Chương 297

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giải thưởng Toà Sen Trắng lần thứ 60 chính thức đưa Chu Viễn Đông trở thành sao hạng A được công nhận trong cả showbiz. Cậu được mời tới biểu diễn tại lễ countdown năm 2028 với lượng cát xê khủng, hiện tại Chu Viễn Đông đã nhận lời và quản lý của cậu đang thảo luận soạn hợp đồng với bên ban tổ chức, diễn ra vào tết âm.

Cậu thật sự đã làm được rồi nhỉ.

Chu Viễn Đông không tỏ ra vui vẻ hay hạnh phúc gì, để điện thoại sang một bên.

"Xong rồi."

Người thợ trang điểm mỉm cười. Chu Viễn Đông cũng cười, ngắm nhìn khuôn mặt không tì vết được tô điểm bởi lớp trang điểm nhẹ nhàng trong gương.

Bữa tiệc kín diễn ra 2 năm một lần trong showbiz sau đợt hoãn hai năm trước cuối cùng cũng tổ chức lại vào tháng 1. Người hâm mộ luôn tự nói đèn nhà ai nhà nấy rạng, không nên so sánh các nghệ sĩ với nhau nhưng thực ra, các nghệ sĩ vốn đã tự so sánh bản thân với người kia dựa trên giá trị thương mại họ mang lại. Yếu tố tài năng chỉ là một phần rất nhỏ, người ta chỉ xem đến độ nổi tiếng, tiềm năng phát triển, cát xê, giá trị thương mại,... cái bảng 5 cp nổi nhất cũng từ đây mà ra.

Những người đánh giá đều là các thành viên quan trọng của các công ty giải trí lớn, đặc biệt là New Century, tập đoàn GH và WOA.

Chính bữa tiệc này mới là nguồn cơn của mọi đố kị.

Showbiz là một cuộc chiến, nếu cậu muốn đối đầu trong cái giới này, cậu phải trở thành một phần của nó, phải là người nắm chuôi dao hiểu rõ tường tận mọi ngóc ngách. Mà nghệ sĩ thì không đời nào thoát khỏi cái mác búp bê đó được, nếu muốn chiến tranh, Chu Viễn Đông phải là giám đốc của một công ty giải trí lớn nào đó, có thế thì cả bàn cờ đều sẽ nghiêng về phía cậu.

DHU không đủ thời gian để phát triển mạnh khi chiến tranh đã bắt đầu. Muốn thâu tóm một công ty khác thông qua cổ phiếu lại mất quá nhiều thời gian và không thích hợp với thời điểm hiện tại. Phương thức nhanh nhất và cũng nguy hiểm nhất là liên kết với các cổ đông.

Chu Viễn Đông đã lên kế hoạch hai tháng.

Nguyễn Tông Trường và trợ lý của cậu đã chờ sẵn ở cửa, bọn họ đều mặc Âu phục đen, chỉ mình cậu là mặc đen trắng, gile đen phối với áo sơ mi rộng trắng bóc, lớp vải đen ôm sát lấy vòng eo mảnh.

Nơi đáp ứng đủ các điều kiện là công ty lớn, tỷ lệ phân tán cổ phần thấp, nội bộ lục đục chỉ có một. Giám đốc điều hành cũng do bên trên gửi xuống, không phải lúc nào cứ đánh từ dưới lên là đúng, ngay cả khi không thể sở hữu số cổ phần đủ để chi phối, Chu Viễn Đông vẫn có thể đạt được mục đích khi giao thiệp đủ lâu với công ty mẹ. Và truyền thông chính là thứ vũ khí tối thượng, ảnh hưởng trực tiếp đến giá cổ phiếu và còn cả quyết định của công ty mẹ về vị giám đốc hiện tại có còn phù hợp hay không.

Trong nội bộ vốn đã như chiếc lá bị sâu mọt làm ung, chỉ cần Chu Viễn Đông xé nhẹ, chiếc lá sẽ rách làm đôi. Con át chủ bài đang nằm trong tay cậu.

Con đường cậu đi còn dài lắm.

Chu Viễn Đông khoác áo vest trắng bước ra ngoài. Nguyễn Tông Trường mỉm cười, khoé mắt cong cong, cùng quản lý theo sau cậu.

"Đi thôi."

Chúng ta sẽ thâu tóm GHtv.

