34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm ấy, Jamie có một giấc mơ kì lạ.

Em đang đứng trên bãi cát trắng xóa, trước mặt là biển xanh hiền hòa với những dải nước biến chuyển màu giữa xanh lá và xanh dương dưới bầu trời trong không gợn một bóng mây. Em cứ bước về phía biến mãi cho tới khi nước dâng lên ngang ngực thì có một cơn sóng to cuộn lên nhấn em xuống làn nước. Khoảnh khắc đang dần chìm xuống em nhận ra mình đang mơ, em không sợ hãi, em nửa muốn tỉnh lại nhưng em không còn cảm nhận được cơ thể của mình ở ngoài đời thực, nửa muốn tiếp tục chìm xuống màu xanh đang thẫm lại xem điều gì đang chờ đón mình. Có thể là cái chết, hoặc kho báu?

Khi xung quanh tối đen lại thì em đã có thể mở mắt thoát ra khỏi giấc mơ, cảm giác về cơ thể mình quay lại, ở thế giới thực em đang trong vòng tay của người đàn bà cũng có đôi mắt màu xanh của biển.

Hình như chìm vào trong lòng biển hay trong vòng tay của cô ấy chẳng khác gì nhau.

Em đang nằm ngang bụng cô. Vòng eo này không còn săn chắc như thời thanh xuân nhưng vẫn gọn gàng, thế là đã đủ đẹp đối với phụ nữ ở tuổi gần 40. Jamie kéo áo của cô lên một chút để lộ phần da rồi đặt môi lên, thi thoảng rê đầu lưỡi. Bàn tay cô đang nằm im trên lưng em bắt đầu cử động, báo hiệu cho em biết cô đã tỉnh.

Sờ xuống lưng quần cô, Jamie định kéo xuống để mở đường đi cho miệng mình thì Mireille nắm vai em ngăn lại, tự trườn người xuống đối mặt với em.

"Ngoan nào."

Jamie ngẩng lên nhìn cô trong bóng tối mờ.

"Nhưng em muốn..."

"Jamie..."

"Chị không thích em dùng miệng sao?"

Tất nhiên là cô thích chứ. Nhưng không phải là lúc này. Mireille vốn rất quan tâm thời điểm hưởng thụ, nên là một lúc nào đó cả hai đều thoải mái và cảm thấy việc làm tình là điều sẽ làm chứ không phải là điều buộc hay muốn làm. Jamie đang trải qua vùng trũng tinh thần, cô tạm gọi thế, nó là cảm giác mất mát, vô định sau khi trải qua cơn hoảng loạn cảm xúc, một cảm giác trống rỗng được hình thành và đòi hỏi được lấp đầy. Người ta tìm cách lấp đầy nó bằng nhiều cách khác nhau, có người chọn đồ ăn, có người chọn rượu, có người chọn tình dục giống như cô trước đây hay như em bây giờ, nhưng tất thảy họ đều đã lầm. Chúng chỉ giúp người ta trốn tránh đi sự thực rằng họ đã mất đi một điều gì đó mà không thể lấy lại được.

Chống một tay ngồi dậy, Jamie vươn cánh tay còn lại để tìm gương mặt cô. Em cúi xuống ghé vào tai cô thì thào vài tiếng thở, rên đứt quãng khi leo lên người cô nằm. Cả người em nóng lên, rạo rực, như đang lên cơn sốt.

"Ngày mai tôi đi công tác, tôi muốn nghỉ ngơi."

"Chị có thể ngủ trên máy bay mà. Hơn nữa chị sẽ đi rất lâu. Em sẽ nhớ chị nhiều."

"Em nhớ chị?"

Jamie có thể mường tượng được cái mỉm cười của cô, em liền đặt môi hôn lên ấy.

"Một lần thôi nhé." Cô đành nhượng bộ. Đôi lúc cô tự hỏi không biết mình còn là khách của em. Những lần Jamie chủ động gọi cho cô đều chốt lại là: "Hôm nay chị qua chỗ em không?" Lời mời của một cô gái trẻ đâu chỉ có ghé qua thăm hỏi, uống trà, ăn bánh? Cô nghĩ nếu không phải vì mình yêu cầu em đừng tới nhà mình thì chắc ngày nào em cũng ghé.

Khi cơn đê mê tạm lắng, Jamie rúc vào cổ cô hít lấy mùi ân ái còn lưu lại trên da thịt cô, kể về giấc mơ khi nãy của mình. "Em cứ chìm mãi mà em không thoát được khỏi giấc mơ."

"Thế sao? Vậy chắc em bị bóng đè rồi. Em có sợ không?"

"Không. Em biết đó là mơ, em sẽ không chết. Nhưng cảm giác không còn làm chủ được cơ thể mình nữa rất khó chịu."

