Chương 277

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những trang ảnh được lật tiếp trong phòng bệnh. Chu Nguyên Ngọc lấy tay đè lên một trang, cô ấy rướn người sát lại gần Chu Quách Thịnh, bàn tay chỉ vào một bức ảnh, hỏi: "Ai đây anh?"

Người Chu Nguyên Ngọc hỏi là Hồng Thị Hoa. Trong tấm ảnh, Chu Quách Thịnh đang chụp với chiếc xế hộp đầu tiên hắn có được năm 17 tuổi, Hồng Thị Hoa đứng bên cạnh, khuôn mặt nghiêm nghị khác hẳn với cậu nhóc nhởn nhơ bên cạnh.

Bức ảnh này khiến hắn hoài niệm.

"Ồ, người này hả." Chu Quách Thịnh bật cười: "Chị gái anh đấy. Lúc nào chị ấy cũng nghiêm túc như vậy đó."

Thỉnh thoảng, Hồng Thị Hoa sẽ nhớ về quá khứ.

Những ngày trong tù, bà lại càng nhiều thời gian để cho đầu óc mình thảnh thơi, khi ấy, những chuyện trước kia cứ ồ ập kéo tới. Hồng Thị Hoa nhắm mắt lại, hàng lông mày nhíu khẽ.

Hai tuần nay, bà đã góp mặt trong tất cả các phiên toà có Đinh Lĩnh Nam. Ban đầu, ông ta vẫn còn dương dương tự đắc nhưng càng ngày, tình thế càng bất lợi, bản thân ông cũng không ngờ phe phái đối lập đã chuẩn bị kĩ lưỡng đến thế suốt hơn một thập kỉ. Và Hồng Thị Hoa tình nguyện là con tốt thí trong ván cờ này để đổi lấy chiến thắng toàn vẹn. Giờ đây, Đinh Lĩnh Nam trông sa sút lắm.

Mỉa mai làm sao, các học trò của Chu Ngữ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

"Cô là con chó trung thành nhất tôi từng thấy đấy."

Trước khi trở lại phòng giam, Đinh Lĩnh Nam cười trào phúng.

Hồng Thị Hoa không nói gì. Cả ba học trò của cụ Chu Ngữ đều không phải người nóng tính, dễ bị kích động.

Tiếng "két" lớn vang bên tai, người quản ngục bước vào, nói bằng cái giọng máy móc nghiêm chỉnh: "Bà Đỗ Thị Mai và các thành viên trong nhà họ Đỗ đã đến."

"Tôi hiểu rồi."

Hồng Thị Hoa chống tay đứng dậy, đi theo viên quản ngục.

Chu Viễn Đông và gia đình Đỗ Thái Sơn chờ chừng 15 phút thì Hồng Thị Hoa được dẫn tới. Bọn họ không gặp nhau ở phòng gặp của tù nhân thông thường mà được sắp xếp cho một gian riêng với sô pha, bàn ghế đầy đủ, trên bàn thậm chí còn có cả lọ hoa, tách chén đựng trà. Hồng Thị Hoa rõ ràng không phải tù nhân, bà ta chỉ là một kẻ ở nhờ, bà ta khác biệt hoàn toàn với đám tội phạm kinh tế phải ngồi trong này.

Lần đầu tiên, Chu Viễn Đông thực sự đối diện thẳng mặt với bà. Rõ ràng, Hồng Thị Hoa đã thấy cậu, bà ấy cụp mắt mà không đáp. Lâm Thanh đi cùng bọn họ, vừa thấy mẹ, nó nhấc chân, di chuyển tới đứng bên cạnh.

"Lâu rồi không gặp em." Đỗ Thị Mai cười.

"Câu đó phải là em nói mới đúng. Với chị, mọi thứ chỉ như vừa ngủ dậy mà thôi."

"Cũng phải."

Giọng Đỗ Thị Mai buồn buồn.

Hồng Thị Hoa vẫn lạnh lùng, rắn rỏi như thế. Hiếm khi người ta thấy bà cười, sau khi Chu Quách Thịnh mất, bà lại càng ít cười. Thực ra, Hồng Thị Hoa là người tình cảm và nhiệt huyết hơn bất kì ai, bà ta liều lĩnh, không sợ thất bại, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để đạt được mục đích.

