Chương 271

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Quách Thịnh làm ầm lên, cuối cùng cũng có một bà bảo mẫu ra mở cửa. Cánh cửa vừa hé, Chu Quách Thịnh và đám đàn em xông vào. Bà bảo mẫu gọi với lại, hô hào bảo họ không được vào. Nhưng Chu Quách Thịnh không nghe.

Hắn xông vào. Lần đầu tiên, hắn đến kịp lúc.

Trương Bảo Huy đang nắm cổ áo Trương Nguyên Ngọc nhấc lên như bao tải, cô ấy bị đánh chảy máu trong miệng, mặt mũi bầm dập. Rất hiếm khi Trương Bảo Huy đánh vào mặt cô.

Máu dồn lên não, Chu Quách Thịnh xông đến đấm Trương Bảo Huy ngã xuống sàn. Trương Nguyên Ngọc cũng lảo đảo, ngã khuỵu xuống. Trong phút chốc, cô ấy đã nằm trong vòng tay hắn. Trương Nguyên Ngọc mệt tới mức không ngẩng được đầu dậy, thở hổn hển, hai mắt lim dim.

"Mày..."

Trương Bảo Huy nghiến răng, đứng không vững.

"Gọi cứu thương mau lên!" Chu Quách Thịnh gầm, tròng mắt giăng đầy tơ máu. Hắn lay vai cô, nói lớn. "Em tỉnh lại đi, đừng làm anh sợ!"

Trương Nguyên Ngọc không đủ sức trả lời, người lả đi nhưng tay vẫn níu chặt áo hắn. Đám bảo tiêu của Chu Quách Thịnh bối rối, họ không được huấn luyện cho tình huống này.

"Rời khỏi đây với anh đi mà...Em muốn cái gì anh sẽ cho em cái đấy! Chỉ cần em đồng ý thôi..."

Chu Quách Thịnh nói năng loạn xạ, hắn hoảng lắm, bao nhiêu từ ngữ trấn an ngọt ngào thường ngày dùng lại chết nghẹn trong cổ họng.

Trương Nguyên Ngọc im lặng, rồi cô khẽ gật đầu.

Chu Quách Thịnh lập tức bế thốc cô ấy lên, chạy thẳng ra ngoài cửa. Trương Bảo Huy giận run người, quát: "Chúng mày định đi đâu?!"

"Đi đâu cũng đéo phải chuyện của mày." Chu Quách Thịnh lạnh lùng. Hắn rất ít khi nói tục.

Chu Quách Thịnh đưa Trương Nguyên Ngọc tới bệnh viện, cô ngủ gục trong lòng hắn. Chu Quách Thịnh níu chặt cô ấy nhưng nhanh chính thử lỏng ra, hắn vén tay áo, quả nhiên dưới cánh tay cũng có vết bầm. Lòng hắn lặng đi, một cảm giác chua xót nổi lên, cái người hắn lỡ va vào cũng đau lòng mặt kẻ kia thân là anh trai ruột còn đối xử với em gái mình tệ hại đến thế. Chu Quách Thịnh cẩn thận lau vết máu vương trên khoé miệng cô.

Chẳng biết Trương Nguyên Ngọc đã ngủ bao lâu. Khi tỉnh dậy, cô đang được băng bó, nằm trên chiếc giường trắng muốt trong phòng bệnh. Người đàn ông nọ đang ngủ gục bên cạnh. Cổ họng cô khô khốc, Trương Nguyên Ngọc khẽ động tay, chỉ một cử động nhỏ, Chu Quách Thịnh đã bừng tỉnh giấc.

Hắn mơ màng, Chu Quách Thịnh sực tỉnh, vội vàng ghé sát về phía cô. Theo bản năng, Trương Nguyên Ngọc lùi lại nhưng rồi cô ấy thả lỏng, đối diện với hắn một cách điềm tĩnh.

"Em sao rồi? Còn đau ở đâu không?"

"Chỉ là vết thương ngoài da thôi, em ổn mà." Trương Nguyên Ngọc cụp mắt.

"Em không ổn. Hắn ta vẫn luôn thế này ư?"

"Cũng không hẳn, lần này là lần nặng nhất, trước đó chỉ vung tay một lần rồi thôi."

Chu Quách Thịnh chau mày: "Tại sao?"

"Vì chị dâu. Chị ấy đã bỏ trốn và trở nên tàn tạ, chị ấy liên lạc để nhờ em hỗ trợ nhưng bị anh hai phát hiện ra. Anh ấy tra hỏi em nhưng em không nói nên em bị đánh thôi, anh ta luôn nóng tính như thế mà."

"Đừng nói vậy. Tại sao em lại bình thường hoá chuyện anh ta nóng tính? Loại người như anh ta phải ngồi tù là ít."

Trương Nguyên Ngọc ngạc nhiên, không nói được câu nào.