Bữa tiệc bí mật được tổ chức trong một khách sạn cao cấp ở ngoại thành, thuộc khu vực tư nhân. Tất cả xe không dừng lại trước cổng mà đi thẳng xuống hầm, từ đầu đến cuối đều bị giám sát nghiêm ngặt. Bất kì nghệ sĩ nào tiết lộ nội dung bữa tiệc hoặc sự tồn tại của nó ra ngoài thì giống như bị kết tội, không còn đường lui.

Khách sạn được thiết kế như một chiếc tháp đồng hồ, ở tầng cao nhất, một chiếc đồng hồ khổng lồ xuyên thủng trời mây, rực rỡ trong bóng tối.

Đỗ Thái Sơn và Chu Viễn Đông đi thang máy lên tầng cao nhất. Hai người họ nhìn nhau rồi cả hai đều im lặng.

"Ting" một tiếng, thang máy dừng trên tầng cao nhất.

"Cho phép tôi được xem giấy mời của hai vị ạ."

Người phục vụ lễ phép. Đỗ Thái Sơn đưa giấy mời của cả hai cho anh, người đàn ông xem qua một lượt rồi lập tức mỉm cười, cúi xuống làm động tác mời.

Cánh cửa khổng lồ trước mắt họ bật mở.

"Chào mừng ngài Đỗ Thái Sơn và ngài Chu Viễn Đông đã tham dự đêm hội cùng chúng tôi trong buổi tối ngày hôm nay.

Ánh sáng loé lên sau cánh cửa. Tiếng ồn ào huyên náo phát ra, đập vào mắt cậu là trần nhà cao chót vót, bức bích hoạ vẽ theo phong cách Phục Hưng ôm lấy vòm trần. Người người sóng vai nhau trong đại sảnh, những bộ cánh của các quý cô lấp lánh dưới ánh đèn và chói lọi tựa như hàng ngàn viên kim cương đính bên trên. Giản dị hơn thì là những bộ váy ôm tôn dáng đơn giản và  u phục tao nhã, hai màu trắng đen quyện vào nhau.

Tiếng lộp cộp văng vẳng bên tai, Chu Viễn Đông chống gậy bước vào.

Những ánh mắt khẽ liếc nhìn cậu rồi quay sang bàn tán với nhau, rất nhiều người cậu đã quen mặt nhưng có những nghệ sĩ chỉ mới thấy lần đầu.

Hoa Hoàng Anh cũng tới, thấy cậu, nó cười cười, vẫy tay chào khách sáo như thể cả hai chẳng hề thân thiết.

Chu Viễn Đông không thấy người cậu đang tìm nhưng cậu biết người đó đang ở đâu.

Kim đồng hồ chỉ 6 giờ tối, tiếng đánh chuông vang lên từng hồi thê lương.

Màn chiếu trắng được hạ xuống, bên ban tổ chức nở nụ cười, ra hiệu cho mọi người tập trung về phía khán đài. Người người nườm nượp đổ về, Đỗ Thái Sơn và Chu Viễn Đông nhìn nhau một lần nữa rồi cùng gật đầu. Lợi dụng đám đông, Chu Viễn Đông lách người rời đi.

Ánh mắt kiên định của Đỗ Thái Sơn vẫn dõi theo sau lưng cậu.

["Và sau đây, tiết mục được mong chờ nhất trong buổi tối ngày hôm nay xin được bắt đầu!"]

Nhân lúc bảo vệ không chú ý, Chu Viễn Đông rời khỏi phòng tiệc bằng cửa phụ dẫn ra lối thoát hiểm. Bên góc phòng có một chiếc cầu thang rỉ sét dẫn lên tầng trên, Chu Viễn Đông sải bước, tiếng gậy gỗ đều đều vang lên.

Cậu đã nhận được tin nhắn nặc danh hẹn cậu trên tầng áp mái. Không cần đề tên người gửi, Chu Viễn Đông cũng biết đó là ai.

Người đó cuối cùng cũng chịu gặp cậu.

Tầng áp mái là nơi vận hành chiếc đồng hồ khổng lồ bên ngoài, toàn bộ máy móc đều ở đây. Bên trong không bật đèn nhưng ánh sáng toả ra từ mặt sau chiếc đồng hồ, chính ánh cam chói lọi ấy đã sưởi ấm cả căn phòng.

Cánh cửa vang lên kẽo kẹt khi cậu bước vào.

