Chương 182: Đi chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Xuân Cung Đồ
Beta: Thư Thư

Triệu Vũ không thích ăn đồ ngọt. Từ nhỏ đến lớn, anh không ưng những món ngọt ngấy, ngày thường cũng không nhìn lấy một lần nhưng mỗi khi thấy Tô Anh ăn, cái miệng thanh tú nhỏ xinh của cô nhóp nhép, anh lại cảm thấy những món ấy không đến nỗi khó ăn, làm anh muốn nếm thử.

Tô Anh ăn một miếng nhỏ. Bánh kem thơm mềm ngon miệng khiến tâm trạng cô cũng tốt theo, cô híp mắt thành đường cong: "Anh Triệu Vũ này, anh tới tìm em có chuyện gì ạ?"

Triệu Vũ: "Anh có công chuyện ở gần đây, tiện đường ghé qua cho em ăn." Anh nhíu mày: "Bé Hoa Nhài không muốn anh tới ư?"

Tô Anh nói: "Gần đây em ăn nhiều bánh kem quá, cảm thấy mình béo lên rồi."

Béo sao? Theo bản năng, ánh mắt Triệu Vũ gần như rơi vào phần ngực nở nang của cô gái nhỏ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, anh đã dời tầm mắt mình đi, ngón tay cong lại xoa xoa chóp mũi. Quả nhiên ăn chay đã lâu, một câu nói tùy ý cũng có thể làm anh miên man không dứt, rục rịch ngóc đầu dậy.

Không thể nán lại căn nhà này được.

Anh khẽ ho một tiếng, đứng dậy và nói: "Bé Hoa Nhài, em cứ từ từ ăn, anh đi trước đây."

Tô Anh ừ một tiếng, bỏ muỗng xuống: "Em tiễn anh." 

Cô bò dậy từ sàn nhà. Bởi vì lực bật dậy quá mạnh nên không khỏi hoa mắt, bước chân cô hơi lảo đảo, cánh tay lập tức bị anh bắt lấy: "Sao thế, không thoải mái à?"

Tô Anh lắc đầu nói: "Không phải, tại em ngồi dưới sàn lâu quá."

Triệu Vũ nhíu mày, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn nà của cô gái nhỏ; nhưng bàn tay anh quá to, dù có ôm cả cơ thể mềm mại kia vào lòng cũng chỉ e không đủ.

Vẫn do cơ thể cô quá yếu. Kể từ sau giấc mơ kia, mỗi ngày cô chỉ ăn một chút rau xanh lẫn hoa quả, ngay cả món dầu mỡ cũng ít đến đáng thương, làm sao có dinh dưỡng được chứ?

Nhưng bây giờ anh không dám miễn cưỡng cô làm điều gì cả, đành phải bảo nhà bếp hầm mấy chén thuốc bổ dưỡng mỗi ngày rồi đưa tới. Cơ thể nhỏ kia không chịu bồi bổ, anh thật sự sợ vòng eo cô nhỏ đến mức mình nắm chặt một phát là nó gãy ngay.

Triệu Vũ ấn cô xuống ghế sofa: "Ngồi đi, đừng chạy lung tung."

Tô Anh cười tủm tỉm, ngửa đầu nhìn hắn và nói: "Được rồi, vậy em không tiễn anh nữa, anh đi thong thả."

Triệu Vũ ưỡn mặt, "xì" một tiếng lạnh lùng. Anh gõ trán Tô Anh. Đồ vô lương tâm, nhóc xấu xa.

"Được rồi, anh đi trước đây." Anh nhìn thời gian, quả thực không thể ở lâu thêm nữa: "Anh về công ty làm việc, em đừng làm cơm trưa, mất công lại mệt, anh bảo người ta đưa qua cho."

Tô Anh bất ngờ, lập tức lắc đầu nói: "Không cần đâu, em mua nhiều đồ ăn như vậy, để ở ngoài lâu sẽ hỏng mất."