Sống lâu trong cảnh bạo lực, cô đã chai mòn với bạo lực. Cha cô thương hai anh em nhưng ông ấy đã thương không đúng cách, sai lầm này nối tiếp sai lầm khác, dù vậy, Trương Nguyên Ngọc vẫn rất yêu cha. Ngôi nhà này là luyến tiếc cuối cùng của ông, Trương Bảo Huy là người thừa kế chính thống của ông. Trương Nguyên Ngọc cứ day dứt lời cha nói mãi trước khi ông rơi vào hôn mê, thiếu Trương Bảo Huy, Trương Nguyên Ngọc cũng chẳng biết đi đâu. Cô ấy bị nhốt trong lồng, không có anh trai, Trương Nguyên Ngọc không là gì cả, không thể tiếp tục công việc của một nghệ sĩ và cũng chẳng có nơi nào để đi.

"Em có thể dựa vào anh mà."

"Em có thể sao?" Trương Nguyên Ngọc hỏi ngược lại khiến Chu Quách Thịnh cứng họng.

Chu Quách Thịnh không đáng tin.

Hắn ta là ai chứ? Là con của đối thủ, là người cạn tình nhanh hơn bất kì ai, anh ta đã đối xử khiến bao cô gái hiểu lầm như thế rồi? Và cả tính sĩ diện, ham chơi của hắn, Trương Nguyên Ngọc yêu hắn nhưng cô ấy không mù, cô ấy nhìn thấu mọi thứ để tìm đường lui cho bản thân. Hoá ra, trong màn kịch này, cô ấy lại là người tỉnh táo nhất.

Đáp lại, Chu Quách Thịnh đã đề nghị một câu chẳng ai ngờ tới:

"Kết hôn với anh đi."

Lần này thì Trương Nguyên Ngọc không còn dự đoán được nữa.

"Hả...?"

"Kết hôn với anh đi. Anh sẽ cho em tất cả mọi thứ anh có. Anh chắc chắn sẽ đưa em đi mà, anh không thể đứng không mà nhìn em như thế."

Chu Quách Thịnh nắm tay cô, bàn tay hắn khẽ run. Trong lòng Trương Nguyên Ngọc thảng thốt, tim đập ầm ầm. Cô ấy ngạc nhiên cúi xuống nhìn hai bàn tay đan vào nhau rồi lại ngẩng lên trông người đàn ông trước mắt. Anh ta đang đau lòng và bất an, những cảm xúc đều tràn lan ra ngoài, tròng mắt vẫn giăng đầy tơ máu. Chu Quách Thịnh sẽ không bao giờ kết hôn, hôn nhân kìm hãm sự tự do của hắn, một kẻ đa tình như hắn sẽ không bao giờ mở lời để nói ra câu này. Nhưng nhìn xem hắn đang làm gì kìa.

"Anh yêu em."

Chu Quách Thịnh chân thành.

"Anh hứa...anh sẽ cho em cuộc sống tốt đẹp hơn thế ngàn vạn lần. Anh chỉ yêu một mình em, kết hôn với anh đi..."

Trương Nguyên Ngọc đờ đẫn. Cô ấy ngồi đực ra đó như một bức tượng. Chu Quách Thịnh không dám ngẩng đầu lên đối diện cô, rồi cô ấy bỗng mấp máy môi, đáp:

"Được..."

Chu Quách Thịnh ngẩng phắt dậy.

"Em sẽ kết hôn với anh." Trương Nguyên Ngọc mỉm cười. Kể từ lúc gặp hắn, chưa lần nào Trương Nguyên Ngọc để trái tim lấn át lí trí, chỉ trừ lần này. Trương Nguyên Ngọc đã đặt niềm tin vào hắn và cũng không kì vọng hắn thực hiện, Chu Quách Thịnh thay đổi rồi, hắn biết yêu thương người khác. Hắn trở nên có trách nhiệm hơn, không còn lêu lổng bên ngoài. Phải chăng là vì hơn hai năm qua hắn bị Trương Nguyên Ngọc rèn giũa tới độ đã sớm quen với nhịp sống lành mạnh hay vì lí do gì khác, chẳng ai biết được. Trương Nguyên Ngọc cũng chẳng còn sức để cứng rắn nữa.

Chu Quách Thịnh cũng mỉm cười, nụ cười hạnh phúc chưa từng thấy. Khoé mắt hắn ươn ướt, Chu Quách Thịnh siết tay Trương Nguyên Ngọc, ôm cô ấy vào lòng và lẩm nhẩm:

"Anh yêu em."

"Em cũng yêu anh nhiều lắm." Trương Nguyên Ngọc cười, gục đầu lên vai hắn.