Chu Viễn Đông tiến lên, một người đàn ông trưởng thành đã đợi cậu sẵn ở đó, bên chiếc đồng hồ khổng lồ. Nửa đồng hồ đã cao quá người anh, anh ta mặc đồ trắng nhưng ánh sáng phản chiếu từ chiếc đồng hồ khiến cơ thể hắn chìm trong bóng tối. Chu Viễn Đông thản nhiên chống gậy bước tới, đứng đối diện người đàn ông nọ.

"Lâu rồi không gặp."

"Cũng không lâu lắm, giải Toà Sen Trắng vừa diễn ra tuần trước, anh cũng có đến."

"Phải ha."

Người đàn ông mỉm cười, anh ta ngoảnh đầu lại, đối diện với Chu Viễn Đông. Khoảnh khắc đó, cậu thấy rõ mồn một khuôn mặt của Đổng Tuấn Trác đang mỉm cười hướng về phía cậu, đôi mắt lạnh như băng.

"Buổi tối tốt lành, đàn anh."

"Em cũng vậy."

Không có kẻ nào đố kị nhiều hơn Đổng Tuấn Trác.

Hắn đã mắc sai lầm. Khi điện thoại cậu rơi xuống nước lúc chèo thuyền với hắn năm ngoái, Lê Duy Kiệt đã đưa điện thoại hắn cho cậu mượn và Đổng Tuấn Trác không hề biết điều đó. Chu Viễn Đông đã gọi cho Đỗ Thái Sơn và bảo rằng đó là số của hắn, người cẩn thận như Đỗ Thái Sơn chắc chắn là đã lưu ngay vào danh bạ và những gì có trong máy anh đều được tải hết lên đám mây khiến Chu Viễn Đông dễ dàng truy cập.

Cái ngày mưa khi nhóm bạn cậu tông vào chiếc xe của người đàn ông tống tiền kia, Chu Viễn Đông đã lập tức nhận ra số lạ ấy chính là số của Đổng Tuấn Trác.

Ban đầu cậu không tra ra được vì không biết nên bắt đầu từ đâu nhưng một khi đã ra tên, Chu Viễn Đông đã khám phá ra tất cả tội ác mà Đổng Tuấn Trác đã thực hiện trong quá khứ và hiện tại.

Tất cả chỉ vì lòng đố kị. Đố kị là hình thái tăm tối nhất của một con người.

Chu Viễn Đông đã lên kế hoạch thâu tóm GHtv kể từ đó nhưng Đổng Tuấn Trác vẫn không chịu ngồi yên. Lần tiếp theo, anh ta hại Vương Thanh Phong và Châu Cẩm Vân cùng một lúc, Chu Viễn Đông đã thề sẽ loại bỏ anh ta. Cuối cùng, cậu vẫn đến không kịp lúc Đổng Tuấn Trác hại Đặng Trung Tuấn.

Cùng lúc, Chu Viễn Đông chính là người đã tung tin Đổng Tuấn Trác chèn ép hậu bối, xấc xược với người hâm mộ. Rõ ràng là điều đó không có thật và Chu Viễn Đông cũng không cần tin tức ấy ảnh hưởng đến danh tiếng hắn. Thứ cậu đã tung ra thực chất là một tín hiệu.

Tôi thấy anh rồi.

Ngay lập tức, Đổng Tuấn Trác bắt được tín hiệu ấy. Tuy nhiên, anh ta lại chọn làm ngơ nhưng hắn cũng đã dừng lại một khắc, một phần là để đề phòng và một phần là vì những kẻ cần hại, anh ta đều đã hại hết rồi.

Đổng Tuấn Trác đã chuẩn bị rất lâu mới kéo được chân Vương Thanh Phong xuống vực.

Kẻ đã vu khống cho Nguyễn Vũ cấu kết với Carol tham nhũng là một người khác và Đổng Tuấn Trác biết kẻ đó.

"Có phải người đã chuyển cô gái kia về khách sạn trước hôm 14/2 và tiết lộ vị trí của anh Tuấn và anh Hải là anh phải không?"

Bên ngoài, tiếng người chủ trì đêm hội vẫn vang lên đầy khí thế.

Đổng Tuấn Trác cười, anh ta chưa bao giờ cười nhiều đến thế:

"Phải."

Chu Viễn Đông vung tay, tát thẳng vào mặt anh ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net