Chẳng lẽ biển xanh là nàng?

...

"Lịch trình của chị thế nào?"

"Anh, Đức, Hà Lan, Thụy Điển, Hungary. Chị không nhớ chính xác thứ tự lắm nhưng có năm nước đó cho chuyến công du hai tuần. Chiều nay chị tới London. Có lẽ chị sẽ gặp Reine và xin lỗi nó." Mireille đang sửa soạn chuẩn bị ra ngoài, Jamie thì vẫn lười biếng nằm trên giường và còn chưa mặc quần áo.

"Nó chịu gặp chị sao?" Câu hỏi thoáng qua đầu Jamie nhưng em không nói ra. Hôm qua, trước khi Larissa tới, em đã xem qua Twitter và Instagram của Reine, nơi nó trút mọi cảm xúc lên đó và em không nghĩ nó sẵn sàng nói chuyện với Mireille trong nay mai. Jamie không lập tài khoản mạng xã hội nào dù Reine đã gợi ý về điều đó vì em thấy chúng không cần thiết. Tại sao phải dùng khi em không có bất cứ mối quan hệ thân quen ở ngoài đời và bản thân thì bị kiểm soát chặt chẽ đến từng tin nhắn?

"Em biết làm gì trong hai tuần tới đây?" Jamie đã đi khắp chỗ ở Paris để giết thời gian rảnh. Thành phố Paris ảm đạm chẳng giống với danh xưng "thành phố tình yêu" của nó, hoặc nó chẳng gợi chút hứng thú gì cho em, một người đã ghét thành phố này từ ngày đầu tiên tới.

"Đi du lịch chẳng hạn, đâu đó ngoài Paris. Nước Pháp rộng mà."

Câu đáp của Mireille khiến em nảy ra một ý.

"Hay là... em đi theo chị? Ý em là em sẽ không đi chung đoàn với chị. Chị tới thành phố nào em sẽ tới thành phố đó. Em sẽ đi chơi trong lúc chị bận và ở trên giường chờ chị khi chị rảnh?"

Mireille tì một đầu gối lên giường cúi xuống hôn em.

"Ở lại Paris đi. Em đâu phải là cún con?"

Đáp lại, Jamie kêu "gâu" bắt chước tiếng cún con làm Mireille bật cười.

"Chút nữa thì quên, em nhận nhà vào thứ Ba này."

Jamie nhớ ra việc thuê nhà của mình. Bà chủ rõ là một người khó tính. Trước khi thông báo giá thuê thì bà đã đọc vanh vách các quy định: không nuôi động vật, không hút thuốc, không dẫn bạn trai, không tổ chức tiệc, không ồn ào,... nhằm làm nản lòng các cô cậu sinh viên có đời sống phóng túng tránh xa phòng trọ của mình. Đối với Jamie thì những yêu cầu đó tạm chấp nhận được, duy việc không được nuôi động vật có khiến em suy nghĩ lại. Giá thuê một tháng cộng tiền sinh hoạt chung này nọ hết tròn 1500 EUR cho một căn hộ, mà thậm chí họ không gọi là "căn hộ" mà gọi là "studio", rộng 40 m2. Bà chủ còn dặn nếu đúng ngày đó, giờ đó, Jamie không tới nhận nhà thì bà sẽ cho người khác thuê. Lí do duy nhất Jamie chọn căn hộ đó là vì nó ở khu sạch sẽ, an toàn và gần trung tâm tiện cho Mireille qua lại.

Dù sao thì bà chủ chỉ cấm dắt trai về.

"Nhận nhà?"

"Vâng. Em quên nói với chị. Em sẽ ở lại Paris lâu nên không thể ở khách sạn mãi được. Bất tiện lắm. Thế nên em đã tìm được một chỗ cho thuê, chỗ đấy ổn, bà chủ khó tính, bảo nếu em không đến nhận phòng đúng giờ thì khỏi thuê nữa."

"Thế em ở lại Paris đi. Đừng làm mất lòng bà chủ nhà vào ngày đầu tiên hoặc em sẽ không được yên thân suốt thời gian ở đó. Chỗ em thuê ở đâu?"

"Ở đường Charlot."

"Quận 3 à?"

"Si. Hôm thứ Tư chị ở đâu? Em sẽ bay đến đó."

"Em không chịu đầu hàng, đúng không?" Cô mỉm cười. Lại tiếng chuông cửa. "Ai nhỉ? Chị chưa gọi đồ ăn sáng mà." Mireille đi ra xem thử. Cô thấy một người đàn ông ôm một bó hoa dạ lan hương màu tím hỏi: "Cô là cô Kaiser phải không?"

