia đình nó thể nào cũng bỏ mặc. Cha chỉ còn con thôi Ngọc à."

Thật khó để từ chối tâm nguyện cuối cùng của một người sắp chết.

Thở dài xong, Trương Nguyên Ngọc nặn ra một nụ cười, đẩy cửa bước vào phòng nói chuyện phiếm với chị dâu. Thời kì mang thai đầy khủng hoảng và dễ mất kiểm soát, Trương Nguyên Ngọc cố gắng mỗi ngày đều nói chuyện với chị để chị không bị trầm cảm.

Bên kia, nhà họ Chu cũng không khá khẩm hơn.

"Dặn bao nhiêu lần rồi mà anh vẫn dính đến nhà họ Trương, chán sống rồi hay gì?"

"Ôi cha à, đến bây giờ con cũng mới biết đấy chứ." Chu Quách Thịnh gác tay lên cằm, không hề cảm thấy hối lỗi.

Chuyện này tệ rồi đây.

Đỗ Thị Mai nghĩ thầm. Anh trai bà đang nổi điên.

"Tập trung vào! Thế cuối cùng anh định làm gì hả?"

Chu Quách Thịnh dửng dưng:

"Không có cô gái nào hẹn hò với con quá 3 tuần, bố cũng biết điều đó còn gì."

"Hi vọng là lần này cũng thế. Không lúc nào không làm bố hết lo được. Hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn còn ăn chơi lêu lổng, từ lúc sa đọa thế này có biết anh đã ảnh hưởng đến thanh danh của gia đình thế nào rồi không?!"

"Cũng có vớt vát được đâu mà."

Chu Trị Quốc lườm Chu Quách Thịnh.

"Kệ đi bố, đằng nào mọi chuyện cũng kết thúc nhanh thôi."

Đỗ Thị Mai không muốn Chu Quách Thịnh đùa giỡn với học trò của mình nhưng Trương Nguyên Ngọc cũng đang làm điều tương tự, bà cảm thấy bà không có tư cách để lên tiếng. Vốn ban đầu, cả hai người họ đều dừng lại ở sự hứng thú với đối phương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net