Chu Quách Thịnh thực sự nghiêm túc về chuyện này, một phút nông nổi khiến hắn chột dạ, nhưng rồi hắn nhanh chóng gạt phăng đi. Chu Quách Thịnh thực sự yêu người con gái đó, muốn ở bên cô ấy, muốn lập gia đình với cô ấy, muốn bảo vệ cô ấy. Đỗ Thị Mai không ngờ mọi chuyện lại tiến triển xa tới mức này khiến Chu Trị Quốc tức phát bệnh. Đó cũng là lần đầu Chu Quách Thịnh quỳ trước cha mình, hắn đã nói với ông 3 điều.

Thứ nhất, hắn sẽ chịu trách nhiệm với những gì hắn đã nói, hắn sẽ cưới cô ấy, không gì có thể thay đổi điều đó. Không còn những ngày tháng lêu lổng, ăn chơi mất kiểm soát như trước kia và vùng tiền vô tội vạ vào những thú vui xa hoa.

Thứ hai, hắn sẽ chuyên tâm vào chuyện kinh doanh xuất gia tộc, những di sản của tổ tiên, Chu Quách Thịnh sẽ thừa hưởng toàn bộ. Hắn sẽ hoàn thành trách nhiệm của bản thân với vai trò là một người con và là một hoàng tử, không vì vợ mà nhẹ tay với đối thủ. Hắn muốn cha yên tâm tĩnh dưỡng.

Thứ ba, hắn sẽ cưới người hắn yêu. Chu Quách Thịnh mong mọi người trong nhà sẽ yêu thương Trương Nguyên Ngọc như con cái trong gia đình.

Chu Trị Quốc không thể nói gì nữa.

Đứa con trai ngu ngốc của ông cuối cùng cũng trưởng thành rồi.

Chu Trị Quốc không nhìn hắn mà ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ thư phòng.

"Anh đi đi, đừng bao giờ để tôi thấy anh phải ân hận thêm một lần nào nữa, bố anh đã cảnh báo rồi đấy."

"Vâng." Chu Quách Thịnh đáp nhàn nhạt.

Đỗ Thị Mai nhìn ông ta rồi cười bất đắc dĩ. Rõ ràng là yêu thương đứa con duy nhất ấy muốn đổ bệnh nhưng chết cũng chẳng chịu mở miệng nói yêu lần nào.

Trương Nguyên Ngọc nằm viện 3 ngày, trong khoảng thời gian đó, Chu Quách Thịnh nghiêm túc nghĩ về chuyện kết hôn, thậm chí còn mang album ảnh gia đình đến giới thiệu cho cô đỡ bỡ ngỡ.

"Đây là bố anh, còn đây là cô Mai, em gái nuôi của bố anh và cũng là cô anh, hẳn em đã biết rồi."

"Ừm." Trương Nguyên Ngọc cười, sắc mặt hồng hào. Một tay cô ấy chống trên giường bệnh, đầu nghiêng nghiêng, ngả về phía Chu Quách Thịnh còn hắn thì cố tình nghiêng quyển ảnh để cô nhìn thấy rõ hơn. Khi khỏe mạnh, cô ấy lại càng xinh đẹp, yêu kiều hơn bao giờ hết.

"Đây là mẹ anh."

"Mẹ anh cũng có tóc xoăn giống anh nhỉ?"

"Bà ấy là trực hệ cùng chung tổ tiên với anh. Mẹ anh đã mất khá lâu rồi, anh cũng không có kí ức nhiều về mẹ."

"Vậy sao." Trương Nguyên Ngọc đáp, chỉ vào một bức ảnh: "Đây là anh hồi nhỏ à?"

"Đúng vậy." Chu Quách Thịnh cười.

"Xinh thật đấy, ai không biết cứ tưởng con gái đó."

Bức ảnh nọ chụp năm 14 tuổi, Chu Quách Thịnh khi còn nhỏ rất trắng, mái tóc xoăn bồng bềnh, tay chân nhỏ nhắn và đôi mắt vô hồn khiến người ta sởn gai ốc. Chu Viễn Đông của hiện tại rất giống Chu Quách Thịnh khi còn nhỏ, chỉ khác là cậu ấy không lớn lên theo hướng của mình mà cứ giữ mãi dáng vẻ mong manh năm nào.

"Bố anh thương anh thật đấy." Trương Nguyên Ngọc bỗng cảm thán.

"Ý em là sao?"

"Ông ấy chụp anh nhiều đến thế cơ mà. Bố em chưa bao giờ lưu trữ những tấm ảnh của bọn em khi còn nhỏ. Trương Nguyên Ngọc đáp.

Một cái gì đó vừa mới vỡ ra trong lòng Chu Quách Thịnh. Hắn há miệng, dường như cổ họng hắn đã nghẹn bứ, hắn chẳng thể nói thêm được câu gì. Hắn bỗng nhớ về chuyện trước kia, những chuyện xa lắc xa lơ từ thời hắn còn thơ ấu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net