Chương 6: Đoàn Tiểu Chước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn Tiểu Chước muốn đi học, bởi vì nhóc đã chứng kiến rất nhiều đứa trẻ trong thôn nhờ vào việc được đi học mà đổi đời. Nhưng nhà nhóc rất nghèo, cho nên đã tám tuổi rồi mà nhóc vẫn theo bố mẹ đi cắt lúa, hái rau dại.

Nhóc chưa từng được chạm vào sách vở nhưng nhóc cũng không oán trách bố mẹ, bởi vì họ nuôi lớn nhóc cũng đã không dễ dàng gì rồi.

Mọi chuyện thay đổi vào năm nhóc tám tuổi rưỡi, một tập đoàn lớn đã quyết định tài trợ cho nhóc.

Đoàn Tiểu Chước vui lắm. Sau ngày đó, nhóc quyết định ghi nhớ cái tên "Kế hoạch Tinh Tự" này vào lòng, cả đời cũng không được phép quên.

Đi học khó hơn so với trong tưởng tượng của nhóc, bởi vì nhóc chưa từng được học qua bất kỳ thứ gì. Vì vậy, nhóc đã được định sẵn là sẽ thua kém hơn với người khác một chút.

Nhưng nhóc biết cái gì gọi là chim yếu bay trước. (1)

Năm mười tuổi ấy, nhóc biết được tên người tài trợ cho nhóc - Giang Thời Tự. Cái tên này thật là hay, đó là lần đầu tiên nhóc viết thư cho người khác.

"Tiểu Thi thân mến, xin chào. Tớ là học sinh được cậu tài trợ. Tớ rất biết ơn sự giúp đỡ cậu dành cho tớ, không biết cảm ơn cậu ra sao, chỉ có thể mời cậu tới nhà chơi. Mong nhận được thư hồi âm từ cậu."

Đoàn Tiểu Chước lúc mười tuổi không biết rằng số tiền Giang Thời Tự dùng để tài trợ cho nhóc ấy đối với cậu cùng lắm cũng chỉ là tiền tiêu vặt có cũng được, mà không có cũng không sao.

Vốn dĩ Giang Thời Tự cảm thấy chuyện này sao cũng được, nhưng lúc nhận thư, lần đầu tiên Giang Thời Tự cảm thấy chuyện này lại không nhàm chán đến thế.

"Xin chào, Đoàn Tiểu Chước. Tớ nghĩ cậu nhầm rồi, tớ tên là Tiểu Thời, không phải Tiểu Thi. Nhưng cậu mấy tuổi rồi? Biết viết chữ này cũng gọi là giỏi rồi."

Giang Thời Tự đã học xong chương trình tiểu học từ lúc tám tuổi rồi. Cậu kiêu hãnh như một con chim công đang xoè đuôi, chỉ tiếc không thể đi khắp nơi khoe khoang thành tích của mình với mọi người.


Đoàn Tiểu Chước rất ngây thơ, thật thà. Nhóc đã khai báo tuổi tác của mình ở trong thư, đồng thời còn kể chi tiết về hoàn cảnh gia đình của mình.

Giang Thời Tự EQ thấp, được nâng niu từ nhỏ đến lớn. Lần đầu tiên chứng kiến những điều kia cậu mới biết thế giới này thật sự giống trong lời bố kể, không hoàn mỹ, không công bằng.

"Cậu thật đáng thương."

Cậu cứ thế mà viết vào trong thư trả lời.

Trẻ nít không biết cân nhắc đến lòng tự ái của bạn bè, chính điều ấy lại đâm trúng Đoàn Tiểu Chước tự ti nhưng lại có lòng tự ái phi thường.

Đoàn Tiểu Chước nén nước mắt, cho tới bây giờ nhóc chưa từng cảm thấy bản thân đáng thương. Nắm cây bút chì ngắn đến mức sắp không thể cầm được nữa trong tay, lần đầu tiên Đoàn Tiểu Chước không biết nên viết gì.

Cuối cùng nhóc vẫn không viết thư trả lời, không lâu sau lại nhận được một bức thư của Giang Thời Tự.

Đoàn Tiểu Chước hơi do dự, song vẫn mở ra. Một tấm hình rơi ra từ trong bao thư, Đoàn Tiểu Chước đuổi theo làn gió ấy một lúc mới bắt được nó.

Nhóc nhìn tấm hình, thấy trong ảnh là một đứa trẻ xinh đẹp không rõ là trai hay gái, đứa trẻ ấy mặc bộ quần áo đẹp đẽ mà nhóc chưa từng thấy bao giờ, nụ cười trên mặt sưởi ấm lòng người.

Đoàn Tiểu Chước cảm giác như mình đang được thấy hoàng tử nhỏ trong truyện vậy.