Triệu Vũ nhíu mày: "Anh cũng chỉ nhờ người ta đưa canh dinh dưỡng cho em, không cho em từ chối. Cơ thể em nhỏ bé như vậy, sức lực yếu như con mèo, lỡ anh muốn làm chuyện gì đó, em ngăn được chắc?"

Tô Anh trừng mắt: "Anh......"

...... Hình như nêu ví dụ này ra không ổn cho lắm phải không nhỉ?

Triệu Vũ cười nhẹ một tiếng, xoa đầu Tô Anh. Trong khi cô gái nhỏ còn đang trợn mắt há hốc mồm, anh đã mau chóng xoay người đi xuống lầu. Bóng người anh cao to lực lưỡng, bước chân nặng nhẹ không đồng nhất giẫm lên bậc thang, anh giống như một người vừa tùy ý lại vừa kiêu ngạo.

Tô Anh đi đến bên cửa sổ. Cô thấy Triệu Vũ đã đến trước xe, anh đang cúi đầu sửa lại cổ tay áo, tài xế thì đang giúp anh kéo cửa xe ra.

Hình như anh cảm thấy có người nhìn mình nên đột ngột quay đầu lại xem, Tô Anh bị ánh mắt sắc bén của anh làm cho chấn động đến độ run rẩy cõi lòng. Nhưng anh nhanh chóng xoay người ngồi vào xe, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nở nụ cười với cô, tựa như có thâm ý khác. Tô Anh vẫy tay, anh nhún vai rồi lên xe rời khỏi.

Người đã đi xa.

Tô Anh rũ mắt, đứng ngẩn ngơ một hồi. Mãi đến khi vạt áo bị lôi kéo, cô mới quay đầu lại, trông thấy cột lông xanh đang trốn sau vách tường, mấy chiếc lá xanh nho nhỏ lắc lư ầm ĩ.

Bây giờ nó rất thông minh. Tô Anh bảo nó cẩn thận một chút, đừng để người ta phát hiện, quả nhiên nó đi lại ở nhà cực kỳ cẩn thận, giống như biến thành điệp viên chiến đấu dưới quyền của Đảng vậy.

"Sao lại lên đây?"

Cột lông xanh kéo Tô Anh xuống dưới lầu. Tuy nó không thể nói chuyện nhưng cách biểu đạt ý kiến rất rõ ràng, cô đi theo nó xuống lầu.

Vừa xuống đến nơi, nó dẫn Tô Anh đến trước mặt hoa thủy tiên, mấy chiếc lá xanh nhỏ của nó chọc chọc vào cánh hoa màu trắng.

Thủy tiên nói: "Làm gì vậy, cậu nhẹ thôi, đừng chạm mạnh tôi bị thương."

Quả nhiên mấy chiếc lá nhỏ khẽ khàng hơn rất nhiều.

Thủy tiên cười hì hì, vui vẻ nói: "Anh Anh, mùa đông sắp qua rồi, em lại được canh giữ ngoài cửa lớn chứ? Em rất muốn ngắm xe, chị còn nói sẽ cho em ngồi xe đi chơi! Khi nào chúng ta đi vậy?"

Xương rồng lập tức nói: "Em cũng đi, Anh Anh, em cũng muốn đi!"

Hoa nhài vẫy vẫy đóa hoa nhỏ, do dự: "Bên ngoài rất đáng sợ, lỡ bị người ta ngắt thì phải làm sao bây giờ?"

Cây mắc cỡ nói: "Tôi cũng sợ, không muốn ra ngoài đâu..."

Hoa lan nói: "Chúng ta có thể dạo chơi ở ngoại thành mà, chắc chắn rất thú vị!"

Trong một lúc, đám hoa trong tiệm ríu rít nói cười. Đây vốn nên là cảnh tượng vui vẻ hạnh phúc, nhưng không biết vì sao, Tô Anh lại có dự cảm không ổn, loại cảm giác này ập tới một cách vừa đột ngột vừa ly kỳ. Cô đè tay vào phần ngực nơi quả tim đang nhảy cẫng không ngừng, cố áp chế cảm xúc quái dị kia xuống.