So với Hồng Thị Hoa và Đinh Lĩnh Nam, Hồng Thị Hoa nhỏ tuổi hơn rất nhiều vậy nên bà thân thiết với Chu Quách Thịnh hơn, quãng thời gian khi cả hai còn tuổi thanh thiếu niên là lúc bà thảnh thơi nhất.

Hai người họ trao đổi về vụ kiện trong khi những người khác im lặng lắng nghe. Cảm giác quyền lực đè nặng lên căn phòng.

"Chuyện chị gái của lão già Đinh Lĩnh Nam đó chị biết chưa?"

"Chuyện gì?"

Hồng Thị Hoa đáp chậm rãi: "Trước đây, anh ta có ý lôi kéo em phản bội nhà họ Chu, chị là người duy nhất trong ba chúng ta được nhận làm con nuôi cho dù anh ta đến trước. Nhưng phần nhiều là, khi ấy chị gái của Đinh Lĩnh Nam đang yêu đương với anh Chu Trị Quốc, hai người thậm chí còn có ý định kết hôn."

Đỗ Thị Mai sững người.

"Nhưng chị biết khi anh Quốc nói với thầy, thầy đã bảo gì không?" Hồng Thị Hoa hạ giọng: "Thầy nói rằng, con của rồng không cưới người mang dòng máu thấp kém hơn mình và anh Quốc vô tình nghe được. Anh ta cảm thấy thầy đang sỉ nhục gia đình mình, thầy không coi mình là học trò. Điều mỉa mai nhất là, Chu Trị Quốc đã bỏ chị ta thật và chịu hôn nhân sắp đặt với chị My Lan- một công chúa cao quý thực thụ. Đó mới là cú sốc thật sự."

Đỗ Thị Mai không hề biết về chuyện này.

Nhưng không thể phủ nhận những gì Chu Ngữ đã làm cho họ. Khối tài sản khổng lồ họ có được ngày hôm nay đều khởi đầu bằng di sản của nhà họ Chu. Chu Ngữ cho bọn họ hiểu thế nào là kinh doanh và cách đạt được thành công thực thụ, đám bọn họ tất cả đều xuất thân lam lũ, khó nhọc, ông chọn họ vì ông thấy tiềm năng to lớn ở họ. Một mặt, Đinh Lĩnh Nam khinh thường, chán ghét thầy mình, một mặt vẫn nhận tiền gọn ghẽ, Đinh Lĩnh Nam cũng chỉ là một kẻ ăn cháo đá bát, lúc khó khăn nhất, người vươn tay giúp đỡ gã là thầy gã.

"Còn em? Sau khi em biết chuyện, em không nghĩ gì ư?"

Hồng Thị Hoa khẳng định chắc nịch:

"Quách Thịnh không coi chúng ta thấp kém và cũng chẳng cho mình cao siêu hơn ai. Em làm tất cả những thứ ấy là vì em, không phải vì bất kì ai khác."

Bà ấy thực sự rất yêu Chu Quách Thịnh. Chu Quách Thịnh là em trai bà, ngay cả khi bà không nói trực tiếp, tình cảm của bà dành cho Chu Quách Thịnh đã tràn lan trong đôi mắt lấp lánh.

"Còn chị? Chị nghĩ thế nào?"

"Ta vẫn mang ơn thầy, điều đó là không thể thay đổi. Dù gì, chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi."

Đỗ Thị Mai đáp nhẹ tênh. Bà khẽ ngẩng đầu lên nhìn Chu Viễn Đông rồi lại quay về vị trí cũ.

Cậu là một phần của nhà họ Chu nhưng những gì cậu biết về gia đình mình ít hơn hai người phụ nữ này một trời một vực. Chu Quách Thịnh chỉ cho cậu thấy những cái hay, cái đẹp trong cuộc sống, không bao giờ ông kể cho cậu nghe những bất hạnh tồn tại trong nhà họ Chu, không bao giờ ông kể rằng ông đã cô đơn, lạc lõng đến nhường nào suốt thời thơ ấu.