"Xin chào bạn Tiểu Chước yêu quý, thấy chữ như thấy người. Đã mấy tháng rồi mà tớ vẫn chưa nhận được thư hồi âm của cậu, xin hỏi cậu xảy ra chuyện gì rồi sao? Gần đây tớ tham gia mấy cuộc thi, giành được giải nhất luôn! Đúng rồi, tớ có gửi cho cậu một tấm ảnh của tớ, lần sau gặp nhau nhất định cậu phải nhận ra tớ đấy! Nếu cậu có ảnh thì có thể gửi cho tớ không? Tớ cũng muốn sau này vừa gặp đã nhận ra cậu."

Đoàn Tiểu Chước ôm tấm ảnh mà trong lòng ấm áp. Nhóc cẩn thận kẹp bức ảnh vào trong cuốn sách sạch sẽ nhất, sợ nó bị bẩn dù chỉ một chút.

Trong nhà có một tấm gương vỡ, Đoàn Tiểu Chước rất ít khi soi, nhưng hôm nay nhóc lại một mình đứng trước gương nhìn đi ngắm lại.

Đen quá, xấu quá.

Đoàn Tiểu Chước mất mát rời khỏi gương. Giang Thời Tự đẹp như vậy, đến cả ngón tay cũng trắng nõn, thon dài. Mà tay của nhóc lại phủ một lớp chai sần do hằng ngày làm việc đồng áng.

"Tiểu Thi yêu quý, thấy chữ như thấy người. Nhà tớ không có ảnh, tớ cũng không chụp được. Chờ sau này lớn lên, có tiền rồi tớ nhất định sẽ tới gặp cậu."

Sau đó, Giang Thời Tự không nhắc lại, Đoàn Tiểu Chước cũng không hỏi nữa.

Nhóc không biết rằng Giang Thời Tự lúc sáu tuổi cầm quyển album ảnh, chọn trúng người đẹp nhất trong đó - Đoàn Tiểu Chước.

"Bố, cậu ấy đẹp nhất, tên cũng lạ nhất, con quyết định tài trợ cho cậu ấy."

Bàn tay nhỏ của Giang Thời Tự mới chỉ một cái đã đưa số phận của hai người gắn chặt với nhau.

Từ đó về sau, hai người thường xuyên thư từ qua lại, lúc lên lớp mười còn hẹn nhau cùng thi vào đại học ở thành phố S.

Một tai nạn đáng tiếc đã xảy ra, năm lớp mười ấy, bố mẹ của Đoàn Tiểu Chước đi trời mưa ngã từ trên núi xuống.

Ngày đó về sau, trong hộ khẩu chỉ còn lại một mình cậu.

Trong nhà không có tiền, chỉ có thể làm một tang lễ đơn giản. Đoàn Tiểu Chước thậm chí còn phải dùng tới tiền học phí Giang Thời Tự tài trợ cho nhóc.

Nhóc quỳ gối trước linh cữu của bố mẹ, trong lòng không kìm được mà oán trách ông trời bất công. Nhóc chịu đựng đói bụng, chịu đựng mệt nhọc, chịu đựng nghèo khó, nhưng bây giờ ông trời lại để cho nhóc chịu đựng cả sự cô đơn vô tận này.

Ngây ngốc ba ngày, nhóc nhận được thư của Giang Thời Tự. Trong thư, Giang Thời Tự tán gẫu về những chuyện vui chơi thường ngày. Đoàn Tiểu Chước nắm lá thư trong tay, ra một quyết định to gan.

Nhóc không hồi đáp lại mà nhờ bạn cùng lớp một tháng sau viết một lá thư.

"Xin chào, tôi là bạn học của Đoàn Tiểu Chước. Hôm nay đi ngang qua cửa nhà cậu ta thì phát hiện lá thư này. Rất tiếc phải báo cho cậu rằng Đoàn Tiểu Chước đã qua đời cách đây không lâu rồi."

Nhóc biết Giang Thời Tự sẽ không tin tưởng một cách dễ dàng, vì vậy nhóc gọi điện thoại cho bố cậu, bày tỏ ý định của bản thân, mà đối phương cũng vui vẻ đáp ứng.

Nhìn kiểu này hẳn đối phương đã biết sự tồn tại của mình từ lâu. Thiếu gia nhỏ có một người bạn như vậy, sợ khó để người ta tin tưởng được.

Đoàn Tiểu Chước đổi tên (2) rồi. Từ nay về sau, nhóc phải dựa vào sự cố gắng của chính mình để được sánh bước bên Giang Thời Tự.

Cho dù thất bại cũng không sao, đằng nào thì mình cũng không còn gì để mất nữa.

_Hết chương 6_

(1) 笨鸟先飞 (chim yếu bay trước): Sức yếu phải lo trước (nói khiêm tốn); biết thân biết phận nên làm trước vẫn hơn; chim kém sợ bay không kịp nên phải bay trước; biết mình sức yếu, sợ mình thua kém nên phải hành động trước.

(2) Bỏ chữ Tiểu, tên vẫn là Chước nhưng khác nhau ở cách viết: 勺 thành 灼.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net