Cột lông xanh xoay quanh thủy tiên vài vòng, giống như trước đó nó từng xoay quanh cô vậy.

Cô biết cột lông xanh có trực giác với hơi thở của sinh mệnh...

Sinh lão bệnh tử, vòng đời xoay chuyển, đây vốn là chuyện bình thường.

Tô Anh mím môi, trong lòng bỗng trào dâng sự bất an xen lẫn áy náy mãnh liệt, cô hứa hẹn: "Được, chị đưa các em đi."

Muốn mang thủy tiên theo để ngồi siêu xe đẹp, thật ra không khó lắm. Tuy cô không có xe, nhưng cô biết lái, về phần xe thì có thể đi thuê, chuyện này ngược lại không khó.

Tính toán như vậy xong, cô nhanh chóng lên mạng tìm thử, tìm được hình ảnh nào đều cho thủy tiên xem, nó phải thích thì mới được.

Thủy tiên đặc biệt vui sướng, xương rồng cũng hưng phấn không thôi, ríu rít không ngừng. Hai cái cây chỉ vì tôi thích cái này, tôi không thích cái kia mà tranh cãi, hơn nữa còn muốn hôm nay là chiếc cậu thích, ngày mai đổi sang chiếc tôi thích...

Tham không chừa một chút nào.

---

Lúc thật sự xuất hành thì đã là buổi chiều. Cô ăn cơm trưa xong cũng không nghỉ ngơi mà đi đến chỗ thuê xe, giao giấy chứng chận và tiền thế chấp để dẫn xe về. Về tới nhà, thủy tiên đã gấp không chờ nổi, nó lắc lắc mấy cánh hoa xinh đẹp rồi kêu to: "Hạnh phúc quá đi à!"

Tô Anh ôm nó lên ghế phụ, đặc biệt sắp xếp một cái đệm lót cho nó. Cô cũng thuận tiện đưa xương rồng theo. Đám hoa khác bắt đầu thảo luận đến độ cảm xúc mãnh liệt. Giờ phút này những ai thật sự muốn ra cửa chẳng hề kích động như vậy, không quá muốn đi, ngược lại cột lông xanh hưng phấn đến độ không kìm được, Tô Anh đi tới đâu nó theo tới đó, cứ nhất định phải bám sát gót cô!

Đáng tiếc nó thật sự quá cao quá lớn, chiếc xe kia hoàn toàn chứa không nổi, huống hồ thân cây lại to như vậy. Ra tới bên ngoài rồi, cô không thể di chuyển được nó.

"Thật sự không được, em to quá, xe chứa không nổi, chị cũng không tiện đưa em ra ngoài được."

Cột lông xanh vỗ lá phành phạch, cứ dính lấy phía sau Tô Anh không chịu đi. Tô Anh đành vỗ về nó, kiên nhẫn giải thích: "Nếu có thể, đương nhiên chị sẽ dẫn em ra bên ngoài. Lần sau nha, lần sau chị đổi chiếc xe khác to hơn, vậy thì các em có thể đi cùng với nhau. Hơn nữa nếu bây giờ em bị phát hiện, chị cũng không có cách nào bảo vệ em."

Cột xông xanh rung mấy chiếc lá, cả cây như muốn rũ xuống, không có tinh thần. Tô Anh cảm thấy lá của nó u ám hết cả đi, điều đó khiến cô không đành lòng, nhưng quả thực không thể mang nó theo!

Cô chỉ có thể dằn lòng ra cửa, đưa hai chậu xương rồng và thủy tiên đi chơi.

Hai đứa cực kỳ vui vẻ, ghé vào cửa sổ ríu rít không ngừng.

Thủy tiên nói: "Xe này đẹp thật, em cũng có thể lái thì quá tuyệt!"