"Không, anh đợi chút. JAMIE, CÓ NGƯỜI GỬI ĐỒ CHO EM!" Cô liếc nhìn bó hoa, lòng vương chút nghi ngại. Ai tặng hoa cho em? Hoa dạ lan hương màu tím mang ý nghĩa về cầu xin sự tha thứ...

"Chị nhận giúp em đi!"

"Thưa cô, không được. Tôi được dặn phải trao tận tay cho cô Kaiser."

Jamie kêu trời rồi vẫn phải ngồi dậy quấn khăn ra ngoài nhận.

"Thưa cô, đây là một một món quà từ cô Knightley." Cái tên ấy làm em tỉnh ngủ hoàn toàn nhưng Mireille thì không ngạc nhiên, đôi lông mày hơi nhíu lại. Kèm bó hoa là hai phong thư. Phong thư phía trên đề "Gửi từ: Larissa". Khi anh ta ra về, Jamie vẫn lưỡng lự không biết có nên mở ra, nhưng bắt gặp ánh nhìn khuyến khích của Mireille nên em đành mở.

"Jamie yêu quý,

Tôi rất lấy làm tiếc về những gì tôi đã gây ra cho em hôm qua, một sai lầm kinh khủng. Hi vọng em thích món quà nhỏ này của tôi và tha thứ cho tôi.

Yêu em,

Larissa Knightley."

Kèm theo là một mảnh giấy được gấp làm đôi quen thuộc. Jamie giở ra. Đó là mảnh giấy em đã để trên tập thơ của Oscar Wilde thay cho lời tạm biệt vào buổi sáng cuối cùng ở Boston ấy, mảnh giấy chứa ký tự hình mặt cười đầy thách thức. Bên dưới mặt cười là nét chữ của nàng.

"Yet I am not sorry that I loved you..."

Một câu thơ trong tập thơ của Oscar Wilde ấy. Em nghe tim mình như thắt lại. Larissa đã đúng khi đoán rằng mảnh giấy này sẽ trở lại về tay em.

Bao thư bên dưới được gửi từ trường đại học Paris Descartes, một giấy báo nhập học, ngành khoa học máy tính. Làm sao nàng biết em nộp đơn vào trường đó?

"Nếu cô ta quay lại, em nên làm gì đây?" Hai phong thư run lên theo tay của Jamie. Larissa biết chỗ ở của mình, biết trường mình nộp đơn. Đây là lời khẳng định ngầm của nàng rằng nàng sẽ quay lại, nàng luôn có được điều mình muốn, nàng sẽ không bao giờ buông tha em.

"Có lẽ em nên ra nước ngoài cùng tôi thật, và em nên chọn trường khác."

Để Jamie ở Paris một mình cô không an tâm. Con đàn bà đó sẽ tìm cách tiếp tục hủy hoại Jamie như hôm qua. Mireille thoáng nghĩ đến cảnh sát nhưng nhận ra tình thế bất lợi của mình có tên "Armida". Không thể để cảnh sát dính vào vụ này được, nhất là khi cô chưa rõ chân rết của Armida vươn dài đến đâu.

"Jamie, trả phòng khách sạn, em qua nhà tôi ở tạm đến thứ Tư đi. Nhanh lên, tôi còn phải xếp đồ để chiều đi."

Jamie răm rắp nghe theo, không lời chất vấn. 

Ở tuổi em không hiểu hết giá trị của việc một người từng trải mời một người lạ ở lại trong căn nhà vốn là chốn riêng tư của họ. Nó giống như đang mời mình tiến vào sâu hơn thế giới của họ, suy nghĩ và cảm xúc của họ.

Họ chỉ dành đặc ân đó cho những người họ yêu quý và tin tưởng.

Quyết định để Jamie ở nhà mình đối với Mireille mà nói là quyết định liều mạng. Sớm thôi, cô sẽ đối diện với những câu hỏi: "Cô gái ấy là ai?", "Tại sao cô ấy ở nhà cô?", "Mối quan hệ của hai người là gì?",... Nhất cử nhất động của cô trong giai đoạn nhạy cảm này đều có thể là tâm điểm của một bài viết lố lăng nào đó nói xiên xọ về năng lực của cô, thực tế thì đã có vài bài báo viết rằng bà Ngoại trưởng có một đời sống tình dục phong phú và đó là nguyên nhân vì sao bà bị  chồng bỏ, một người phụ nữ không thể "tề gia" thì khó có đủ năng lực để "trị quốc". Trên hết, cô đang tạo thêm điều kiện cho Armida có một manh mối để chống lại cô, chưa biết bao giờ hay dịp nào ả sẽ dùng cũng như khi nào truyền thông dưới sức mạnh lèo lái của vài người sẽ dìm cô xuống bùn thất tín với nhân dân, nhưng sự an toàn của Jamie quan trọng hơn.

....

Các bạn donate cho chúng mình tại: https://www.patreon.com/masochisbian

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net