Trong mắt Chu Ngữ và Chu Trị Quốc chỉ có lợi ích gia tộc, Chu Quách Thịnh thì khác. Trong mắt ông, hạnh phúc mới là quan trọng nhất, bởi vậy mà ông chẳng thể tham vọng, chẳng thể khiến người ta đánh giá cao ông như thế hệ trước nhưng ông có tình yêu.

Chu Viễn Đông tiến lên phía trước. Bỗng, cậu quỳ xuống. Hồng Thị Hoa vội đỡ cậu dậy trước khi cậu kịp cúi đầu trước bà.

"Đừng quỳ, hoàng tử không bao giờ cúi đầu trước kẻ khác."

Hồng Thị Hoa xót xa.

Chu Quách Thịnh đã quỳ xuống cầu xin bà một lần rồi.

"Cảm ơn bác đã bảo vệ anh em chúng cháu suốt 8 năm nay, những gì bác đã làm cho bọn cháu, cháu nhất định sẽ không quên và quay lại báo đáp." Chu Viễn Đông quả quyết.

Hồng Thị Hoa đã mất vị thế vốn có rất lâu rồi vậy mà bà vẫn âm thầm che chở cho hai anh em bọn họ khỏi phe đối lập. Hồi cấp 3, Lâm Thanh từng bị bắt cóc bởi vì Hồng Thị Hoa đã ra sức bảo vệ hai anh em Chu Viễn Đông, bắt cóc Lâm Thanh là để cảnh cáo bà đừng xía mũi vào chuyện của chúng. Hồng Thị Hoa phải giảm tai mắt của mình xuống nhưng không lúc nào bà không chắn cho hai anh em họ, sự thật là khi ấy gia đình bà đã rất sa sút rồi.

Điều nuối tiếc nhất của cả Hồng Thị Hoa và Đỗ Thị Mai là không cứu được Chu Phương Hạ. Bà không thể xen vào từng chuyện cá nhân của anh em họ, hoá ra chính chuyện cá nhân ấy đã giết chết đứa trẻ năm nào.

Hồng Thị Hoa đã không thể bảo vệ Chu Quách Thịnh, tới nuối tiếc cuối cùng của em trai bà là hai đứa con, bà cũng không bảo vệ được. Hồng Thị Hoa không còn mặt mũi nào đối diện với ông nữa.

Bà không phải người hay nói, không biết biểu đạt cảm xúc, những gì bà làm chỉ có đỡ Chu Viễn Đông đứng dậy nhưng đôi mắt bà đã thể hiện tất cả.

Thằng Lâm Thanh cũng bước lên, gập người cúi đầu trước nhà họ Đỗ. Nó chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy, Lâm Thanh dõng dạc:

"Cảm ơn anh đã giúp đỡ gia đình tôi, lúc trước là tôi không hiểu chuyện, còn bồng bột nên phản kháng lại. Nhưng giờ tôi đã hiểu anh chỉ muốn tốt cho chúng tôi, tôi còn phải học hỏi ở anh rất nhiều, ân này tôi cũng sẽ không quên."

"Người cậu nên cảm ơn phải là mẹ cậu mới đúng, chính mẹ cậu mới là người quyết định chuyện vào tù, tôi chỉ là chất xúc tác mà thôi."

Đỗ Thái Sơn đáp nhẹ nhàng, cũng ra hiệu cho Lâm Thanh không cần câu nệ.

"Một lúc nào đó, cháu mong bác và gia đình có thể đến thăm khu mộ của gia đình cháu. Bố mẹ cháu sẽ rất muốn gặp bác đấy."

"Bác sẽ." Hồng Thị Hoa đáp lại cậu, giọng nói đã mềm mại hơn phần nào.

Khi đã hiểu thấu lòng nhau, chẳng còn bí mật nào phải giấu giếm nữa. Sau khi Hồng Thị Hoa ra tù, mối quan hệ giữa hai bên gia đình bọn họ sẽ bước thêm một bước.

Bên ngoài, gió đông đã ôm lấy cả thành phố, cảnh vậy ảm đạm và u buồn hơn bao giờ hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net