Xương rồng đề nghị: "Ngươi có thể giống với lông xanh nhỏ mà. Ngươi nhiều rễ như thế, muốn lái xe chắc chắc lái được."

"Nhưng ta không thể rời khỏi nước. Cách xa nước, ta sẽ héo chết mất."

"Ngươi lái một lát rồi lại vẩy nước vào mình một chút là được!"

"Thật vậy chăng! Như vậy có thể chứ?"

"Đương nhiên có thể!" Xương rồng vỗ ngực đảm bảo: "Trước kia các ngươi còn chê cười ta không thể 'biu, biu, biu',  bây giờ ta chính là đứa lợi hại nhất!"

Thủy tiên tỉnh táo tinh thần, nó ưỡn cơ thể nhỏ bé ra: "Vậy thì được, từ nay trở đi ta sẽ nỗ lực rèn luyện bộ rễ, ta muốn lái xe!"

Tô Anh nhìn hai chậu hoa, bị tính trẻ con của bọn nó chọc cười, cô nói: "Được, đợi lát nữa chị sẽ đi mua cho hai em một xe đồ chơi trẻ em. Tuy xe đó nhỏ nhưng chắc chắn có thể lái, coi như cho hai em luyện tập nhé?" 

Thủy tiên kích động nói: "Thật chứ? Đó là xe gì vậy? Sao em chưa bao giờ nghe?"

Tô Anh đáp: "Đợi tôi mua rồi em sẽ biết, nhưng lúc ở nhà chơi phải cẩn thận, tiệm không đủ lớn, đừng để bản thân mình bị va chạm."

"Được được được!" Bây giờ cho dù Tô Anh nói gì, nó đều mở miệng đồng ý, ngay cả xương rồng cũng bị dụ dỗ đến mức đòi mua chiếc xe đồ chơi nhỏ, nhưng nó lại không muốn tranh với thủy tiên, cảm thấy mình như thế thật ấu trĩ!

Tô Anh nói: "Đến lúc đó hai em có thể chơi chung với nhau."

Thủy tiên nói rất rộng lượng: "Đúng vậy, chúng em là bạn bè tốt sẽ chơi chung với nhau!"

Xương rồng lập tức vui vẻ, hỏi Tô Anh: "Chúng ta đang nói chuyện đi mua xe ư? Bây giờ đi liền sao?"

Tô Anh ngẫm nghĩ rồi nói: "Chúng ta đi chơi trước, chơi xong rồi mua. Nếu tới trung tâm thương mại thì hai em cũng chỉ có thể ở trong xe, đến lúc đó che chắn không ổn thì tiêu."

Xương rồng và thủy tiên gần như trăm miệng một lời: "Được!"

Hiếm khi chúng thống nhất ý kiến, không tranh tới tranh lui.

---

Mãi đến khi mặt trời ngả về phía Tây, Tô Anh mới đến chỗ thuê để trả xe. Cô định ôm hai chậu hoa rồi gọi taxi về nhà thì Dương Lỗi từ phía bên kia đã bước tới: "Cô Tô, bên ngoài nguy hiểm, ngài Tưởng không yên tâm. Mời cô về cùng chúng tôi."

Tô Anh im lặng một lát rồi gật đầu đồng ý: "Cảm ơn, làm phiền các anh rồi."

Dương Lỗi cười nói: "Không phiền chi đâu, đây là chuyện chúng tôi nên làm."

Anh ta thật sự cảm thấy kỳ quái về việc Tô Anh đang làm. Cô ôm hai chậu hoa, không biết nghĩ gì mà vòng qua vòng lại trên đường hết cả buổi trưa, khiến người ta chẳng hiểu một chút nào song, anh ta vẫn nhớ rõ quy tắc nghề nghiệp là không được hỏi chủ thuê điều gì, chỉ cần cúi đầu, lo làm việc là được.

Lúc Tô Anh, thủy tiên và xương rồng về đến nhà, quả nhiên thấy chiếc xe hơi màu đen của Khương Triết dừng ngay ngoài cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net